Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 199: Biện pháp



Lúc Tề Vân đẩy cửa phòng Dịch Thư Vân ra, mới xem như chính thức gặp mặt giáo chủ Tung Thiên giáo đã nghe nói qua vô số lần nhưng vẫn chưa từng thấy mặt. Chỉ thấy hắn một tay chống trán ngủ gật, tay kia lại cầm một thanh kiếm dài ba thước (1 mét) vắt ngang ở đầu gối.

Nghe tiếng cửa mở, hắn buông tay chống ngồi thẳng người, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng hỏi, "Là... tứ hoàng tử điện hạ?"

Tề Vân vào cửa, không chút khách khí nói rằng, "Ta không quan tâm thân phận ngươi bây giờ là gì, có liên quan thế nào đến triều đình, ta chỉ cảnh cáo ngươi, về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng ta! Cho dù là Hi nhi, cũng hi vọng ngươi ít gặp, không có ngươi chúng ta cũng có thể chăm sóc nó tốt!"

"Ha hả..." Dịch Thư Vân nhìn hoàng tử điện hạ giương cung bạt kiếm, khẽ cười nói, "Gia phong bao che cho con trong Quân môn Quân thị, quả thật khiến tại hạ kính phục. Có điều Thư Vân muốn hỏi tứ điện hạ, dù ta thân xa vạn dặm, vẫn sẽ có ngày vô tình gặp được, sao ta có thể cam đoan kiếp này không gặp lại các lệnh sư đệ?"


Thái độ nhàn nhạt của Dịch Thư Vân khiến Tề Vân tỉnh táo chút, nhưng tức giận vẫn không giảm, hắn cứng rắn hỏi, "Ngươi có ý gì?"

"Bất kể gia sư hay lệnh sư, đều không thích làm việc dài dòng dây dưa," Dịch Thư Vân vẫn vững vững vàng vàng nói, "Vừa hay... ta cũng không thích. Có cái gọi là phá xong rồi lập, có một số việc không làm đến cùng, cho dù ngươi đề phòng thế nào, tai hoạ ngầm vẫn là tai hoạ ngầm, cuối cùng sẽ có một ngày bộc phát ra. Tựa như các ngươi cảm thấy Quân Diệc Thần đã khôi phục bình thường, hôm nay nó nhìn thấy ta... còn không phải vẫn như vậy?"

"Ngươi muốn thế nào?" Tề Vân há có thể không nghe ra ý tứ trong lời Dịch Thư Vân, thuận theo ý hắn hỏi.

Dịch Thư Vân cười nhạt, tay phải vuốt ve trường kiếm trong tay, sau mấy nhịp thở, hắn ngẩng đầu, nói ra một biện pháp.


Tề Vân nhíu mày nói, "Vậy cũng có thể sao?"

Dịch Thư Vân đứng dậy đặt trường kiếm trong tay xuống, nhìn thẳng Tề Vân nói, "Tuy rằng đây không phải là biện pháp tốt nhất, thế nhưng nếu có thể để lệnh sư đệ nhìn thấy ca ca nó tin cậy nhất chiến thắng căn nguyên sợ hãi lớn nhất trong lòng nó, vậy cũng có thể. Có điều ta nhắc nhở điện hạ một câu, hiện tại Thư Vân cũng xem như một nửa người trong triều đình, phần đúng mực này... điện hạ còn phải đắn đo cho đúng..."

"Hừ! Ngươi yên tâm, ngươi tất nhiên tiếc mạng sợ chết, ta cũng không muốn hai tay dính máu ngươi!" Tề Vân cười lạnh, vung tay đi.

Đợi bóng dáng Tề Vân xa tầm mắt, Dịch Thư Vân mới thu lại nụ cười yếu ớt. Có một số việc không phải hắn làm, cũng không có nghĩa không có quan hệ với hắn; tựa như có một số trách nhiệm, chỉ cần đang ở vị trí, cho dù gian nan chăng nữa, hắn cũng phải gánh vác.


Có điều... hắn đã đáp ứng tiên sinh đồ cổ rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc lại đâu ra đấy như vậy... Lần này, y sẽ xem xét mình đã kiềm lư kỹ cùng*, hơn nữa còn là vì Quân Diệc Thần... mà tha nhẹ cho hắn sao?

*"Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người ch có chút ít bn lĩnh đã khoe khoang đng thi cũng mun nói phi dũng cm chp ly thời cơ, không đ k địch da dm.

Vào đêm, Quân Mặc Ninh nghe được đầu đuôi câu chuyện chẩn mạch cho Quân Diệc Thần đã mơ màng ngủ, đây vốn cũng không phải vấn đề thân thể, ngay cả thuốc cũng không giải được, chỉ có thể châm vài châm, để nó có thể ngủ yên ổn chút.
"Tiên sinh..." Ba người Tề Hàm căng thẳng nhìn Quân Mặc Ninh thu châm.

Quân Mặc Ninh nói, "Đây là tâm bệnh, không có thuốc trị... Chỉ có thể dựa vào bản thân nó vượt qua..."

"Tiên sinh, thật sự không có cách nào sao..." Tề Vân đỏ viền mắt hỏi.

Quân Mặc Ninh nhìn hắn một cái, nói, "Tâm bệnh vốn cần tâm dược chữa, nếu có thể loại trừ sợ hãi trong lòng nó, mọi thứ tự nhiên đều nước chảy thành sông. Nhưng Dịch Thiên Hành đã chết, Dịch Thư Vân lại không khắc nghiệt với nó, chẳng qua bởi vì thân phận hai người họ, Thần nhi đem nỗi sợ hãi này gán lên người Dịch Thư Vân mà thôi; chúng ta phải làm sao đây? Gϊếŧ Dịch Thư Vân? Ngươi có thể xuống tay được? Giả sử ngươi ra tay, Vân nhi, ngươi thương yêu Thần nhi liền không quan tâm Hi nhi sao?"

Mấy vấn đề trên hỏi đến Tề Vân á khẩu không trả lời được, hắn nhìn Quân Diệc Thần ngủ mê man, lại nhìn Quân Diệc Hi trong mắt chứa khẩn cầu, cuối cùng, cũng chỉ cúi đầu.
Sau cùng, Quân Mặc Ninh phân phó mấy người bọn hắn đi về nghỉ trước, Quân Diệc Thần trong chốc lát cũng sẽ không tỉnh, ba người họ đều không muốn, Quân đại tiên sinh cũng chỉ có thể tùy ý bọn hắn.

"Sư huynh, là Hi nhi không chăm sóc tốt sư đệ, các huynh phạt ta đi..." Quân Mặc Ninh vừa ra cửa, Quân Diệc Hi liền hướng về phía hai vị sư huynh quỳ xuống.

"Chuyện không liên quan tới ngươi," Tề Vân ngồi ở mép giường, nói, "Cùng ở Quân phủ, sớm muộn gì cũng đụng phải..."

Tề Hàm tiến lên đỡ nó dậy, vỗ vỗ tay nó an ủi.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Quân Mặc Ninh đi kiểm tra tình huống Quân Diệc Thần trước, so với hôm qua, cũng không có gì khá hơn. Quân Mặc Ninh sợ tinh thần nó khẩn trương thái quá lại muốn hại người hại mình, vì vậy vẫn thi châm để nó ngủ.
Quân Mặc Ninh cũng miễn cho ba người Tề Hàm giờ học buổi sáng; bởi vì đã đến tháng chạp, chuyện Yến Thiên Lâu phức tạp, y dặn Tề Hàm lớn nhất chăm sóc cẩn thận, cũng nói mình sẽ mau chóng trở lại. Tề Hàm đáp từng điều.

Buổi chiều, Quân Diệc Thần tỉnh lại, nhìn thấy ba sư huynh đều ở đây, tâm tình mới ổn định một chút, cũng cực kỳ dính người, một khắc cũng không chịu buông Tề Vân ra. Tề Vân chỉ có thể xin huynh trưởng miễn một ngày triều, đương nhiên Tề Hàm sẽ không không đáp ứng, dặn hắn chăm sóc cẩn thận, một mình đi Trung Thư Các.

"Thần nhi, ca ca dẫn ngươi ra ngoài mua kẹo hồ lô có được hay không?" Trong phòng chỉ còn lại ba sư huynh đệ, Tề Vân ôm Quân Diệc Thần, nhỏ giọng hỏi.

Từ trước đến nay kẹo hồ lô là món Quân Diệc Thần yêu tha thiết nhất, nhưng lúc này, nó suy nghĩ tận một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
"Nhị sư huynh, ta đi mua cho." Quân Diệc Hi chủ động nói.

Tề Vân suy nghĩ một chút nói, "Cũng được, thuận tiện lại đi tửu lâu Duyệt Lai mua một phần bánh dứa, Thần nhi thích ăn."

"Đã biết, nhị sư huynh." Quân Diệc Hi nhìn thoáng qua sư đệ, sau đó thi lễ rời khỏi.

"Thần nhi, chúng ta đi xem tiểu sư muội có được hay không? Không phải ngươi thích Linh Nhi nhất sao?" Tề Vân nhìn ánh mặt trời chiếu nghiêng vào phòng, lại cúi đầu dụ dỗ Quân Diệc Thần.

Nhắc tới Quân Linh Nhi, đôi mắt tròn tròn của Quân Diệc Thần mở to chút, cũng có thần thái, sau một lúc, rốt cuộc nó sợ hãi gật gật đầu.

Tề Vân thở dài một hơi, vội vã mặc quần áo chỉnh tề cho nó, sau đó nắm tay nó, từ hậu viện Vô Âm Các, đi về phía tiền viện.

Mà lúc này, Dịch Thư Vân đang chống trường kiếm, chờ trên con đường duy nhất giữa tiền viện và hậu viện!
Mới liếc nhìn, toàn thân Quân Diệc Thần liền run rẩy như cầy sấy, may mắn còn có Tề Vân ở bên, nó lách người một cái trốn sau lưng hắn, nắm tay siết chặt.

"Nhập Cửu, qua đây."

Giọng Dịch Thư Vân bình thản không gợn sóng nhưng Quân Diệc Thần nghe vào lại tựa như sấm giật sét đánh, Nhập Cửu! Nhập Cửu! Đây là biệt hiệu nó khắc cốt ghi tâm từ lúc chào đời đến nay, không tên, không họ, không người thân, không tình cảm, chỉ có huấn luyện nghiêm khắc tàn khốc, chỉ có hình phạt vô tận không ngừng, chỉ có độc dược cháy hết phủ tạng! Không nghe lời để ngươi đau, đau đến xương thịt rời ra, đau đến nát gân nghiền xương, đau đến... sống không bằng chết...

Quân Diệc Thần đột nhiên thả lỏng tay, bước chân kiên định bước đi, "phịch" một tiếng quỳ xuống trước người Dịch Thư Vân, ngũ thể đầu địa* dập đầu hành lễ nói, "Nhập Cửu khấu kiến chủ thượng, Nhập Cửu biết sai, nguyện chịu trọng hình!"
* Ngũ th đu đa nghĩa là khi dp đu thì gi phi, gi trái, tay phi, tay trái, trán đu chm xung đt.

"Ta gϊếŧ ngươi!" Bất kể trước đó thương lượng tốt hay không, nhìn thấy màn này khóe mắt Tề Vân sắp nứt, bất thình lình vung chưởng lên, bộ dạng phẫn nộ hận không thể uống máu hắn!

"Nhập Cửu, ngươi ở yên đừng nhúc nhích..." Trong lúc vội vàng, Dịch Thư Vân rút trường kiếm, tiếp chiêu mà lên.

Trong nháy mắt hai người đánh nhau chung một chỗ.

Quân Diệc Thần vốn đã quỳ thẳng thân thể sau khi nghe được mệnh lệnh quả nhiên không cử động nữa, mà cảnh tượng trước mắt lại khiến nó có chút ngây người. Chủ thượng mà từ trước đến nay nó phải phủ phục quỳ trước mặt hắn, lúc này lại... đánh nhau với... ca ca...
Chủ ý do Dịch Thư Vân ra, hậu quả đã sớm nghĩ đến, nhưng khi chân chính đối mặt với Tề Vân nổi điên, trong lòng hắn vẫn có chút kêu khổ. Kỳ thật từ nhỏ bởi vì hắn bệnh tim, căn bản không có năng lực tu tập nội lực, hiện tại nhìn như có thể ứng phó mấy chiêu, chẳng qua là ỷ vào trường kiếm sắc bén cùng với chiêu kiếm tinh diệu.

Mà Tề Vân thì lại khác, tuy rằng một đôi tay không, thế nhưng cho dù là chưởng pháp hay nội lực, đều bỏ xa Dịch Thư Vân mấy con phố. Bây giờ hắn nén giận ra tay, đã bất chấp ước định trước đây, vừa đủ thì ngừng, đến lúc thích hợp đoạt kiếm Dịch Thư Vân, tìm một chỗ không quan trọng đâm ra máu coi như xong.

Nhìn điệu bộ hắn, hoàn toàn là muốn một chưởng đập chết người trước mắt!

Dù sao thực lực hai người chênh lệch quá lớn, đánh không bao lâu, Dịch Thư Vân đã hoàn toàn không có chiêu thức, hắn mấy lần ra hiệu cho Tề Vân nhưng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn đành lên tiếng, "Điện hạ..."
Tề Vân dao động, thừa cơ vung ra một chưởng, dường như Dịch Thư Vân bị chưởng phong chấn nhiếp, nhất thời không kịp giơ kiếm... Hiển nhiên một chưởng này sẽ ấn trên lồng ngực hắn!

Đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên truyền đến tiếng Tề Hàm gầm lên, "Vân nhi, dừng tay!"

Đối với ca ca từ trước đến nay nói gì nghe nấy Tề Vân theo bản năng xê dịch ánh mắt, lập tức thu chưởng, lại đột nhiên nhìn thấy Dịch Thư Vân đối diện híp đôi mắt lạnh lẽo, thế mà quyết tuyệt giơ kiếm tiến lên, Thanh Phong ba thước trong nháy mắt đâm vào lồng ngực Tề Vân!

Bởi vì vị trí trong quá trình đánh nhau thay đổi, thời khắc này Quân Diệc Thần chỉ thấy bóng lưng Dịch Thư Vân và chuôi trường kiếm đâm vào lồng ngực ca ca, còn có vẻ mặt sửng sốt đến nháy mắt dại ra của hắn.
"Ca...!" Trong khoảnh khắc đó đứa bé nho nhỏ rốt cuộc xoay người nhảy lên, ngưng tụ công lực tu luyện suốt đời ở Tung Thiên giáo, một chưởng tàn nhẫn đập vào giữa lưng Dịch Thư Vân!

Dịch Thư Vân phun ra một ngụm máu tươi, cả người gục về phía trước, trường kiếm trong tay cũng "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.

Mà Tề Vân, còn bình an đứng tại chỗ...