Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 238: PN5-4 Đã dạy ngươi cái gì



Chương bốn. Chịu khổ

Trong phòng, Quân Mặc Ninh cầm roi mây trong tay, trên gia pháp giới cụ mảnh dài nhuộm một tia đỏ tươi... là máu, là máu dính vào sau khi y quất rách da thịt trong cơn giận dữ.

Y hiếm khi tức giận như vậy, mà mỗi khi không khống chế được tâm tình mình, chung quy cũng vì đế vương bản thân mình một tay nuôi dạy dìu dắt lớn lên.

Tề Hàm nằm bò trên sàn gạch xanh lạnh như băng, bên tai ong ong quanh quẩn câu "có nhận sai hay không", tiên sinh tức giận khiến hắn vô cùng sợ hãi... Phần kính sợ đã cắm rễ trong lòng từ bé, không phải hắn thay đổi thân phận vị trí, là có thể dễ dàng xóa đi. Đồng thời, hắn cũng áy náy, cũng chột dạ, cũng mờ mịt... Thế nhưng tất cả tâm tình, đều không kháng cự nổi đau đớn buốt xương thấu thịt phía sau truyền tới.


Nhất là một roi cuối cùng, quất vào giữa mông, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào!

Quân Mặc Ninh lạnh lùng nhìn xuống Tề Hàm nằm dưới đất, nghe tiếng rên đau đớn đến gần như vặn vẹo kèm tiếng khóc nức nở lọt ra từ kẽ răng của hắn, không cần nhìn cũng biết, một hàng răng trắng nhất định đã cắn môi rách tan tành.

"Nói, có biết sai chưa?" Quân Mặc Ninh ổn định lồng ngực phập phồng, trầm giọng hỏi lại lần nữa.

Biết sai... Biết sai... Nói một câu biết sai, có lẽ tiên sinh liền tha mình, cũng không cần giãy giụa trong bể khổ vô biên này nữa... Nhưng mà, mình thật sự biết sai sao? Nhiều lần như vậy nhiều lần như thế, trằn trọc nhận sai thỉnh phạt dưới roi mây tiên sinh, nếu thật biết sai rồi, vì sao dạy mãi không sửa? Tề Hàm hắn thật sự là người ngoan cố lì lợm bất trị như vậy sao?!


Không phải đâu... Không phải!

Tiên sinh nói mỗi một câu hắn đều lấy làm chuẩn mực, tiên sinh giáo huấn sao hắn dám bằng mặt không bằng lòng? Nhưng cũng vì tiên sinh lời nói và việc làm đều mẫu mực, dạy hắn biết trong cõi đời này quan trọng nhất là cái gì!

Biết sai... Làm sao biết sai...

Tề Hàm cắn chặt răng môi, nước mắt bởi vì đau đớn mà chảy ra hòa lẫn với máu trên môi ngấm vào miệng, vừa đắng vừa chát. Hắn dùng ống tay áo qua quýt lau mặt một cái, bất chấp quần áo trắng như tuyết nhếch nhác vì lưu lại máu và nước mắt, nhả môi ra, hé hé miệng, cuối cùng khàn giọng chậm rãi nói, "Hàm nhi... bất hiếu..."

Bất hiếu? Bất hiếu ý là không định nhận sai? Quân Mặc Ninh siết thật chặt hình cụ trong tay, cười lạnh nói, "Từ xưa đế vương, không ai không lấy hiếu trị thiên hạ; mà phận làm con, cũng nên lấy hiếu làm đầu. Bây giờ ngươi gán cho mình tội danh "bất hiếu" này, vậy ngươi nói cho ta biết, tội như vậy, phạt thế nào?"


"Hồi tiên sinh... Đánh chết... không đủ..." Lý trí nói cho biết Tề Hàm không nên nói như vậy, hậu quả nói như vậy bản thân mình chưa chắc gánh nổi; thế nhưng giáo huấn nhiều lần như vậy, hắn thật lòng cảm thấy có vài suy nghĩ... Không chết không đủ!

"Ta và sư phụ ngươi phí hết tâm tư, là vì sẽ có ngày đánh chết ngươi?" Quân Mặc Ninh tự cảm thấy trước mặt đứa học trò này, y đã tu luyện đến cảnh giới nhất định, bằng không sao nghe được lời tìm chết như vậy, y còn có thể khắc chế lệ khí của mình.

Tề Hàm không thể đáp lời.

"Chống dậy," Quân Mặc Ninh hiển nhiên biết câu hỏi như vậy không có cách nào trả lời, y dùng roi mây gõ cái chân thon dài của Tề Hàm một cái, thành công dẫn tới một trận run rẩy, "Ngươi ta đều biết, bất hiếu là tội nặng, không đến nỗi đánh chết ngươi, vi sư cũng không gánh nổi, xử ngươi một trăm roi mây, đánh xong chúng ta lại bàn một chút chuyện trên thuyền."
Một trăm roi mây...

Tề Hàm nghe con số rợn cả người này, lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất hôm nay, hắn không cần suy nghĩ tiếp chuyện trên thuyền; biết đâu trong rất nhiều ngày về sau, cũng không cần... Con số một trăm, cộng thêm đánh lại gấp đôi... Ai biết được phải chịu đến ngày nào tháng nào mới có thể chịu xong...

Nghẹn một hơi chống dậy, từ đầu gối đến cẳng chân đã không còn tri giác, chỗ mông thì lại đau đâm vào đáy lòng, gắng gượng chống người lên dọn xong tư thế chịu phạt Tề Hàm hận tại sao mình lại có mông với chân.

Ngón tay thon dài của Quân Mặc Ninh vuốt ve roi mây bóng loáng, nhìn hắn đã chống đỡ tốt, nhìn chuẩn phần mông dưới xương cụt liền quất xuống. Roi mây dài mảnh mà sắc bén, cắt không khí phát ra một tiếng "vút", tiếp đó rơi xuống da thịt, sinh ra một tiếng "chát". Ngay sau đó, chính là roi thứ hai, roi thứ ba...
Tề Hàm vùi đầu thật sâu, cả thế giới chỉ còn lại tiếng roi mây rít gió bên tai và đau đớn như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, tiên sinh đánh không nhanh cũng không chậm, tuyệt đối khiến người ta chân chân thật thật lĩnh hội đau đớn mỗi một roi hạ xuống lại dứt khoát không cho người ta một cơ hội thở dốc.

"A..."

Rốt cuộc ở roi thứ hai mươi lăm, Tề Hàm cắn nát môi cũng không cản được rêи ɾỉ nơi cổ họng, sức lực cả người bị đau đớn rút đi đến một giọt cũng không còn, hai tay vô lực chống đỡ, cả người lần nữa ngã nhào xuống đất.

"Quỳ dậy." Giọng Quân Mặc Ninh nhàn nhạt vang lên.

Không phải Tề Hàm không muốn dậy, nhưng toàn thân hắn ngoại trừ đau đã không còn bất kỳ cảm giác nào khác. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, có sao Kim ẩn hiện, còn có hơi nước, mang theo muối đâm đau hai mắt. Hắn gian nan chống mấy lần, ngoại trừ khiến khuỷu tay ngã tụ máu, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Quân Mặc Ninh nhíu mày nhìn Tề Hàm giãy giụa cũng vô dụng, y biết rõ bản thân đánh nặng bao nhiêu, ngoại trừ giận điên lên một roi đổ máu, đến cùng vẫn thu vài phần lực; chỉ là trước trước sau sau hơn năm mươi roi, người bình thường cũng chịu không nổi, huống chi thân thể vừa mới bị ngân châm tàn phá mấy canh giờ.

Thương thế loang lổ, vết roi dài mảnh qua thời gian không lâu đã sưng lên, ngay cả da thịt bên cạnh cũng bị liên luỵ, toàn bộ mông đều sưng lên.

Sợ rằng thật không chống dậy nổi rồi!...

Đang nghĩ ngợi, Quân Mặc Ninh nhìn thấy Tề Hàm dường như thở gấp đến trong hơi thở cũng hàm chứa đau đớn thế mà từng chút từng chút chống dậy, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt theo thái dương lăn xuống, đồng thời cũng mang theo màu máu; như tờ giấy trắng bệch, phản chiếu đôi môi tan tành và máu dưới môi càng thêm tươi đẹp gai mắt.
Hai hàng lông mày của Quân Mặc Ninh dựng lên thành mấy dãy núi non.

Nghi hoặc, càng tức giận, "Khá lắm, tuổi tác phát triển quả nhiên không giống, chỉ mong roi mây kế tiếp ngươi có thể kiên cường chịu đựng!"

Người thẳng tắp quỳ không giương mắt, chỉ khẽ lắc đầu một cái, lập tức, gạch xanh trên mặt đất lại thêm mấy giọt nước.

"Tự nói, còn lại bao nhiêu?"

"Hồi... tiên sinh, Hàm nhi... vi phạm quy củ, đánh lại... một trăm..." Trong thanh âm bi thảm mang theo tuyệt vọng không có chí tiến thủ, biết một trăm roi không dễ chịu, thật sự chịu rồi, mới biết được kỳ thật một roi cũng không dễ chịu, thế nhưng quy củ chính là quy củ, cho tới bây giờ cũng không có cách nói khoan dung.

Một cái ghế tròn bị đá tới, Tề Hàm sợ hãi nâng mắt, rồi trước khi chạm tới ánh mắt tiên sinh nhà hắn liền thu lại.
"Nằm lên."

Mệnh lệnh hai chữ, cũng chẳng biết tại sao chạm đến gợn sóng trong lòng Tề Hàm, hắn khe khẽ nói tiếng "tạ tiên sinh", tiếp đó tựa nửa thân trên lên ghế, hai tay nắm chân ghế. Tổn thương sau người bị kéo căng, tràn ngập đau đớn khó nhịn.

Có lẽ có chỗ dựa vào, cũng có lẽ hành động của Quân Mặc Ninh cho hắn một tia ấm áp, Tề Hàm cúi đầu, đột nhiên mềm mại nói, "Tiên sinh, Hàm nhi muốn... nói mấy câu... Có thể chứ?"

Đây là chuyện chưa từng có... trước khi bị phạt, hoặc là trong lúc phạt, Tề Hàm chủ động ngỏ ý, hắn có lời muốn nói.

"Ngươi nói." Đương nhiên Quân Mặc Ninh sẽ thành toàn, y cũng muốn biết, Tề Hàm vào lúc này, muốn nói cái gì.

Ngực đè lên mặt ghế, đầu cũng cúi thấp xuống, giọng Tề Hàm có vẻ nặng nề mà yếu ớt; hắn bị trách phạt đau đớn buốt xương thấu da cũng muốn nhịn lấy, nói lời tận sâu đáy lòng nhiều năm qua.
"Tiên sinh, từ khi Hàm nhi xông nhầm vào biệt viện được người và sư phụ nuôi dạy, đã tròn mười hai năm rồi..." Không biết vì sao, giọng Tề Hàm tuy vô lực, thế nhưng nghe ra được, hơi thở của hắn rất ổn, "Mười hai năm qua, tiên sinh và sư phụ bảo hộ Hàm nhi dưới cánh chim, gió rét cắt da cắt thịt cũng chỉ xem như một phong cảnh khác..."

Nghe Tề Hàm nói đến năm đó, lửa giận trong lòng Quân Mặc Ninh giống như thủy triều rút xuống. Đúng vậy, không ngờ đảo mắt đã mười hai năm!

"Quần áo mặc tốt, dậy." Vốn là con số với lý do nhảm nhí và vô cùng hoang đường, trách phạt như vậy, đau, đâu chỉ một người nhận phạt. Quân Mặc Ninh thở dài, đặt roi mây lên bàn, tự mình ngồi xuống.

Tề Hàm không nhúc nhích, mặc cho thương thế phía sau bại lộ trong không khí hơi lạnh ngày xuân, đầu hắn thậm chí cũng không nâng lên, giọng nói đã mang chút mơ hồ mờ ảo, "Cho tới hôm nay, Hàm nhi vẫn luôn muốn báo đáp ân đức tiên sinh, năm đó tự đâm đầu vào Hình bộ cũng bởi vì tâm tư như thế, sau mới biết được, tất cả những gì tiên sinh làm vì Hàm nhi, hai chữ "báo đáp" sao có thể đủ đây?"
Tề Hàm dừng nói, trong không khí yên tĩnh trôi nổi hạt bụi nhỏ lơ lửng, Quân Mặc Ninh vừa định nói gì đó, Tề Hàm đã tiếp tục nói.

"Tiên sinh, Hàm nhi tức khắc liền phải thành thân rồi..." Tề Hàm đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Sau khi thành thân, Hàm nhi nhất định cần mẫn quốc sự, hiếu kính song thân, chăm sóc thê nhi huynh đệ, sẽ không sinh ra tâm tư không yên phận, cũng sẽ không liên lụy tiên sinh vì Hàm nhi tùy hứng, lại chịu gia pháp trách phạt của đại sư bá..."

Đúng vậy, Tề Hàm đưa ra ý muốn xuất cung du lịch, Quân Mặc Ninh toàn lực xoay vần, thuyết phục Tề Mộ Lâm và Hàn thái hậu, trấn áp Tề Vân, thậm chí thuyết phục phụ thân Quân Tử Uyên, cuối cùng lại thua trong tay huynh trưởng Quân Vũ.

Bọn họ lựa chọn đi đường thủy.

Ngày xuất hành sớm định ra bị trì hoãn ba ngày, Tề Hàm nhạy cảm phát hiện, khoảng mấy ngày sau khi lên thuyền, tiên sinh chẳng bao giờ ngồi xuống trước mặt hắn. Hoặc chỉ cùng hắn xem phong cảnh hai bên bờ, hoặc một mình vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Nhịn mấy ngày chung quy vẫn nhịn không được, vẫn cứ ép Tần Phong nói ra chân tướng.
Đại sư bá Quân Vũ trách cứ tiên sinh, không nên phóng túng cho mình tùy hứng hồ đồ, vua của một nước sao có thể một mình mạo hiểm! Tề Hàm gần như có thể tưởng tượng, tình cảnh tiên sinh trằn trọc dưới gia pháp giới cụ ra sao, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không chịu bỏ cuộc... bởi vì một thân chấp niệm này của hắn, căn bản thừa hưởng từ tiên sinh!

Bị nhắc đến chuyện này, Quân Mặc Ninh có chút mất tự nhiên xoay nửa người qua, nói, "Đây vốn là chuyện vi sư hứa với ngươi, tất nhiên làm tròn lời hứa, ngươi biết nhiều như vậy làm gì!"

Tề Hàm tựa như không nghe thấy, tiếp tục cúi thấp đầu nói, "Mấy năm nay, Hàm nhi muốn che chở tiên sinh, nhưng nhiều lần không như mong muốn... Tiên sinh, Hàm nhi không muốn nhận sai... Hàm nhi không cảm thấy mình làm sai... Nhưng mà, người yên tâm, bị phạt lần này, về sau Hàm nhi sẽ không lấy bản thân mình mạo hiểm nữa... Bởi vì ta biết, chỉ có ta yên yên phận phận làm một hoàng đế tốt, con trai ngoan, mới có thể che chở cả nhà Quân thị... Chỉ có Quân thị không việc gì, đối với tiên sinh... mới là báo đáp tốt nhất..."
Quân Mặc Ninh quay mặt sang chỗ khác càng nghe càng cảm thấy trong ngực bụng dâng lên đau xót và yêu thương thấu xương, y đối với Tề Hàm trước nay bá đạo, bá đạo truyền dạy học thức võ nghệ, bá đạo giữ hắn che chở bên người, cũng bá đạo cự tuyệt hắn dùng bất kỳ phương thức gì đến báo đáp; thật không nghĩ tới, càng cự tuyệt quyết liệt như vậy, lại càng đẩy Tề Hàm về phía mắc nợ bên kia, khiến hắn cảm thấy cả đời khó có thể trả lại.

Thậm chí giờ này ngày này, hắn quỳ phục trên đất, chuyện vốn nên được tán thưởng lại bị trách đánh, khiêm tốn, cung kính, ẩn nhẫn, không hề có tôn nghiêm và kiêu ngạo của vua một nước! Đây chính là cái mình muốn thấy sao?!

Tề Hàm mấy lần qua ải sống chết, đều vì chấp niệm của hắn; mà phần chấp niệm này, sao lại không phải là kết quả Quân Mặc Ninh y ngôn truyền thân giáo*!
* Ngôn truyền thân giáo ý chỉ dạy người thế nào, mình làm như vậy.

Có phải nếu thái độ của y nhu hòa một chút, phương thức uyển chuyển một chút, cách Tề Hàm xử sự cũng sẽ nhu hòa một chút uyển chuyển một chút không, cũng sẽ không xuất hiện cảnh đau khổ giãy giụa cách biệt sống chết? Càng không có cảnh này ngày hôm nay hắn gần như giam chính bản thân mình chết ở đế vị vô vọng ngôn luận?

Quân Mặc Ninh nghiêng người nhìn đồ trang trí trong phòng, trong lòng bị lời nói bình bình thản thản nhưng lại dứt khoát quyết tuyệt của Tề Hàm nhấc lên sóng gió động trời, y thậm chí có chút không dám nhìn đứa học trò vẫn bày tư thế bị phạt, càng không dám nhìn vết thương loang lổ trên người hắn.

"Tiên sinh..." Giọng Tề Hàm trở nên có chút ngắt quãng, nhưng ngữ khí vẫn bình ổn, "Hàm nhi bất hiếu... phạm vào... quy củ chịu phạt, một trăm... roi mây... Thỉnh... thỉnh người phạt nặng..."
Tức giận được yêu thương thay thế Quân Mặc Ninh đương nhiên sẽ không cầm gia pháp roi mây dài mảnh lên nữa, y hít một hơi thật sâu, quyết định từ giờ trở đi thay đổi thái độ của mình.

Mới vừa quay đầu lại, một vũng máu tươi bên chân ghế tròn như thanh kiếm sắc bén đâm vào mắt, hai tay nắm chân ghế của Tề Hàm yếu ớt thõng xuống.

"Hàm nhi!" Quân Mặc Ninh đột ngột đứng lên, một bước dài tiến lên, lật thân thể Tề Hàm lại ôm vào trong lòng.

"Tiên sinh..."

Tề Hàm còn tỉnh táo, phản ứng cũng rõ ràng, nhưng cả người nhẹ bẫng như rút sạch xương cốt!

"Xảy ra chuyện gì? Hả? Xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Ninh hoảng loạn hỏi, vừa kiểm tra thân thể Tề Hàm. Lập tức, y liền phát hiện chỗ không đúng... hai đầu gối Tề Hàm giống như bị đóng trên đất, không chút di động.
Quân Mặc Ninh y thuật tinh thông, võ nghệ cao cường lập tức phát hiện vấn đề. Trên hai đầu gối Tề Hàm, ấy thế mà cắm hai cây ngân châm mảnh như lông trâu, tìm lên trên, trong huyệt vai cổ, một tia sáng lạnh lẽo ẩn hiện trong đó, cây ngân châm này, gần như sẽ luồn vào thân thể!

Hắn dùng phương thức như vậy duy trì tư thế quỳ, gắng gượng không ngất đi?!

Quân Mặc Ninh thậm chí cũng không nhìn tới sợ hãi lan tràn ra trong mắt Tề Hàm, liền phất tay rút ngân châm ra, một cái tát trực tiếp tát choáng váng hắn.