Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 261: PN6-21 Nhìn xem mây cuộn mây tan



Chương hai mươi mốt. Người cùng cảnh ngộ nói chuyện trời đất

Lúc Dịch Thư Vân phụng chiếu tiến cung đã cuối giờ thân*, đêm cuối thu đầu đông có phần đến sớm hơn, mặt trời xuống núi, chân trời đã xuất hiện tầng mây lờ mờ.

* Cuối githân chỉ 5h chiều.

Hắn gặp được Tề Hàm ở sảnh bên Ngọc Thần cung... Trường hợp cực kỳ không chính thức, một vị công tử như ngọc, một bàn cơm nước phong phú, một bầu rượu cất nguyên chất thơm ngát, còn có... bốn cục xôi nếp than?

"Đại ca! Một đường mệt nhọc, ngồi." Tề Hàm thấy Dịch Thư Vân, vui vẻ nói.

"Hoàng thượng." Dịch Thư Vân không hành đại lễ, tôn xưng cộng với lễ thường, đã là lễ tiết tốt nhất.

Tề Hàm đã sớm cho lui người hầu, tự mình cầm bình rót rượu, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống, lại cười nói, "Sổ con của đại sư bá ta đã nhận được, nhưng quá trình cụ thể rốt cuộc như thế nào còn chưa hiểu rõ lắm, dù sao trừ phiến loạn cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Đại ca ăn cơm trước, sau đó chúng ta trò chuyện tiếp..."


Dịch Thư Vân quả thật cũng đói bụng, đối với Tề Hàm hắn vốn cũng không có bao nhiêu giác ngộ tôn ti trên dưới, trong lòng cũng nghĩ mau chóng giao phó xong chuyện Tây Xuyên, hắn cũng dễ đến phủ thừa tướng, vì vậy liền ăn.

Không vài ngụm hắn liền phát hiện khác thường, "Sao hoàng thượng không ăn?" Dịch Thư Vân thấy Tề Hàm dùng đũa đâm cục xôi nếp than, dáng vẻ muốn ăn lại không muốn ăn, nghi hoặc hỏi.

Tề Hàm cười khổ, "Trước khi ăn xong bốn cái này, cái gì ta cũng không thể ăn..."

"Tại sao? Đây là có... điển cố gì?" Dịch Thư Vân đặt đũa xuống, dáng vẻ hứng thú dạt dào. Hắn và Tề Hàm quen biết nhờ đấu trí đấu dũng, về sau khi ở chung cũng có chút tùy tính, thậm chí còn thường lấy đùa giỡn vô hại ra đấu đá nhau.

"Đâu ra điển cố gì chứ?" Tề Hàm đặt đũa xuống, đẩy đĩa xôi nếp than ra trước mặt, vẻ mặt đau khổ, "Ta thích ăn, đợt trước liền ăn nhiều hơn mấy miếng... Ai ngờ bị tiên sinh biết được, xong, sáng nay một mạch làm cho ta mười hai cái, nói không ăn hết không cho phép ăn những thứ khác! Huynh xem, còn lại bốn cái... Ta vốn định nhìn huynh ăn ngon ta cũng mượn chút khẩu vị, nhưng khi thấy huynh ăn những thứ này... ta càng không muốn ăn..."


"Ha ha ha ha ha..." Dịch Thư Vân không nhịn được suýt chút nữa cười tắc thở, ai có thể nghĩ tới vua của một nước còn có lúc bị thu thập như vậy!

Màu nếp than trên mặt Tề Hàm càng đậm!

"Nếu không ta giúp ngươi ăn?" Dịch Thư Vân tung một chủ ý cực kỳ cám dỗ, "Dù sao ở đây chỉ có hai ta, ai cũng không biết..."

Tề Hàm hướng về phía mấy món ăn đủ sắc hương vị trên bàn nuốt một ngụm nước miếng, vẫn lắc lắc đầu nói, "Ta không dám, tiên sinh không chịu tham chính, quản việc ta ăn uống ngủ nghỉ vô cùng nghiêm, nếu bị y phát hiện, thì không phải ăn mười hai cái quạt xếp đơn giản như vậy... Đến lúc đó chỉ sợ không phải ăn xôi nếp than, mà phải ăn roi mây rồi!" Cho dù là quạt xếp, cũng vẫn đau đến hắn không màng chính sự, huống hồ tiên sinh còn không cho phép hắn bôi thuốc, nói phải đau đủ mười hai canh giờ, nhớ lâu!


"Hoàng thượng ngài bao nhiêu tuổi chứ? Vì chuyện ăn cơm bị đòn, thần tỏ ý kính nể!" Dịch Thư Vân lành lạnh chắp tay vái, "ừng ực" một ngụm rượu nguyên chất xuống bụng, dường như ngại ít mà cười nhạo nói, "Kể xem tại sao là mười hai cái?"

Nước đắng đã đổ phân nửa, mặt mũi cũng không thành vấn đề, Tề Hàm gom góp dũng khí lớn lao đâm một cục xôi nếp than, cắn mất một nửa, nhai hết nuốt xuống sau đó mới đắc ý nói, "Kỷ lục cao nhất của ta là bảy ngày ăn mười hai cục xôi nếp than..."

"Ha ha ha ha..."

Trong Ngọc Thần cung truyền ra tiếng Dịch Thư Vân cười cực kỳ vui vẻ thỏa thích.

Sắc trời chạng vạng, gió thu cuốn lá rụng đầu cành, khí trời cũng ngày càng lạnh.

Trong Ngọc Thần cung, hai huynh đệ thân phận, bối cảnh, cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau vẫn đang tiếp tục nói chuyện, bốn phía đốt đèn lồng, chiếu sáng như ban ngày; cơm nước đã dọn xuống, đổi dâng trà thơm, còn lại hai cục xôi nếp than, như thị uy mà bá chiếm bàn ăn.
"Định khi nào ăn?" Dịch Thư Vân cười hỏi.

Tề Hàm cũng cười, "Kỳ thật ta thích ăn, ăn bao nhiêu cũng ăn không ngán... Ta chỉ sợ tiên sinh tức giận... Đừng nói ta nữa, đại ca, chuyện huynh làm ở Tây Xuyên là thật sao?" Tề Hàm nhấp một ngụm trà hỏi.

"Lẽ nào ngươi không tin sổ con đại sư bá nhà ngươi?" Dịch Thư Vân hỏi ngược lại.

"Sao lại không tin!" Tề Hàm phủ nhận, trong mắt phát ra ngôi sao nhỏ nói, "Ta chỉ rất tò mò, huynh hành động tìm chết như vậy sợ rằng ngay cả tiên sinh ta cũng không dám làm, huynh chạy thoát khỏi tay đại sư bá thế nào?"

"Nói ra rất dài dòng..." Dịch Thư Vân vừa kể lại từ đầu, nhưng đột nhiên bị Tề Hàm cắt ngang.

"Chờ một chút," Tề Hàm đứng dậy lấy hai cục xôi nếp than từ trên bàn qua, nói, "Quá trình này nhất định tương đối đặc sắc, phối với xôi nếp than ta thích nhất, liền hoàn mỹ! Được rồi, đại ca, huynh có thể nói!"
Dịch Thư Vân nhìn Tề Hàm vua của một nước hoạt hoạt bát bát, rất muốn đánh hai quyền vào khuôn mặt như ngọc kia!

Trong đêm rét cuối thu đầu đông, dưới ánh nến sáng tối nhấp nháy, hai huynh đệ quanh năm bị ngăn cách hai nơi dường như nói không hết chuyện mưa gió triều đình đêm mưa giang hồ.

Trong ánh mắt cực kỳ kính nể của Tề Hàm, Dịch Thư Vân kể lại chuyện bản thân mình bị trục xuất Quân môn ở Tây Xuyên như thế nào, sau đó trải qua chuyện lần nữa bái thầy thế nào, Tề Hàm nghe đến ngoại trừ kính nể chính là ngưỡng mộ, đồng thời tỏ ý sợ rằng sống cả đời này, hắn cũng không dám động tâm tư như vậy trước mặt tiên sinh nhà hắn.

Dịch Thư Vân nhìn xôi nếp than rốt cuộc được ăn hết, bình luận rất đúng trọng tâm, "Thanh danh bên ngoài của Quân tam thiếu, lúc chính lúc tà, có nhiều thủ đoạn thu thập người khác; nếu ta là ngươi, ta cũng không dám làm chuyện như vậy. Tiên sinh ta... là quân tử chính trực, nghiêm cẩn đâu ra đấy, quang minh lỗi lạc... Ta dùng cách cưỡng ép, tự nhiên có thể đạt được mục đích... Nhưng chuyện như vậy cũng chỉ có thể một lần này thôi..."
Tề Hàm gật đầu, rất tán thành, tiếp đó lại hỏi tình hình Quân Diệc Hi đệ đệ chung của hai người.

Dịch Thư Vân nói đơn giản, "Ta từng hỏi hắn, muốn lưu ở triều đình hay trở về Tung Thiên giáo, ta không thể chú ý hai nơi, hắn chung quy phải gánh vác một bên. Ta thấy ý của hắn là giúp ngươi, mấy năm nay hắn ở bên cạnh ngươi cũng học được rất nhiều, giao Kình Thiên thành cho hắn ngươi cũng yên tâm..."

"Mấy năm nay Hi nhi rất chịu khó, làm được cũng tốt." Tề Hàm gật đầu tỏ ý hiểu rõ, "Vậy đại ca có ý là... chờ Hi nhi có thể một mình tiếp quản Kình Thiên thành, huynh trở về Tung Thiên giáo?"

"Tung Thiên giáo là tâm huyết cả đời của cha ta, dù trong mắt người đời y ra sao đi nữa, đối với ta, y đã tận trách nhiệm lớn nhất của một người cha, ta sẽ không để tâm huyết của y rơi vào tay người khác..." Ý Dịch Thư Vân rất rõ ràng, "Vả lại, đời này ta cũng xem như một nửa quan viên, Tung Thiên giáo ở giang hồ cũng xem như tai mắt triều đình, đối với ngươi không có chỗ xấu."
Tề Hàm gật đầu, dường như hắn còn định hỏi gì đó, nhưng luân chuyển giữa răng môi một lúc sau đó bị nuốt xuống. Huynh đệ hai người lại nói liên miên rất lâu, đến hơn nửa đêm, vạn vật đều yên tĩnh.

Mà giờ khắc này phủ thừa tướng, có một đôi huynh đệ cũng đang nói chuyện trời đất.

"Ca, đau huynh liền kêu lên!" Quân Mặc Ninh cầm một thanh dao găm cực nhỏ cực mỏng trong tay, nhìn hai vết roi chảy máu trên lưng huynh trưởng, lông mi anh tuấn nhíu lại lo lắng nói, "Nếu không... ngày mai ta lại..."

"Nói ngốc gì đó!" Quân Vũ đau đến trán đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu từ trong khuỷu tay, tư thế nằm sấp quay đầu nhìn đệ đệ nhà mình, trên khuôn mặt tái nhợt không có chút màu máu, nhưng vẫn cứ bị y nặn ra ba phần ý cười, "Ngươi là thầy thuốc, ngươi lại không biết thương thế đó hôm nay không trị, ngày mai có thể đau đến trong xương sao? Cắt đi, cái cuối cùng rồi, ta còn chịu được..."
Quân Mặc Ninh đương nhiên biết Quân Vũ nói đúng, đổi lại là người ngoài y cũng không đến mức nhân từ nương tay như vậy, nhưng nằm trước mắt là huynh trưởng Quân Vũ, tất cả mọi thứ cũng khỏi bàn đến những chuyện khác.

Trên lưng Quân Vũ đều là vết thương sưng tấy bầm tím, Quân Mặc Ninh hạ quyết tâm rạch vết roi phiếm đen cuối cùng, máu bầm không kịp chờ đợi mà tuôn ra, dọc theo sống lưng trườn đến bên hông.

"Ca, vì Dịch Thư Vân, đáng giá không?" Quân Mặc Ninh dùng vải thưa trắng tinh lau vết máu, vừa lau vừa hỏi, "Hắn không phải Hàm nhi, phong cách làm việc kiếm tẩu thiên phong* không nói, mấy năm nay việc Tung Thiên giáo làm ở Tây Xuyên cũng thường khiến người lên án, nếu không, cũng sẽ không bị gọi là "ma giáo" rồi..."

* Kiếm tu thiên phong ý nói không theo quy tc bình thường, dùng nhng bin pháp hoàn toàn mi l để gii quyết vn đề.
"Sao lại hỏi như vậy? Ta nhớ lần đầu tiên hắn đến nhà, ngươi còn cùng bốn đứa học trò của ngươi vội tới xin tha cho hắn," Quân Vũ nhịn qua đau đớn ban đầu, sau đó nói chuyện cũng suôn sẻ hơn nhiều.

Quân Mặc Ninh không ngừng tay, nói, "Tuy là xin tha cho Dịch Thư Vân, nhưng ta nhìn ra được, ca ca căn bản cũng không thật sự muốn trục hắn xuất sư môn... Ta cũng vậy, cha cũng thế, chẳng qua cho huynh cái thang để huynh leo xuống mà thôi. Nhưng lần này..." Quân Mặc Ninh buông lọ thuốc, cầm áσ ɭóŧ trắng như tuyết khoác lên người huynh trưởng, che đi thương thế đầy lưng.

"Lần này, lại một lần nữa tận mắt thấy Dịch Thư Vân làm việc... Có thể đặt mình ở tình cảnh như vậy, thật sự quá nhẫn tâm với mình, người như vậy, quả thật không dễ khống chế..." Quân Mặc Ninh ngồi trên ghế đẩu ở mép giường Quân Vũ, vẻ mặt nghiêm nghị, "Lần này ca ca vì hắn chịu roi mây của cha, vậy lỡ đâu có lần nữa? Vậy ca ca lại sẽ vì hắn mà chịu tổn thương gì?"
"Ninh nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?" Quân Vũ nhìn đệ đệ Quân Mặc Ninh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất.

Quân Mặc Ninh nhè nhẹ vuốt dao găm trong tay, trên đầu ngón tay lưu lại vết máu nhàn nhạt, là của huynh trưởng, "Không có gì, ca, có ta ở đây, cái gì cũng sẽ không có..."

Trong ánh nến, Quân Vũ nhìn thấy rõ ràng trong mắt đệ đệ lóe lên một tia hung ác rồi biến mất.