Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 276: PN6-36 Nhìn xem mây cuộn mây tan



Chương ba mươi sáu. Hầu hạ lúc bệnh

Dịch Thư Vân lặng lẽ đi theo sau Quân Vũ, một đường từ Vô Âm Các trở về Thủy Vân Hiên. Quân Vũ đi cũng không nhanh, có thể nguyên nhân do thân thể có bệnh, bước chân còn có chút hư thoát. Dịch Thư Vân ôm mấy thang thuốc trong ngực, như báu vật, bởi vì đây là lý do hắn có thể lưu lại Thủy Vân Hiên.

Lúc đi tới cửa Thủy Vân Hiên, tim Dịch Thư Vân đập bịch bịch, hắn sợ thân ảnh trước mặt sẽ xoay lại nói với hắn, không cần tiến vào. Cẩn thận từng li từng tí băn khoăn bước qua cửa chính, trái tim treo lên thật cao khó khăn lắm mới rơi xuống một nửa.

Quân Vũ đi một mạch đến thư phòng, Dịch Thư Vân rất muốn nhắc nhở y bây giờ hẳn nên nghe theo lời dặn của thầy thuốc nghỉ ngơi thật tốt, từ cửa chính đến cửa thư phòng, do dự cân nhắc, cuối cùng vẫn không dám mở miệng.


Đi tới cửa thư phòng, bước chân Quân Vũ dừng một chút, tim Dịch Thư Vân theo đó đột nhiên như ngừng một nhịp, cho đến khi Quân Vũ không nói gì tiến vào thư phòng, tim hắn mới lần nữa nhảy lên.

Sau khi vào thư phòng, Quân Vũ tự vào phòng trong thay quần áo... Y thường xử lí công việc đến đêm khuya, có lúc vì không quấy rầy Ngụy Tử Khâm nghỉ ngơi, liền nghỉ ở thư phòng; dần dà, Ngụy Tử Khâm dứt khoát bố trí giường và quần áo ở chỗ này cho y, chuẩn bị khi cần đến.

Thư phòng có hệ thống địa long sưởi ấm, Quân Vũ thay một thân thường phục nhẹ nhàng màu xanh thẫm, vẫn trầm ổn như trước, rút đi ba phần quý khí người bên trên, thêm mấy phần phong thái văn nhân nho nhã giản dị.

Ra phòng ngoài, Dịch Thư Vân đã thỉnh đằng trượng dâng cao trong tay, quỳ đoan chính.

"Ngươi làm cái gì? Đứng lên." Giọng Quân Vũ lộ ra mệt mỏi và suy yếu, có vẻ hơi khàn khàn, y ngồi trên ghế sau bàn sách, hai ngón tay cái và giữa nhu nhu hai bên thái dương, cái gọi là bệnh tới như núi sập, cứ như bệnh tật tích lũy mấy năm nay cùng nhau bạo phát, đầu đau muốn nứt.


Dịch Thư Vân sợ đến suýt nữa không dâng được đằng trượng nặng trĩu, hắn cho rằng Quân Vũ đang tức giận, không muốn nhận hắn nữa, càng không nguyện trách phạt hắn, không khỏi lại dâng đằng trượng lên, run giọng nói, "Tiên sinh... Thư Vân... thỉnh phạt..."

"Thỉnh phạt cái gì?" Quân Vũ nhíu nhíu mày.

"Lần trước..." Dịch Thư Vân nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt nhìn kẽ gạch trên mặt đất, nói, "Lần trước tiên sinh định sáu mươi đằng trượng... Thư Vân vi phạm quy củ, phải... tính lại..."

Quân Vũ thả tay xuống, nâng mi mắt nặng trĩu nhìn đứa học trò lo lắng hồi lâu, nói, "Ta bệnh thành như vậy, ngươi cảm thấy còn có thể động gia pháp với ngươi? Ngươi quên sư công ngươi bảo ngươi tới làm gì sao?"

Dịch Thư Vân đột ngột buông đằng trượng trong lòng bàn tay đặt ngang trước ngực, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Quân Vũ đang ngồi.


Nhìn bộ dạng đờ đẫn của hắn, Quân Vũ bất đắc dĩ nói, "Huynh đệ tốt đương kim hoàng thượng của ngươi đi hơn một tháng, ngươi biết hôm nay lâm triều nghị sự bao nhiêu chuyện không? Đi rót chén trà cho vi sư trước đi..."

Dịch Thư Vân phản ứng mất ba nhịp thở, xác định mình không nghe lầm, lúc này mới ứng tiếng "dạ", đem đằng trượng lạnh như băng đặt lại vị trí cũ, tự đi đun nước trà.

Đến khi quay lại, Quân Vũ đã lật xem công văn trên bàn, Dịch Thư Vân đặt khay trà bên tay trái y, không sinh ra một tia âm thanh; tiếp đó, hắn đi tới phía bên phải bàn sách, nhỏ nước vào trong nghiên mực, cầm thỏi mực lên, tỉ mỉ mài.

Nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên Dịch Thư Vân cách Quân Vũ gần như thế, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt tiên sinh nhà hắn tái nhợt cùng với thái dương rỉ ra tầng mồ hôi li ti. Hắn rất muốn khuyên tiên sinh nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng khi nhìn thấy y đã quá chú tâm vùi đầu vào công việc, dựa vào hiểu biết của Dịch Thư Vân đối với y, khuyên cũng sẽ không có kết quả; huống hồ, trên người hắn còn cõng tội như vậy, có còn tư cách bộc lộ quan tâm với tiên sinh hay không?
Cho đến hiện tại, Dịch Thư Vân không phải người do dự chần chừ nhìn trước ngó sau, nhưng giờ này khắc này tình cảnh này, ngay cả hô hấp hắn cũng để lộ cẩn thận dè dặt, rất sợ đi sai bước nhầm một bước nhỏ sẽ khiến người trước mắt chán ghét.

Mài mực mài ra màu sắc thích hợp, sền sệt, Dịch Thư Vân lại đứng bên cạnh trong chốc lát, thấy Quân Vũ vẫn vùi đầu vào công việc, cũng không có ý muốn sai bảo mình, liền lặng lẽ rời khỏi thư phòng, đến phòng bếp Thủy Vân Hiên sắc thuốc.

Ba chén nước sắc thành một chén, sắc thuốc cũng giống nấu cháo, chú trọng độ lửa, Dịch Thư Vân kiên nhẫn trông chừng lò thuốc, từ khi chóp mũi ngửi được mùi thuốc mãi cho đến lúc ấm sắc thuốc phát sinh tiếng "ùng ục", không hay không biết đã qua hơn một canh giờ.

Rót thuốc đã sắc vào trong chén, đứng thẳng lưng dậy mới phát hiện toàn thân đau mỏi dữ dội... Từ sau khi bị Nhạc Sầm thương tổn, mỗi lúc mưa dầm trời tuyết như vậy, khớp xương tứ chi của hắn tựa như có côn trùng cắn đốt. Tam sư thúc nhà hắn y thuật cao siêu, một tay thuật châm cứu có thể cứu sống người chết, nhưng mà... hắn ba phen bốn bận liên lụy tiên sinh Quân Vũ, sao còn dám biểu lộ nửa phần trước mặt huynh trưởng mà tam sư thúc vô cùng để tâm?
Thoáng hoạt động chân một chút, thích ứng với tê dại và đau đớn nơi khớp xương truyền đến, Dịch Thư Vân dùng thân thể che chở chén thuốc xuyên qua hành lang gấp khúc, lại lần nữa vào thư phòng.

Đặt chén thuốc bên cạnh bàn, Dịch Thư Vân thấy Quân Vũ đang nằm trên bàn sách nghỉ ngơi; thuốc tất nhiên không thể uống lạnh, Dịch Thư Vân kiên trì đi đến bên người Quân Vũ nhẹ giọng nói, "Tiên sinh, tiên sinh... Thư Vân sắc thuốc xong rồi, người uống rồi hãy nghỉ ngơi..."

Người trên bàn nằm sấp không có động tĩnh.

Dịch Thư Vân nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành, hắn tiến lên đỡ lấy hai vai Quân Vũ tựa vào lồng ngực mình, gương mặt không chút màu máu nào của Quân Vũ thình lình đập vào mắt! Duỗi tay sờ thử, cái trán nóng hôi hổi!

Trong hoảng loạn, Dịch Thư Vân đặt Quân Vũ trên giường nhỏ ở phòng trong, sau đó vội vã ra cửa tìm người, không ngờ tới, đụng phải Quân Mặc Ninh vừa mới trở lại phủ thừa tướng. Y nghe nói huynh trưởng hôn mê, hung hăng trừng Dịch Thư Vân một cái, sau đó nhanh chân bước vào thư phòng Thủy Nguyệt Hiên.
Bắt mạch, châm kim. Phương thuốc đã có sẵn, nhưng chén thuốc Dịch Thư Vân cẩn thận chu đáo sắc kia đã hoàn toàn nguội lạnh không thể uống.

Rút ra cây ngân châm cuối cùng, Quân Mặc Ninh lần nữa bắt mạch, sắc mặt mới hoà hoãn lại. Y quay đầu hỏi Dịch Thư Vân đứng hầu một bên, "Ngươi đề cập với y chuyện tự trục thư?"

"Không có! Thư Vân... không dám..." Hắn chỉ mong sao tất cả mọi người tự động quên đi chuyện đó, sao lại chủ động nhắc tới?

"Không dám là tốt nhất!" Sắc mặt Quân Mặc Ninh không quá tốt, trong cung vừa mới đánh học trò xong, về đến nhà liền nghe nói huynh trưởng hôn mê, "Vậy ngươi phụng dưỡng tiên sinh ngươi thế nào? Y bệnh thành như vậy cũng không biết khuyên can y nghỉ ngơi cho tốt sao?"

Dịch Thư Vân nghe được một chút giận chó đánh mèo, hắn muốn biện minh cho mình vài câu, nhưng nghĩ lại Quân Mặc Ninh nói cũng không sai, hầu thầy là bổn phận của hắn, tiên sinh ngã bệnh, chính là sai lầm của hắn đứa học trò này.
Thấy hắn không biện minh, Quân Mặc Ninh cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên thu dọn túi châm, nói, "Ta đi sắc chén thuốc, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc."

"Dạ, sư thúc."

Quân Mặc Ninh nhìn thoáng qua huynh trưởng, xác định giờ khắc này y ngủ rất an ổn mới xoay người rời đi. Trước khi ra cửa, lại quay đầu nhìn Dịch Thư Vân hỏi, "Học qua quy củ quỳ hầu chưa?"

"Học qua..."

"Làm." Quân Mặc Ninh quyết đoán phân phó, "Đến khi nào tiên sinh ngươi miễn mới cho phép dậy." Dứt lời, cũng không đợi Dịch Thư Vân có động tác, y liền vén rèm cửa đi ra.

Dịch Thư Vân im lặng nhìn sư thúc nói xong liền đi, mím môi một cái, nuốt chữ "dạ" xuống. Hắn quay đầu nhìn Quân Vũ ngủ đến mê man trên giường nhỏ, lặng lẽ ngồi xổm xuống, vén hai bên ống quần lên, lúc sắp quỳ xuống, đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó, lại đứng thẳng.
Người ngủ mê man lúc tỉnh lại chuyện đầu tiên luôn muốn uống nước, đây là cảm nhận sâu nhất của hắn lúc triền miên giường bệnh trước đây. Dịch Thư Vân đi ra gian ngoài dời bếp lò nhỏ đun trà đến cửa phòng trong... Vốn muốn dọn vào trong phòng, lại lo lắng khí than dày đặc không tốt với thân thể; kiểm tra nước trong ấm hắn mới yên lòng, lần nữa đi đến bên chân giường phòng trong, kéo ống quần lên quỳ xuống.

Sàn do gạch xanh lát thành, trơn bóng mà bằng phẳng, nghe nói mấy chuyện này đều do tam sư thúc nhà hắn một tay đảm trách, kể cả địa long bốn tòa thư phòng chủ viện phủ thừa tướng, cũng đều do Quân Mặc Ninh thiết kế. Mỗi khi vào đông, trời đông giá rét, thế nhưng trong thư phòng vẫn có thể ấm áp như xuân.

Cho nên, một khắc khi hai đầu gối trần trụi chạm xuống sàn nhà, ấm áp từ dưới gối truyền tới, đầu gối trước đó vì lạnh lẽo mà đau đớn như châm chích trái lại không còn cảm giác khó chịu ấy nữa; thế nhưng không lâu sau, lại truyền tới đau đớn phạt quỳ mang đến mà hắn vô cùng quen thuộc.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được hô hấp nhè nhẹ của Quân Vũ trên giường nhỏ, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, thời gian cũng như đọng lại, mà đau đớn âm ỉ dưới gối lại càng rõ ràng hơn, Dịch Thư Vân không thể không nghĩ tới gì đó để dời đi lực chú ý.

Linh Nhi nhà tam thúc là điều đầu tiên hắn nghĩ tới, tiểu cô nương linh khí tụ hội như vậy, tương lai... tương lai sẽ là bộ dạng gì đây? Phải là nam tử thế nào mới có thể xứng với nàng? Chắc hẳn sẽ rất khó khăn đây...

Sở nhi ở Tây Xuyên mọi thứ tốt không? Nghĩ đến bộ dạng đệ đệ nhà mình ngày thường ôn lương cung kiệm*, gặp chuyện lại quả quyết sát phạt, Dịch Thư Vân thật sự cảm thấy trước đây liều nửa cái mạng cũng muốn để hắn quay về Quân môn là quyết định chính xác nhường nào!
* Ôn lương cung kiệm chỉ ôn hòa, lương thiện, cung kính, cần kiệm.

Về phần Tung Thiên giáo... Trải qua lần này, thật ra vẫn tổn thương nguyên khí, nhưng hiện tại bọn họ có một người lãnh đạo thân phận phức tạp, đi con đường nào, còn chưa định ngày...

Thời gian suy nghĩ lung tung luôn qua nhanh hơn một chút, khi Dịch Thư Vân đau đến không có cảm giác đầu gối còn tồn tại, sắc trời dần dần tối xuống. Trong lòng hắn tuyệt không muốn, rồi lại không thể không di động đầu gối đi đốt đèn... Trời không biết đất chẳng hay, chỉ có bản thân hắn biết cái đau này.

Vừa mới điểm đèn, Dịch Thư Vân nghe tiếng bước chân gian ngoài truyền vào, dường như đặt vật gì xuống, sau đó cửa đóng lại.

Hẳn là cơm tối. Dịch Thư Vân sờ sờ cái bụng đói đến da bụng dán da lưng, nghĩ tới hình như bữa trưa mình cũng chưa ăn! Hắn lại đấu tranh một lúc lâu giữa quỳ gối đi ăn cơm hay tiếp tục chịu đói, cuối cùng vẫn quyết định động một cái chẳng thà không động... Quỳ hầu gì gì đó, thật sự là khiêu chiến hai tầng đối với thể lực và nghị lực mà!