Mặc kệ Tề Mộ Lâm trong lòng có cảm tưởng gì, nhìn thấy ba huynh đệ dập đầu cầu khẩn, lại nghĩ đến lần này Quân tướng lâm nạn cũng bởi vì cứu mình, y vẫn gật đầu đồng ý.
Hoắc lão gia tử tuổi tác đã cao, y cũng tin tưởng y thuật Quân Mặc Ninh sớm đã trò giỏi hơn thầy, liền cùng Hoắc Trúc Hiên về phủ trước.
Phủ thừa tướng, rốt cuộc sau một ngày đè nén ồn ào náo động yên tĩnh lại, mà trên dưới Quân thị, cuối cùng sau tám năm, lại một lần nữa đoàn tụ.
Ba huynh đệ cùng nhau đi vào phòng trong, quỳ xuống, dập đầu, thỉnh an.
Liên Như Nguyệt nhìn ba đứa con trai đã trưởng thành, nàng nắm thật chặt tay Quân Tử Uyên cũng không còn trẻ nữa, rốt cuộc nhịn không được nước mắt rơi như mưa...
Lúc này, sắc trời đã sáng, tướng phủ suốt cả đêm chưa từng nghỉ ngơi lại không chút nào mệt mỏi, tiểu thiếu gia bọn họ đã trở về! Tướng gia ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn không sao! Chủ mẫu đi ra Phật đường rồi! Tin tức tốt một cái tiếp một cái, quản gia Tô Đồng Lâm cười đến khóe miệng ngoác đến mang tai, sảng sảng khoái khoái đốc thúc nha đầu sai vặt trong phủ bận rộn làm việc, tướng phủ muốn sớm bước sang năm mới rồi!
Trong Ngưng Thủy Các, thê tử Quân Vũ Ngụy Tử Khâm cũng dẫn theo con trai Quân Diệc Hằng đến thăm hỏi thỉnh an, đêm qua trong phủ quá nhiều nam nhân bên ngoài, nàng là nữ quyến thật sự không tiện, cho nên nàng ở trong phòng ngủ chăm sóc Tiểu Diệc Hằng, nhưng cũng lo lắng một đêm chưa từng chợp mắt. Sáng nay biết được đã không việc gì, còn thật sớm đã tới rồi.
Quân Mặc Ninh hành lễ nói, "Mặc ninh bái kiến tẩu tẩu." Y thân ở biệt viện, Quân Vũ thành thân sau đó con được đầy tháng, y cũng không tham dự, lần này, coi như thúc tẩu* bọn họ chính thức gặp mặt lần đầu.
* Thúc tẩu là chị dâu em chồng.
Ngụy Tử Khâm là trưởng nữ nhà Lễ bộ thượng thư Ngụy Chiêm, trái lại từ nhỏ cũng quen biết huynh đệ Quân thị, nhưng thân là nữ tử, gia giáo lại nghiêm, cho nên quen biết nhưng cũng không quen biết. Ngụy Tử Khâm là đích trưởng nữ, vốn không xứng đôi với Quân Vũ, chỉ là trên dưới trong triều dường như cũng dần dần quên con trai trưởng Quân gia chưa đầy nhi lập* đã làm quan đến trung thừa vốn là thứ xuất, hoàng đế tự mình tứ hôn, mặc dù không đến nỗi mười dặm vải đỏ, mở tiệc rượu nghìn chỗ ngồi, thế nhưng hoàng đế tự mình tham dự; thái hậu, hoàng hậu, quý phi trong cung đều trọng thưởng, sớm đã cho đủ mặt mũi hai nhà Quân, Ngụy.
Nam nhân nữ nhân trong Ngụy phủ vốn cũng kín đáo phê bình thân phận Quân Vũ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng triệt để ngậm miệng, thay vào đó là cực kỳ hâm mộ không che giấu được. Đại cô nương nhà bọn họ, gả cho nhà chồng thanh quý như vậy, thật là có phúc!
Tướng phủ gần như không có nữ chủ nhân, ngày thứ hai Ngụy Tử Khâm gả vào sau khi lạy cha mẹ chồng, liền dưới sự giúp đỡ của Tô Đồng Lâm chủ trì việc nội trợ. Nàng vốn thấy rất nhiều phụ nhân nữ tử tranh đấu trong thâm môn trạch viện, ai từng đoán được đường đường tướng phủ, nhân tình thế thái lại đơn thuần rõ ràng như vậy.
Nàng mang theo đạo lý sinh tồn mười chín năm ở Hầu môn* mà đến, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi buông bỏ tất cả, tìm về nguồn gốc.
Lúc này đây, nàng lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ phu quân nàng để ý nhất.
Đại thiếu phu nhân trẻ tuổi chỉnh trang hành lễ, đoan trang dễ gần. Tiểu Diệc Hằng bên kia được Liên Như Nguyệt ôm vào lòng, huơ tay nhỏ bé cười "ha ha ha" không ngừng.
Một bức tranh cả nhà đoàn tụ đẹp đẽ!
Huynh đệ Quân Vũ Quân Hàn vừa chấn kinh vừa bị thương, cộng thêm bôn ba mệt nhọc, đều bị Liên Như Nguyệt đuổi về nghỉ ngơi. Quân Mặc Ninh lại trông Quân Tử Uyên trọn một ngày, Liên Như Nguyệt cũng không yên tâm, đang thoáng nghỉ ngơi trên giường nhỏ phòng ngoài.
Quân Mặc Ninh ngồi trên giường nhìn phụ thân đời này, hai bên tóc mai đã có hoa râm, trên trán lộ ra nếp nhăn. Nhưng tổng thể vẫn rất trẻ tuổi, "đứa bé" lớn hai mươi ba tuổi vuốt vuốt chòm râu phụ thân, lẩm bẩm nói, "Lão già, không còn trẻ, sính anh hùng cái gì! Thay lão tử bán mạng cả đời còn chưa đủ, còn muốn thay con trai hắn cản mũi tên!" Đầu tiên là giọng giận dữ, nói đến sau cùng, lại bình tĩnh nói rằng, "Nếu như người không còn... Ai đền cha cho con?"
Quân tướng gia hít thở không sâu, vẫn không nhúc nhích.
Quân Mặc Ninh chơi chòm râu chơi đến nghiện, ngón tay cuốn lấy lại buông ra, "Khi còn bé chỉ biết quát to quát to con và ca ca, vừa bản tử lại vừa roi mây, cho một khuôn mặt tươi cười thì sao chứ? Người còn nhớ được lần Tào Mặc tính toán cửu ca không? Người lấy roi mây quất con gần nửa tháng không xuống được giường! Rất đau người biết không? Hiện tại thế nào? Người nhìn đi, quát to không nổi rồi!"
Tam thiếu gia cuối cùng cũng buông tha chòm râu Quân tướng, lại nhìn vết thương một chút, yên tâm sau đó giúp y ém chăn rồi tiếp tục mở ra hình thức lảm nhảm, "Sau khi con đốt núi Lạc Hà, người giúp con thu dọn tàn cục sao!? Còn trồng cây? Cười chết người rồi lão già! Người có thể tìm cái gì nha? Con trai người ngay cả cọng lông cũng không để lại cho triều đình, xem con ngốc sao!" Tam thiếu gia ngẫm lại vẫn sờ lên chòm râu tướng gia, đời này nếu có, cũng chỉ có thể là cơ hội lần này.
"Lão già... Người... tỉnh nhanh một chút đi, người đã bao lâu không thấy con rồi?" Quân Mặc Ninh đầy bụng oán giận, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ ra một câu này, lời còn chưa dứt, viền mắt đã đỏ.
"Ninh nhi! Ngươi làm cái gì!" Liên Như Nguyệt đi tới liền thấy con trai cúi đầu kéo chòm râu phụ thân, thấp giọng kêu lên, "Ngươi đứa nhỏ này, bao lớn rồi mà không hiểu chuyện như vậy!"
Tam thiếu gia ngượng ngùng cười, có chút không nỡ buông chòm râu.
"Mẹ, sao người không nghỉ nhiều một chút?" Quân đại hiếu tử đứng lên, chân chó đỡ mẫu thân ngồi xuống bên giường.
Liên Như Nguyệt tỉ mỉ nhìn khuôn mặt trượng phu, chỉ sợ móng vuốt con trai lưu lại dấu vết gì.
"Mẹ, con không làm gì!" Quân tam kêu oan, vẻ mặt như tuyết rơi tháng sáu*.
* Nói chung là một điển tích rất dài, hiểu đơn giản là bị oan ức.
"Ta không tin," Hiểu con không ai bằng mẹ, Liên Như Nguyệt không thương tiếc gì đả kích, "Từ nhỏ cũng chỉ có ngươi dám khoa tay múa chân sau lưng cha ngươi, hai móng vuốt này của ngươi..." Mẫu thân xốc tay con trai lên, kéo theo xiềng xích trên cổ tay, phát ra tiếng loảng xoảng.
Mẫu thân nhìn chằm chằm nó, trong nháy mắt không nói gì.
"Mẹ..." Quân Mặc Ninh quỳ ngồi xuống, trở tay nắm lấy tay mẫu thân, an ủi, "Không đau, có thể tự mình tháo xuống, con ở trong biệt viện cũng không đeo..." Lời còn chưa dứt, y đã cảm giác được lòng bàn tay mềm mại của mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve vết chai dày trên cổ tay, lời an ủi, nhất thời không còn cách nào phát ra.
Cha mẹ y, đều là người cơ trí, mắt sáng như đuốc nhìn rõ mồn một.
Tam thiếu hai ngày một đêm không nhắm mắt rốt cuộc bị mẫu thân và hai vị ca ca cùng nhau đuổi về Vô Âm Các nghỉ ngơi, đi tới chỗ mình ở tám năm trước, Quân Mặc Ninh nhìn từng ngọn cây cọng cỏ giống như đúc năm đó, y biết, nhất định là người nhà căn dặn mỗi ngày vẩy nước quét nhà không ngừng, bọn họ, lúc nào cũng chờ y trở về.
Dùng qua cơm tối đã giờ dậu*, Quân Mặc Ninh rửa mặt chải đầu một phen lại nghỉ hơn một canh giờ, sau đó, tháo xiềng xích trên cổ tay hóa thành một đạo tàn ảnh, rời khỏi tướng phủ.
* Giờ dậu là từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.
Trong hậu viện tửu lâu Duyệt Lai ở kinh thành, lúc này vừa vặn ảm đạm thê lương.
Một già già kỳ quái râu ria xồm xàm một tay cầm hồ lô rót rượu lâu năm, một tay gãi chân, trong miệng còn rầm rì không biết đang oán trách cái gì.
Trên giường bên kia, bốn nam tử nằm thật chỉnh tề, ngoài ra còn có một đứa bé cuộn tròn rúc trong góc, lúc tỉnh lúc ngủ.
Lúc Quân Mặc Ninh mặc quần áo đen đạp đêm tối bước vào gian phòng đen như mực này, cảnh tượng nhìn thấy khiến mặt y trong nháy mắt đen xuống.
"Lão tửu quỷ ngươi trị thương cho bọn hắn như vậy!" Quân Mặc Ninh đoạt lấy hồ lô trong tay quái lão đầu, "Rượu ngũ lương của ta rót vào bụng chó còn hơn cho ngươi uống!"
"Ai lại dám đoạt rượu của ta!" Quái lão đầu nhất thời tỉnh táo lại, cả khuôn mặt đều cười thành một đóa hoa cúc nhăn nhúm, "Tam thiếu à, hắc hắc... Lão đầu dùng độc, trị thương... không thông thạo nha..."
Quân Mặc Ninh giễu cợt nói, "*** gạt quỷ hả! Thánh thủ "Thánh thủ độc y" là móng chó sao? Tình huống ra sao?"
Lão tửu quỷ nhìn Quân Mặc Ninh lắc lắc hồ lô trong tay miệng nuốt một cái, chỉ vào một hàng người bệnh nói, "Người này... tay phải bị chặt rồi, ngươi biết đó, cơ bản cũng là phế đi nha..."
"Ngươi mới phế đi!" Quân Mặc Ninh ở trước mặt con sâu rượu này, luôn luôn ngang ngược bá đạo, một lời không hợp liền châm chọc khiêu khích đè xuống điên cuồng đánh, ai bảo tác phong lão gia hỏa này tốt như vậy! Ngươi câu tốt chữ hay muốn nhờ, hắn vẫn không để ý tới ngươi, thuộc về kiểu không đánh không dễ chịu điển hình.
Lão tửu quỷ ném hồ lô, không tiếp lời, tiếp tục nói, "Hai người ở giữa... ngoại thương rất nặng, mất máu quá nhiều nên còn chưa tỉnh; người bên cạnh tuổi tác lớn nhất này... khá là phiền toái, một chưởng bị thương bên trong, ngươi biết người luyện loại công phu cứng này, loại vết thương này phiền toái nhất..."
"Có ngươi không phải không có phiền toái sao?" Quân Mặc Ninh bắt chéo hai chân thản nhiên nói, "Ta có thể nói cho ngươi biết, mấy người này là Hán Sinh tốn hao tâm huyết bồi dưỡng ra, ngươi không trị xong cho hắn có thể ta không giúp ngươi nói chuyện được, ngươi biết, Hán Sinh to con, ta cũng sợ."
"Phì!" Lão tửu quỷ hận không thể lộ ra miệng đầy răng vàng phun nước bọt vào cái người trước mắt này, lại cũng chỉ dám oán hận trong lòng.
"Còn tên tiểu tử kia," Hắn chỉ vào đứa bé bên cạnh nói, "Vẫn theo người cụt tay này, nói như thế nào cũng không chịu đi, ta không biết dỗ trẻ, làm lão tử phiền, ta đã rót thuốc cho nó rồi!"
Quân Mặc Ninh xoay đầu nhìn thấy đứa bé kia đã tỉnh, đang mở một đôi mắt to hoảng loạn luống cuống, yên lặng nhìn y.
-----------------
Đây là quà kỉ niệm bạn chủ nhà kiếm được 25k view :"> chòi ơi vui dễ sợ không ngờ được đón nhận vậy *lăn lộn*
Yêu thương mấy bạn readers nhiều nhiều nhất là mấy người hay cmt tán nhảm với tui cho tui bị nổ noti, cho tui có động lực cày tiếp :)))))) gửi ngàn tim đến mấy cô *moaz moaz moaz* 😚😚😚
Hồi tết tính mỗi mùng lì xì 1 chương mà fail cmnr :)))))) nên bạn chủ nhà cutoe phô mai que quyết định sau này cứ tới số view chia hết cho 5 (ví dụ 30k, 35k chứ hông phải 25.005 đâu ha :))))))) thì tặng 1 chương cho mấy bạn có động lực cày truyện tăng view cho tui ha :)))))))) há há há :))))))))