Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 62: Tam thiếu đáng đánh



Từ hôm đó trở đi, Quân Vũ đã hai ba ngày mắt không nhìn thẳng đệ đệ của mình, y không biết mình đang nghẹn cái gì; nếu trong quá khứ, roi mây cũng thỉnh ra rồi, hiển nhiên sảng sảng khoái khoái đánh một trận chuyện liền đi qua, nhưng mà lần ám sát này, ngũ hành thị vệ hiện thân, khiến y lại một lần nữa sâu sắc nhận ra đệ đệ vì cái nhà này làm nhiều lắm, gánh vác nhiều lắm, chịu trách nhiệm nhiều lắm. Mà y làm ca ca, luôn miệng phải gánh vác Quân thị, nhưng khi có chuyện trước mặt, lời của y dường như từng cái lại từng cái là trò cười.

Cho nên, thay vì nói y giận Quân Mặc Ninh, không bằng nói, y đang giận bản thân mình.

Phụ thân bị thương nặng, Quân Vũ xin phép hoàng đế nghỉ; thế nhưng thật sự vì sắp tới cuối năm mọi chuyện phức tạp, bây giờ việc của Quân Tử Uyên cũng gần như rơi xuống người y, cho nên Tề Mộ Lâm đồng ý nửa buổi mỗi ngày, buổi sáng xử lý việc trong triều sau đó buổi chiều về nhà phụng dưỡng thuốc thang.


Sáng sớm, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào cửa sổ Ngưng Thủy Các, trong không khí hòa hợp hương thơm thanh nhã của hàn mai và khí lạnh sau khi tuyết rơi, pha loãng vị thuốc đắng không ngừng mỗi ngày. Mùi thuốc mùi thuốc, chỉ có người thật sự uống thuốc, mới biết được thuốc đắng dã tật.

Quân Mặc Ninh thu hồi tay bắt mạch, đắp chăn lên cánh tay phụ thân lần nữa, lại nhìn sắc mặt y một chút. Bởi vì người nhà chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, ngoại trừ nhìn qua gầy chút, sắc mặt cũng không quá mức trắng, cảm giác nhìn giống như là ngủ thật lâu.

"Ninh nhi, cha ngươi có khỏe không? Vì sao vẫn chưa tỉnh?" Liên Như Nguyệt nhìn con trai nhỏ hỏi.

Quân Mặc Ninh cười nói, "Mẹ yên tâm, cha khôi phục tốt. Mấy ngày gần đây trong đơn thuốc con bỏ thêm chút thuốc an thần, tổn thương tâm mạch, khôi phục như vậy vẫn là tương đối nhanh." ·


Liên Như Nguyệt yên tâm, nhìn khuôn mặt trượng phu, khóe mắt mỉm cười.

"Mẹ." Quân Mặc Ninh đột nhiên kêu lên.

"Nói." Giọng Liên Như Nguyệt êm ái, nhưng thật là ngay cả một ánh mắt cũng không thưởng cho con trai ruột.

Quân Mặc Ninh oán than địa vị mình ở nhà, chỉ có thể chân chó mà quỳ ngồi dưới đất, một bên đấm chân cho mẫu thân một bên cực kỳ tủi thân nói, "Mẹ, người biết không? Đại ca... đã ba ngày không để ý tới con..."

Liên Như Nguyệt xoay đầu lại nhìn búi tóc trên đỉnh đầu con trai, hỏi, "Ngươi phạm lỗi gì khiến ca ngươi tức giận đến ngay cả phạt ngươi cũng không muốn?"

Quân tam nghẹn lời, mẹ ruột quả nhiên là mẹ ruột. Hiểu con không ai bằng mẹ, Liên Như Nguyệt một câu nói trúng chủ đề, con cả và con út xào xáo, chỉ có thể là lỗi của con út.


"Con... con lén lút đi ra một chuyến..."

Quân Mặc Ninh nghe được nhịp thở mẫu thân nặng chút, đôi tay đang đấm chân bị một đôi tay khác ngăn cản lấy ra, trên đầu gối còn bị đá một cái không nhẹ không nặng.

Tam thiếu gia đã hiểu, đi bằng đầu gối lui lại mấy bước, quỳ đoan chính.

Giọng Liên Như Nguyệt cũng không nghiêm khắc, cho đến nay, bách luyện cương nhuyễn chỉ nhu*, nàng với khí chất độc hữu của công chúa khiến người bên cạnh quên mất hai chữ "tiền triều". Mà trong việc nuôi dạy ba vị công tử tướng phủ, nàng luôn luôn làm ra hiệu quả không tiếng động không nhận thức được, cho nên ba huynh đệ tướng phủ khỏe mạnh như măng mọc sau mưa hơn nữa không kể đến râu ria thì vẫn đoan chính trưởng thành.

* Bách luyện cương nhuyễn chỉ nhu chỉ tính tình nóng nảy cường ngạnh trở nên nhu hòa.
Đương nhiên, Quân tam ngoại tộc từ thế giới khác đến nơi này, có vài phương diện thoáng lệch đi một chút, nhưng trên tổng thể, vẫn tính là thành công.

"Ngươi biết để ngươi ở nhà, là Vũ nhi dùng tính mạng đảm bảo không?" Liên Như Nguyệt hỏi như thế.

Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Con biết."

Nàng tiếp tục hỏi, "Chuyện này không thể báo cho chúng ta biết, hơn nữa rất cần phải ra ngoài?"

Mỗi một vấn đề mẫu thân đều hỏi đến then chốt , Quân Mặc Ninh tránh cũng không thể tránh nói, "Là đi xem mấy tên hộ vệ bị thương lúc ám sát, bởi vì thân con không tự do, sợ ca ca không đồng ý, liền... tự đi. Kết quả..."

Liên Như Nguyệt lắc đầu nói, "Hôm đó ca người ở đây phụng dưỡng thuốc thang, lúc rời đi nói sợ ngươi vừa mới về nhà không biết có cần gì không, muốn đi Vô Âm Các xem. Ai biết ngươi..." Nàng suy nghĩ một chút còn nói thêm, "Chuyện ngươi muốn làm vốn cũng không có gì đáng trách, nhưng mà... dù sao thân ngươi cũng không tự do..."
Quân Mặc Ninh vội vàng nhân cơ hội nói, "Mẹ, con biết, con không phải muốn mẹ giúp con cầu xin để ca ca không phạt con. Chỉ là, ca ca lạnh nhạt con như vậy, con..."

"Ngươi tình nguyện để ca ngươi đánh ngươi một trận, có phải không?" Liên Như Nguyệt tiếp lời, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc đầu con trai, "Chính mình đáng đánh! Ngươi cũng thật sự nên đánh!"

Quân tam yếu ớt cười, nhưng từ đầu đến cuối không nghe thấy mẫu thân kêu mình đứng dậy, y biết mẫu thân không trực tiếp trách cứ mình, thậm chí cũng hiểu được chuyện này chưa chắc đã là y làm sai; thế nhưng y một mình rời phủ, cái này dù sao cũng liên quan đến tính mạng huynh trưởng, phạt y quỳ, đây là thái độ của mẫu thân.

Ngày trôi bóng dời, thời gian bao giờ cũng trôi qua quá mức thong thả như vậy, y không thể không quỳ đó miên man suy nghĩ tiêu hao một chút thời gian. Phụ thân lần này trọng thương, nhất định phải lui khỏi triều rồi, trọng trách trên vai đại ca cũng sẽ nặng thêm rất nhiều, có nên tìm mấy người đi giúp đỡ y hay không, cái người tên Bạch Thiên Lan, xuất thân từ Thiên Sử Đường, là một lựa chọn thật không tệ...
Quỳ lần này, liền quỳ đến giữa trưa, Quân Vũ cũng sắp trở về.

Lúc Quân Vũ bước vào tướng phủ, trong lòng còn đang suy nghĩ đã lạnh nhạt đệ đệ ba ngày, cũng đủ rồi. Chuyện này nói cho cùng thật đúng là đúng sai nói không nên lời, thân thủ đệ đệ y vẫn nên tin tưởng, nếu đi ra ngoài, liền nhất định có thể làm để không khiến ai phát hiện!

Có tự tin như vậy, Quân Vũ bỗng nhiên cảm giác mấy ngày nay mình khó chịu thật sự nực cười, sắp ba mươi tuổi, Hằng nhi cũng sắp bốn tuổi rồi, lại còn ầm ĩ nổi lên tính tình. Luôn tự khoe khoang muốn gánh vác Quân thị, chút ngoài ý muốn nho nhỏ này cũng phải lo trước lo sau để tâm một lúc lâu, nói cho cùng, còn không bằng đệ đệ thẳng thắn hào hiệp dám nghĩ dám làm.

Ninh nhi hiện tại hẳn là đang ở bên cha mẹ trong Ngưng Thủy Các, bước chân Quân Vũ nhẹ nhàng rất nhiều, đi xem một chút, đã nhiều ngày lạnh nhạt y, nhớ tới ánh mắt y cẩn thận từng li từng tí xin bị đánh, trung thừa tuổi còn trẻ rốt cuộc lộ ra nụ cười thoải mái. Đó là đệ đệ của y, mặc kệ ở bên ngoài huênh hoang bá đạo thế nào, về đến nhà, vẫn là một đứa nhỏ chưa lớn!
Thật tốt!

Đang nghĩ ngợi như vậy, trước mặt đụng phải quản gia Tô Đồng Lâm bước chân vội vã.

Tô Đồng Lâm năm nay sắp sáu mươi, ở tướng phủ trọn ba mươi năm, cũng là người nhà. Thấy Quân Vũ về phủ, vừa cười vừa nói, "Đại thiếu gia, ngài trở về thật đúng lúc. Sáng sớm nay tướng phủ mới tuyển vài tôi tớ, thiếu phu nhân nhìn rồi nói rất tốt, ta nghĩ Vô Âm Các của tiểu thiếu gia nghiêm túc chút, đại thiếu gia ngài đi xem, có thể chọn vài người thích hợp không."

Quân Vũ vừa nghe lập tức đồng ý.

Đều là những thiếu niên choai choai mười bảy mười tám tuổi, Quân Vũ từng bước từng bước nhìn sang, Tô Đồng Lâm rất biết chọn người, từ tướng mạo, đều là đứa nhỏ thành thật yên phận. Ngoại trừ...???!!!

Quân Vũ cảm thấy có cái gì đó dần dần tích lũy trong lồng ngực, sau đó... sắp nổ tung.
Ngón tay y chỉ vào một thiếu niên mặt như quan ngọc trong đám người, nhìn Tô Đồng Lâm. Lão quản gia đắc ý đến cười nói, "Đại thiếu gia ngài thật sự tinh mắt, trong đám nhỏ này đứa nhỏ này là đứa cực kỳ có linh khí; thúc thúc nó nói nhà nó sa sút không thể không ra ngoài kiếm sống, ta còn nghĩ đứa nhỏ tốt như vậy, đại thiếu gia cũng có thể chỉ điểm một chút, nói không chừng vẫn là khỏa mầm đó!"

Mầm?! Là khỏa mầm! Mầm mống gây họa!

"Bảo hắn đi!" Quân Vũ lạnh lùng nói.

Tô Đồng Lâm sững sốt trong chốc lát, gần như hoài nghi mình lớn tuổi xuất hiện lãng tai, đứa nhỏ tốt như vậy... không muốn?

"Đứa nhỏ tốt" tên Dịch Hàm từ sau khi Quân Vũ đi vào liền hận không thể nhét đầu vào ngực, hắn biết vào tướng phủ chắc chắn sẽ gặp đại sư bá, nhưng... lại là vào lúc này! Mà đại sư bá chưa nói hai lời liền đuổi hắn đi!
Thiếu niên đi ra trong đám người, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói, "Đại... thiếu gia, cầu ngài, giữ ta lại đi... Ta sẽ không gây phiền toái cho ngài..."

Thiếu niên này, không phải ai khác, bất ngờ chính là Tề Hàm... hẳn nên ở biệt viện!

Tô Đồng Lâm không rõ nội tình, cũng nói vài câu tán dương.

Quân Vũ hơi tỉnh táo suy nghĩ một chút, liền biết không thể qua loa đuổi Tề Hàm đi, lần này xem như quang minh chính đại vào phủ; đuổi đi, sau này còn không biết tặng cho y cách thức "kinh hỉ" gì!

Bọn họ quả nhiên là hai thầy trò!

"Đồng thúc, đưa hắn đến Vô Âm Các, ta tự mình sai bảo hắn." Quân Vũ phân phó nói.

Tô Đồng Lâm cao hứng trả lời, "Dạ, đại thiếu gia. Ngươi đứa nhỏ này, còn ngây ra đó làm gì, nhanh cảm ơn đại thiếu gia đi!"

Tề Hàm cũng không biết Vô Âm Các là chỗ nào, nhưng cuối cùng có thể ở lại đã là chuyện tốt, vì vậy vội vàng dập đầu nói, "Tạ đại thiếu gia!"
Hít sâu mấy cái, Quân Vũ đi tới Ngưng Thủy Các, liếc nhìn đệ đệ ngoan ngoãn quỳ một bên, áp tức giận xuống thỉnh an Liên Như Nguyệt, lại hỏi qua tình hình Quân Tử Uyên, mới yên lòng.

Về phần, "công thần" làm ra tất cả mấy chuyện này ... Quân Vũ cuối cùng dời ánh mắt lên người y.

"Vũ nhi," Liên Như Nguyệt nói, "Ninh nhi nói với ta rồi, hắn cũng biết sai, ngươi cần phạt thì phạt. Từ xưa huynh trưởng như cha, thay mặt trưởng bối dùng quyền hành cũng là phải."

Tam thiếu thông minh lập tức tiếp lời nói, "Ca, Ninh nhi biết sai rồi, xin ngài trách phạt."

"Vậy con liền mang Ninh nhi về Vô Âm Các." Quân Vũ dị thường sảng khoái nói.

Liên Như Nguyệt, Quân Mặc Ninh đều kinh ngạc nhìn y...