Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 72: Dám chạy đánh gãy chân



Quân Mặc Ninh trở lại Vô Âm Các, trong đình viện lớn như vậy yên tĩnh không tiếng động, gió Đông lạnh lẽo thổi qua, đau nhói như kim châm vào bắp thịt. Trong lòng y mơ hồ cảm thấy bất an, nhanh chóng băng qua hành lang gấp khúc đi vào phòng trong, nhìn quanh một vòng đồ vật đều ở, chỉ thiếu mỗi thiếu niên vẫn đang bị phạt!

"Tam thiếu gia, tam thiếu gia..." Ngoài cửa truyền tới thanh âm Tô Đồng Lâm kêu to.

Quân Mặc Ninh vội vàng đi ra phòng trong, trước tiên hỏi, "Đồng thúc, có nhìn thấy Dịch Hàm?"

Tô Đồng Lâm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, kỳ quái nói, "Ta cũng không biết nữa, hắn không trở về sao? Hắn vẫn ở bên cạnh ta..."

"Sau khi ta vào Ngưng Thủy Các hắn không trở về Vô Âm Các?!" Trong lòng Quân Mặc Ninh cả kinh, "Hắn vẫn nghe bên ngoài?"

Tô Đồng Lâm gật đầu nói, "Hắn cầu xin ta chấp nhận..."


Quân Mặc Ninh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép áp xuống tức giận và bất an trong lòng, nói, "Có lẽ ham chơi chạy ra ngoài, Đồng thúc, bây giờ cha lại phạt ta đến biệt viện, lần này, có thể cho ta mang theo Diệc Hàm đi hay không?"

Tô Đồng Lâm gần như không suy nghĩ liền trực tiếp nói, "Mang! Lần này lão gia vô lý, tam thiếu gia cứ việc mang đi, lão gia hỏi Đồng thúc chịu trách nhiệm!"

Tô Đồng Lâm hiển nhiên đã có dị nghị với việc Quân Tử Uyên xử lý lần này, vì vậy liền giúp đỡ tiểu thiếu gia trong phạm vi chức quyền.

"Cảm ơn Đồng thúc," Quân Mặc Ninh cười nói, "Đồng thúc chờ ta một canh giờ, sau một canh giờ ta đến cửa tướng phủ."

"Được..." Tô Đồng Lâm thở dài nói, "Lão gia này... Ài... tam thiếu gia ta đi trước..."

Quân Mặc Ninh gật đầu, nhìn theo quản gia thương tiếc y. Sau khi đợi Tô Đồng Lâm rời khỏi, tay phải y giơ lên, một đạo tín hiệu chỉ có người Yến Thiên Lâu mới đọc được phóng lên cao.


Không đến thời gian một chén trà, một gia đinh tướng phủ ăn mặc quần áo tôi tớ bước nhanh đến, sau khi vào cửa quỳ một chân trên đất nói, "Thuộc hạ Mạc Tùng, nghe phân phó."

Quân Mặc Ninh phát hiện người này chính là gã sai vặt trước đó chạy đến Phật Đường tìm người, hỏi, "Là Mạc Sâm lưu ngươi ở tướng phủ?"

"Vâng." Mạc Tùng vẫn duy trì tư thế hành lễ, lưu loát trả lời.

Quân Mặc Ninh dặn dò nói, "Gửi Yến Thiên lệnh đi, lệnh tất cả người phụ thuộc Yến Thiên Lâu trong kinh thành bí mật tìm kiếm thiếu gia, trong vòng mười canh giờ phải tìm được! Nếu hắn phản kháng, liền đánh hôn mê trói đến tửu lâu Duyệt Lai cho ta! Không được có sai lầm!"

Mạc Tùng cũng không biết thân phận thật sự của Quân Mặc Ninh, thế nhưng ở Yến Thiên Lâu, Yến Thiên lệnh là đẳng cấp cao nhất, làm thuộc hạ không hỏi nhân quả, chỉ cần nghe lệnh.


"Vâng."

Quân Mặc Ninh đơn giản thu dọn đồ đạc xong, đi nhìn huynh trưởng trước, lại đi Phật Đường nói lời từ biệt mẫu thân. Liên Như Nguyệt nhìn một cọc tai họa kéo dài tám năm vừa mới chấm dứt, kết quả hai cha con lần nữa đối chọi nhau, thân là mẫu thân, nàng đau lòng bất đắc dĩ, nhưng cũng bó tay chịu trói...

Mẫu thân lại tha thiết dặn dò một phen, sau khi Quân Mặc Ninh dập đầu bái biệt, Quân tam thiếu cùng đi với Tô Đồng Lâm, lần nữa bước lên con đường rời nhà cấm túc.

Lúc trở lại biệt viện mặt trăng đã lên cao. Quân Mặc Ninh từ chối ý tốt Tô Đồng Lâm đi vào thu dọn một chút, sau khi căn dặn y nếu như Diệc Hàm trở lại tướng phủ nhất định phải đưa đến biệt viện trước, để lão quản gia cũng đã có tuổi đi về.

Sân quen thuộc cây cối bàn ghế quen thuộc, Quân Mặc Ninh ngồi xuống băng đá dưới tàng cây đa, yên lặng như tờ, chỉ có từng tia từng sợi gió Đông lặng yên không một tiếng động chui vào trong xương, lạnh đến trái tim. Y nhìn quanh mình, một phần ba thời gian kiếp này bị giam cầm ở một góc trời này, hối hận không?
Không hối hận.

Bây giờ vì Hàm nhi...

Cũng sẽ không hối hận.

Sở Hán Sinh, kể cả Tần Phong cũng cùng đi ra ngoài tìm Tề Hàm rồi, Quân Mặc Ninh một mình ngồi trong bóng đêm, trơ người ngồi khổ đợi...

Đợi một lần chính là một đêm, ánh mặt trời hai mươi sáu tháng chạp vẫn theo lẽ thường lười nhác mọc lên. Quân Mặc Ninh bình tĩnh múc nước rửa mặt, rót cho mình một ấm trà thượng hạng... tiếp tục chờ...

Mãi đến cuối giờ tỵ đầu giờ ngọ*, cửa biệt viện cuối cùng bị một cỗ sức mạnh đẩy ra, thiếu niên làm ảnh hưởng trên dưới Yến Thiên Lâu bị trói gô đẩy vào, cùng theo vào chính là một người cao to đen mặt toàn thân tức giận Sở gia Sở Hán Sinh, và Tần Phong cũng cùng một biểu cảm.

* Tầm 11 giờ trưa.

Tề Hàm quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, toàn thân run đến lợi hại. Từ bả vai đến đầu ngón tay trái sớm đã mất đi tri giác, thế nhưng đau đớn cùng với sưng tấy lại càng ngày càng rõ ràng; một đêm không về vừa đói vừa rét, ngay cả sư phụ cũng ra tay, hôm nay rơi vào tay tiên sinh... nghĩ đến đây, hắn run rẩy càng dữ dội hơn.
Dù ai cũng không cách nào nhìn ra Quân Mặc Ninh vẫn ung dung uống trà trong lòng trút được gánh nặng như thế nào, nhưng Sở Hán Sinh lại biết, bên ngoài càng bình tĩnh bên dưới càng ẩn chứa tức giận và thủ đoạn đáng sợ.

"Hán Sinh, không phải từ trước đến nay ngươi cưng chiều hắn lắm sao, lần này cũng không bao che mà động thủ rồi?" Trong lúc liếc mắt Quân Mặc Ninh liền thấy năm dấu ngón tay trên mặt Tề Hàm, ngậm cười hỏi.

Sở Hán Sinh tức giận chưa tiêu, nhưng khi nhìn đến phản ứng của gia nhà hắn, lo lắng trong lòng thịch thịch thịch bốc lên, hắn áp chế tức giận nói, "Lần trước đã làm cho gia lo lắng, lần này còn dám chạy loạn, ta nhịn không được... liền tát hắn một cái..."

"Hiếm thấy!" Quân Mặc Ninh rót cho hắn chén trà, nhìn như thuận miệng hỏi, "Bắt được hắn ở đâu?"
Sở Hán Sinh và Tần Phong hai mặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Quân Mặc Ninh nở nụ cười, Sở Hán Sinh vừa thấy không đúng, liền thấy gia nhà hắn đứng dậy, một cái tát tát Tề Hàm lăn trên mặt đất, thiếu niên há miệng liền phun ra một búng máu!

"Bắt được hắn ở đâu?"

"Cửa... cửa Hình bộ!" Sở Hán Sinh liền vội vàng nói, trong lòng tự trách mình sao lại sơ suất tính khí gia.

"Ha! Người có chí!" Quân Mặc Ninh quả nhiên tức đến nở nụ cười, "Hán Sinh, mở trói cho thiếu gia, đưa ta dây thừng ta cần dùng. Tần Phong, đi lấy đằng trượng trong thư phòng tới, lấy thêm mảnh vải bịt miệng..."

"Gia..." Sở Hán Sinh hoảng sợ nói, "Hàm nhi hắn..."

"Ta không muốn nghe bất cứ kẻ nào cầu xin cho hắn," Quân Mặc Ninh chậm rãi nói, "Ta không thể thay đổi ý nghĩ trong lòng hắn, ta đây liền đánh gãy chân hắn, gãy chân, tất nhiên sẽ không chạy loạn..."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn tiên sinh hắn tôn kính như thần linh, mặt xám như tro tàn.

Sở Hán Sinh bất đắc dĩ, tiến lên giúp Tề Hàm cởi dây thừng, do dự đưa cho Quân Mặc Ninh; mà Tần Phong lề mà lề mề mang tới đằng trượng và khăn vải, hắn thật sự hận biệt viện không thể lớn như hoàng cung, từ đầu này đi tới đầu kia cần một ngày hai ngày!

Quân Mặc Ninh nhận lấy khăn vải đưa cho Tề Hàm nói, "Lấp kín miệng, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, hửm?"

Tề Hàm mắt đầy sợ hãi, nhưng ngay cả một tiếng xin tha cũng không dám nói, sau khi dùng tay phải nhận lấy khăn vải, nhét vào trong miệng mình. Khăn vải dày, cổ họng Tề Hàm có chút buồn nôn, lại miễn cưỡng nhịn xuống.

Quân Mặc Ninh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng điểm một cái trên vai trái Tề Hàm, một luồng sáng bạc hiện lên, Tề Hàm đau đớn "ưm" một tiếng, trong nháy mắt hai mắt chứa đầy nước mắt. Quân Mặc Ninh mặt không đổi sắc đem một đầu dây thừng cột lên cổ tay trái của hắn, vững vàng cột thành nút chết, một đầu khác "vút" một cái ném lên chạc cây thô chắc phía dưới cùng của cây đa lớn.
"Đứng lên, cởϊ qυầи, tay phải kéo sợi dây cho đến đầu ngón chân chấm đất..."

Lời còn chưa dứt, Tề Hàm đã khóc "ư ư" quỳ gối tiến lên, hắn lắc đầu kịch liệt, trong mắt đều là cầu xin...

Quân Mặc Ninh lần này là thật sự nhẫn tâm, không làm Tề Hàm sợ sợ rằng hậu hoạn khôn cùng, y rút đằng trượng nặng nề từ trong tay Tần Phong, sẵng giọng nói, "Một khắc kia khi ngươi đến gần nha môn Hình bộ ngươi nên suy nghĩ một chút, cái giá này ngươi có thể gánh vác hay không! Là chính ngươi cởi, hay là ta giúp ngươi? Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu tiên sinh ta động tay, đến lúc đó không chỉ đơn giản là đánh gãy một đôi chân như vậy!"

Tay đã vô dụng, đánh gãy ngại gì! Đây là Quân Mặc Ninh ý ở ngoài lời, lời ở ngoài ý.

Tề Hàm vẫn luôn biết trước mặt tiên sinh hắn chẳng mảy may có cơ hội phản kháng, hắn lảo đảo đứng lên, năm năm qua đi lại một lần nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị phạt bên ngoài!
Trên người hắn còn ăn mặc áo ngắn của tôi tớ tướng phủ, đai lưng vừa cởi, quần ngoài và quần trong đồng thời rơi xuống mắt cá chân, cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ trong sân...

Tần Phong không đành lòng nhìn nữa, từ từ nhắm hai mắt xoay người sang chỗ khác; ngay cả Sở Hán Sinh thường bôi thuốc cho hắn cũng đau lòng quay mặt sang chỗ khác...

Tề Hàm đáng thương mà nhìn tiên sinh, lại không có được một tia đáp lại, tay trái của hắn sớm đã cứng ngắc không thể động đậy, vì vậy liền dùng tay phải kéo dây thừng. Mà theo sợi dây dần dần bị kéo căng, chỗ tay trái bị phạt sưng lên hơn gấp đôi của hắn dần dần truyền đến đau đớn cắt da khoét xương, càng kéo lên cao càng đau đến lợi hại!

Quân Mặc Ninh chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn, nhìn hắn đau đến mặc dù chỉ mặc quần áo nửa người trên đầy mặt vẫn là mồ hôi lạnh; nhìn hắn dốc hết sức quấn sợi dây thừng lên cổ tay bên phải từng vòng từng vòng; nhìn hắn rốt cuộc kéo thẳng hai cánh tay đầu ngón chân chấm đất...
Sợi dây vắt trên cành cây, trượt vào trong chạc cây, Tề Hàm nhón mũi chân dán sát thân cây, trên cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nổi lên da gà chi chít, hai cái chân thon dài run lẩy bẩy!

Sợi dây không có nút buộc, một đầu liền quấn trên tay phải của chính hắn.

Quân Mặc Ninh vung vung đằng trượng trên không trung, phát ra tiếng vùn vụt đáng sợ, đi tới bên cạnh người Tề Hàm nói, "Dây thừng ở trong tay ngươi, kéo chặt. Hôm nay tiên sinh đánh gãy hai chân ngươi, sẽ nuôi ngươi cả đời; nhưng nếu thả sợi dây ra... Tề Hàm, từ nay về sau, không cho phép lại gọi ta là "tiên sinh"..."

"Bốp!"