Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 79: Gặp mặt



Ngự thư phòng, phụ tử Quân thị cùng nhau đến, hoàng đế Tề Mộ Lâm đã sớm thay đổi thường phục, đang đang xử lý một vài chính vụ linh ta linh tinh. Nhìn thấy hai người bọn họ, không đợi hành lễ, liền hứng thú ngẩng cao nói rằng, "Miễn, Quân tướng, Tử Hiên, chờ một chút được không?"

Phụ tử Quân thị nhìn nhau, tất nhiên không có không theo.

Tề Mộ Lâm buông bút chu sa trong tay xuống, được thái giám hầu hạ rửa tay, vòng qua ngự án ngồi xuống ghế gần cửa sổ bên kia trên thư phòng, đồng thời cũng mời triều thần hắn tín nhiệm nhất vào chỗ.

Quân Tử Uyên và Quân Vũ cũng không từ chối, cảnh tượng như vậy đối với bọn họ mà nói là nhìn thấy đã quen. Nói cho cùng, Tề Mộ Lâm thật sự vẫn được xem là đế vương cực kỳ ôn hòa bình dị. Nếu năm đó không có nét bút thần bí kia, đế vị chí cao vô thượng này, chưa chắc có thể rơi xuống tay hắn. So sánh với mấy huynh đệ bây giờ bị hắn áp chế đến sít sao, hắn xem như gìn giữ được cơ nghiệp, cũng xem như chăm lo việc nước, cộng thêm Quân Tử Uyên và các thần tử một lòng tương trợ, mới có cục diện Trung Châu hôm nay.


"Tháng giêng không gϊếŧ người," Tề Mộ Lâm uống một ngụm trà nói, "Vụ án một nhà Tào thị liền kéo tới tháng hai, Tử Hiên quả thật đã có phong thái của Quân tướng, mặc dù Tào Khiêm nhắm vào huynh đệ Quân thị, Tử Hiên vẫn dâng thư cầu tình. Cuối cùng cũng chỉ chém Tào Khiêm và vài con cháu họ hàng Tào thị liên quan đến vụ án, nữ quyến và con gái cũng chỉ xử lưu vong. Sau này nếu gặp đại xá, vẫn có cơ hội trở về."

Quân Tử Uyên liếc mắt nhìn con trưởng, nói, "Đại đạo vì công, chuyện liên quan dù sao cũng là hữu thương thiên hòa*."

* Hữu thương thiên hòa hàm ý là người làm việc không tuân theo lẽ thường, làm chuyện người đời không đồng ý.

"Trẫm cũng nhớ kỹ thừa tướng chỉ bảo," Tề Mộ Lâm thay đổi giọng nói, "Chỉ là Tào Khiêm quả thật ghê tởm! May mắn Lưu Yên đã chết, bọn họ cũng không còn cách nào cấu kết. Theo tin tức truyền về, hai phái chủ chiến và chủ hòa ở Bắc Mãng tranh chấp, trong triều đại loạn, hiện nay phái chủ hòa hơi chiếm thượng phong, cho nên bọn họ phái đệ đệ quốc vương đến đây làm con tin, thể hiện thành ý cầu hoà."


"Công trạng cũng thuộc về Cung thân vương tháng đông* năm ngoái tập kích một trận bất ngờ, làm cho Bắc Mãng biết quân uy quân ta." Quân Vũ nói bổ sung.

* Tháng đông chỉ tháng 11 âm lịch.

Tâm tình Tề Mộ Lâm rất tốt, cười nói, "Đúng vậy, nghe nói Bắc Mãng nội loạn, cửu đệ chớp lấy thời cơ tập kích bất ngờ vương đình Bắc Mãng, một trận quả thật hả giận!"

Quân Vũ lại nghĩ thầm nếu không có đệ đệ ta nổi điên, dứt khoát phái người gϊếŧ Lưu Yên; hơn nữa trước giờ âm thầm vận chuyển vật tư quân nhu, đệ đệ ngài lấy đâu ra chiến lực mạnh mẽ như vậy, triều đình sao có thể có cục diện hôm nay?

Quân Tử Uyên nghe thấy âm thầm gật đầu, cũng yên lòng để con trưởng gánh vác trọng trách triều đình, y thuận miệng hỏi, "Hoàng thượng, hiện tại ai chủ sự ở Hình bộ?"


Tề Mộ Lâm nói, "Trẫm phái Bạch Thiên Lan đi, hắn thuộc làu luật pháp, hơi quen thuộc cách hoạt động là có thể bắt tay vào; Hình bộ thị lang tuổi tác vốn đã cao, trẫm dự định để y thăng nhiệm Hình bộ thượng thư, qua một hai năm, chờ Bạch Thiên Lan tích cóp đủ tư lịch*, liền hoàn thành đổi cũ thay mới."

* Tư lịch bao hàm tư cách và kinh nghiệm.

"Hoàng thượng anh minh." Quân Tử Uyên hiển nhiên tán thành Tề Mộ Lâm sắp xếp.

Tề Mộ Lâm đột nhiên cảm khái nói, "Bây giờ thừa tướng cũng muốn về hưu, Tào Khiêm bị gϊếŧ, Lễ bộ Ngụy Chiêm và Binh bộ Vương Hóa Thành tuổi tác cũng dần dần lớn; Hàn Kỳ cũng nói với trẫm, năm trước bị thương hiện tại lại có ảnh hưởng, đánh đánh đấm đấm cũng không còn khí lực rồi... Thừa tướng ngươi xem, lão thần tiên hoàng lưu lại, đã mất tám chín phần mười..."
Quân Tử Uyên cười nói, "Giang sơn đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, chúng ta đều già, hẳn nên để người trẻ tuổi có chỗ phát huy rồi." Y nhìn về phía Quân Vũ, trong ánh mắt mang theo vui mừng và kiêu ngạo hiếm thấy, "Mấy năm nay hoàng thượng chú ý đề bạt nhân tài, cảnh tượng trong triều phồn vinh, hoàng thượng không cần lo lắng quá mức. Hơn nữa khoa cử lần này, thần cũng nghe nói xuất hiện dị tài..."

Giữa lúc Quân Tử Uyên đang nói, thị vệ ngoài cửa truyền lời, đại hoàng tử và tứ hoàng tử đến rồi.

Quân Tử Uyên và Quân Vũ không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn ra ngoài cửa.

Ánh nắng trưa mùng ba tháng ba êm dịu mà sáng rỡ, chiếu trên nền gạch xanh ở cửa phản xạ ra vầng sáng ấm áp. Một thiếu niên đỡ một thiếu niên khác, chậm rãi che khuất ánh sáng mà vào, hai thân ảnh nương tựa lẫn nhau đắm chìm dưới ánh mặt trời, một người rạng rỡ sôi nổi, một người dịu dàng ôn hòa.
Trái tim Quân Vũ hung hăng bị bóp chặt!

Một đao chém xuống lấy đầu, tiện nghi lão thất phu Tào Khiêm!

Mà Quân Tử Uyên tuy đã vô số lần nghe thấy tên hoàng trưởng tử, cũng chính vì vậy mà tra tấn, giam cầm hai đứa con trai! Gặp mặt lại là lần đầu tiên, đứa nhỏ có thể làm cho con út y không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ...

Nghe nói tay chân hắn bị kẹp bẻ gãy, khôi phục hai tháng, hiện tại dưới chân vẫn yếu ớt hư nhược, từng bước từng bước đi đến chậm mà không loạn; hắn mặc quần áo dày cộm, là kiểu dáng lưu hành nhất đương thời, lưng vai thẳng tắp, lộ ra tinh thần phấn chấn và khí tiết chính trực của thiếu niên; trên mặt vẫn lộ vẻ bệnh tật, nhưng tuyệt không phờ phạc ủ rũ; thần sắc cung kính, hành lễ khuôn mẫu, mỗi một bước đều hợp quy củ lại không cứng nhắc...
Bị hình phạt nặng như thế, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc; sau khi tỉnh dậy lại đối mặt với thân thế đảo lộn to lớn, phá vỡ nhân sinh, đứa bé này, lại còn có thể bình thản điềm tĩnh như vậy...

Chẳng trách Quân Vũ làm việc đoan đoan chính chính, phong thái nghiêm nghị cũng khen hắn không dứt miệng!

Quân thừa tướng không thể không thừa nhận, y cũng một ánh mắt liền sinh lòng yêu thích đối với đứa bé này...

Mà hắn, lại do đứa con trai bất cần đời của mình một tay dạy vỡ lòng nên sao?

Bên này, phụ tử Quân thị tâm tư mỗi người chuyển động, mà bên kia, Tề Mộ Lâm khẩn trương đỡ lấy Tề Hàm, miễn hắn lễ nghi, nói rằng, "Đi gặp Quân thừa tướng và Tiểu Quân học sĩ, nghe nói ngươi và Tử Hiên còn là người quen cũ, cũng có thể tìm một khoảng thời gian tâm sự."
Rốt cuộc vẫn phải đến giờ phút này rồi...

Tề Hàm không dám ngẩng đầu, giờ này khắc này hắn mới phát hiện cho dù xây dựng trong lòng bao nhiêu, kết quả vẫn là giỏ trúc múc nước, công dã tràng; hắn vĩnh viễn không có cách nào quên được vết roi máu tươi đầm đìa sau lưng đại sư bá và sự đau xót bất đắc dĩ không nỡ trên mặt phụ thân y.

Trường hợp như vậy, để hắn đối mặt như thế nào...

Quân Tử Uyên và Quân Vũ chắp tay khom người, thi lễ nói, "Vi thần bái kiến đại hoàng tử..."

Trong lòng Tề Hàm cả kinh, vội vàng muốn vươn tay ngăn cản, không ngờ hô hấp nhất thời dồn dập, trong khoảng thời gian ngắn ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt ngay cả thở cũng thở không được, cả người mềm nhũn ngã xuống!

Quân Vũ nhanh tay lẹ mắt, một phen đỡ lấy thân thể có chút co giật của thiếu niên, lại cảm giác cánh tay của mình bị một bàn tay nắm thật chặt! Bàn tay chồng chất vết thương kia cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, nhưng gân xanh ẩn hiện, hiển nhiên là dùng hết tâm lực! Quân Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt rối như tơ vò của đứa nhỏ bị thương tim phổi đảo qua, là bi thương và bất lực đâm vào đáy lòng người khác.
Sau một trận luống cuống tay chân, Tề Hàm rốt cuộc lấy lại được sức lực, yếu ớt mềm nhũn ngồi trên ghế, mí mắt rủ xuống, sắc mặt so với lúc nãy còn phải tái nhợt hơn vài phần.

Tề Mộ Lâm giúp hắn thuận khí, nói rằng, "Hàm nhi, thân thể ngươi chưa lành, hay là nghỉ ngơi trong cung đi, phụ hoàng cũng không đi có được hay không?"

Tề Hàm yếu ớt thở hổn hển vài hơi, giọng khàn khàn nói, "Phụ hoàng và tướng gia sao có thể bởi vì... Hàm nhi làm lỡ... chính sự, Hàm nhi... hồi cung nghỉ ngơi liền tốt... Phụ hoàng, mang Vân nhi đi đi, hắn... thích náo nhiệt..."

Tề Vân vừa muốn phản bác lại bị ánh mắt nhạt nhẽo của hắn ngăn cản. Tề Mộ Lâm và Quân Tử Uyên chưa hề chú ý, Quân Vũ lại biết phân lượng của Tề Hàm trong lòng Tề Vân.

Rõ ràng vô cùng muốn đi, nhưng phải suy nghĩ tới mọi người, đứa bé này vĩnh viễn sẽ không cho chính mình tùy hứng! Quân Vũ đau lòng, cho nên y không thể để hắn tủi thân, "Hoàng thượng, đại hoàng tử vẫn buồn bực trong cung cũng không phải chuyện tốt, đi ra ngoài một chút, giải sầu một chút cũng không phải không nên."
Tề Mộ Lâm suy tư một chút liền gật đầu đồng ý, Tề Hàm vốn ở dân gian, quen với cuộc sống tự do tự tại; không nói đến hắn, ngay cả Tề Vân suốt ngày cũng phải chạy ra bên ngoài, Tề Hàm vốn chỉ lớn hơn Tề Vân hai tuổi mà thôi.

Tề Mộ Lâm giải quyết dứt khoát, Tề Hàm dưới sự chăm sóc cẩn thận của tất cả mọi người, đến nhã gian lầu ba trong tửu lâu Duyệt Lai.

Từ biệt hôm giao thừa đến nay chẳng qua chỉ hai tháng, nhưng khi Tề Hàm về tới đây một lần nữa, vật ở người cũng ở, chỉ có chính mình sau một phen sống chết dày vò, đã không còn là chính bản thân mình.

Hắn ngồi bên cửa sổ có thể quan sát đại sảnh tửu lâu, bên tai truyền đến thanh âm hưng phấn của Tề Vân chỉ điểm này nọ của tửu lâu, món ăn, kịch hát, còn cung cấp đầy đủ tiện ích cho đám sĩ tử tham gia khoa cử...
Tâm tư Tề Hàm dần dần bay đi bay đi, bay đến một biệt viện nho nhỏ nọ, một gốc đa lớn một người không thể ôm hết, một cái giường trúc bên dưới tàng cây, có bàn tròn ghế đá... Còn có... nam tử thích nằm trên giường trúc kia...

Suy nghĩ của hắn quá mức tập trung, nên hắn cũng không biết hoàng đế phái Phong ca ca xuống lầu mời nhị sư bá lên, mà nhị sư bá Quân Hàn nhìn hắn, trong ánh mắt có đau lòng và... trách cứ không rõ ràng...

Hắn lần nữa phóng ánh mắt đến những chỗ Tề Vân nói, biết đây hết thảy đều là một tay tiên sinh sắp đặt. Hắn từng thấy xấp tư liệu nguyên thủy nhất, sắp xếp và sửa chữa ngang ngang dọc dọc, nhìn như mất trật tự kỳ thật mỗi một hạng mục đều một vòng tiếp một vòng thiên y vô phùng.

Tiên sinh và sư phụ, đã từng lấy tòa tửu lâu hao tốn vô số tâm huyết của bọn họ cho mình luyện tập... Kết quả, hợp với hai lần ngộ độc thức ăn, tửu lâu suýt chút nữa đã đóng cửa
Lần đó chịu roi mây, đau đớn khắc vào trong xương; nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại tình nguyện trở về khoảng thời gian đó, bị đánh bị phạt, chân chân thật thật mà từng chút từng chút đẩy ra sương mù dày đặc trong thế giới này, dần dần nhận thức toàn bộ chân tướng sự vật.

Mà không phải như hiện tại, nhìn như được mọi người yêu thương che chở, nhưng làm thế nào cũng thấy không rõ con đường phía trước...

Giữa lúc tất cả mọi người hoặc hưng phấn hoặc sục sôi hoặc mong đợi, trong tửu lâu đột nhiên cực kỳ yên tĩnh, mọi người nín thở nhìn sai dịch tựa như chạy đua xông vào từ ngoài cửa giơ lên hoa bảng đỏ thắm trong tay quát.

"Văn trạng nguyên Vương Đại Thiên... tiếp bảng~~~~~~~"

"Võ trạng nguyên Hoàng Bá Thiên... tiếp bảng~~~~~~~"

Cả tòa tửu lâu yên lặng ba nhịp thở, sau đó, âm thanh nồi niêu bầu chậu, chén rượu chén trà, quai hàm tròng mắt nhao nhao rơi xuống đất, hết đợt này đến đợt khác!