Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 94: Thay thế



Mặc dù có Tề Hàm giúp đỡ chỉnh lý lại ghi chép, chính hắn cũng thông minh có linh tính, Tề Vân cuối cùng vẫn không thể hoàn thành bài học. Bài viết sao chép này mất thời gian nhất, từng bút từng nét đều không thể lơ là.

Tề Vân cắn răng chịu mười chín thước, lòng bàn tay phải vừa đỏ vừa sưng, lại còn không thể không đối mặt với thêm phạt tăng gấp đôi tận ba mươi tám lần "Xuất sư biểu". Đương nhiên, bài học hôm sau vẫn theo thường lệ; hơn nữa, dặn dò trước khi xong bài vở không cho phép bôi thuốc.

Sau khi Quân Mặc Ninh tiên sinh đi, Tề Vân nhìn tay phải sưng thành bánh bao tím của mình khóc không ra nước mắt, dùng tay như vậy viết chữ, hắn sống mười sáu năm cũng chưa từng nếm qua!

"Ca, ta đau..." Thiếu niên nước mắt long lanh nhìn huynh trưởng đang yên lặng dọn dẹp.

Tề Hàm thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói rằng, "Vân nhi, không bôi thuốc ngày mai sẽ càng đau, lát nữa ta chuẩn bị cho ngươi chút nước lạnh ngươi ngâm, mau chóng viết xong bài mới là tốt nhất."


Tề Vân nhe răng trợn mắt mà thổi vù vù lòng bàn tay phải tựa như sắp thiêu cháy, thuận miệng nói, "Ca, sao ta cảm thấy ngươi không ngạc nhiên không tò mò, dường như rất thích ứng với việc tiên sinh thưởng phạt."

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Tề Hàm kinh sợ trong lòng, vội vã cúi đầu tiếp tục thu dọn dụng cụ trên bàn, giả vờ không quan tâm nói, "Tiên sinh trước kia của ta cũng phải yêu cầu nghiêm khắc, đánh phạt so với tiên sinh bây giờ chỉ nặng không nhẹ, cũng đã quen rồi." Ngoại trừ hai vị "tiên sinh" trước sau kỳ thật là cùng một người, Tề Hàm cũng không hề nói dối, trước kia Quân tam thiếu quả thật nghiêm khắc đến hà khắc. Đương nhiên, đây cũng vì đối với Tề Hàm, y gửi gắm kỳ vọng không cùng một dạng.

Tề Vân tin, trước đây lúc kết bạn với "Quân ca ca", ánh mắt đầu tiên đã bị khí phách phong vận hắn khuất phục; biết võ công của hắn, cũng nghe nói kỹ thuật dùng bàn tính của hắn không dưới Vương thị lang. Bái sư vừa mới hơn hai tháng Tề Vân cực kỳ tin tưởng, từng chút từng chút năng lực này đều không phải trên trời rơi xuống, mà dùng máu, nước mắt và đau đớn luyện thành.


Tựa như hắn lúc này.

Tề Vân ngâm tay trong nước lạnh ca ca chuẩn bị, lúc đưa vào nước, nước lạnh bao lấy bàn tay sưng đỏ, thật sự thoải mái khó diễn tả bằng lời. Nhưng mà, khi rút khỏi nước lạnh, đau đớn ứ lại ở chỗ sưng bầm càng trầm trọng hơn mà ngóc đầu trở lại! Tề Vân vội vã muốn vói tay vào trong nước lần nữa, lại bị một cái tay khác ngăn cản nói, "Vân nhi, phương pháp này chỉ là rượu độc giải khát, không thể dùng nhiều, bằng không, ngươi không chịu nổi đến lúc viết xong..." Những thứ này đều là kinh nghiệm bản thân Tề Hàm tự mình từng trải, những đêm một thân một mình, cây cối biệt viện chập chờn trong gió, trong hậu viện lớn như vậy, chỉ có một mình hắn chiến đấu với đau đớn và bài học.

Tình cảnh hôm nay và trước đây tương tự, chỉ là... đứa nhỏ đang trằn trọc trong đau đớn không còn là mình, mà là... đệ đệ của mình.


Cho đến nay, Tề Hàm vẫn luôn yêu thích và để tâm Tề Vân, đệ đệ ruột nhỏ hơn hắn hai tuổi, thẳng thắn, chân thành, lạc quan, có chí tiến thủ, không có kiêu căng và bá đạo của hoàng tử chút nào. Tề Hàm còn nhớ rõ, sau khi bắt được mật thám vương phủ, tiên sinh từng phạt mình quỳ trên bàn tính nghĩ rõ ràng nên đối đãi đệ đệ gần như đã định trước không cách nào thừa nhận, không cách nào thân cận này như thế nào, ngay lúc đó chính mình cũng không hề lường trước sẽ có một ngày huynh đệ bọn họ có thể danh chính ngôn thuận bái cùng một tiên sinh cùng nhau học như vậy!

Việc đời khó đoán, bất quá cũng chỉ như vậy.

Tề Hàm ngồi một bên bàn sách, cùng Tề Vân viết gì đó.

Bóng đêm dày đặc, đêm hạ tuần tháng năm đã có tiếng ve kêu ếch gọi, mùa hè một năm nữa lại đúng hạn tới rồi. Tề Hàm đi đến cửa, hắn còn nhớ rõ giờ này năm ngoái, hắn đang ở Giang Nam cùng sư phụ mua vật tư cứu trợ thiên tai, trên đường trở về, hắn đau khổ cầu xin sư phụ đừng đuổi hắn về cung. Bởi phần tâm tư này, sau khi trở lại biệt viện, tiên sinh tức giận, trách phạt mỗi ngày mười roi mây!
Mà đúng vào lúc đó, Huyên nhi phá đê, Tào Mặc tham ô, cửu vương gia hồi kinh, thân thế của mình bị người có dã tâm tra xét; sau đó, Tào Mặc bị lưu đày, tướng gia bị ám sát, tiên sinh rời biệt viện tới tướng phủ... Ngọn nguồn tất cả mọi thứ, dường như bắt đầu từ mùa hè năm ngoái...

Tề Hàm hít một hơi thật sâu, không khí lành lạnh đêm đầu hạ hút vào phổi, khiến tâm tư cấp tốc xoay chuyển của hắn bình tĩnh lại.

Mặc kệ thế nào, trải qua một trận sống chết, cuối cùng trở về vẫn xa một chút. Hắn vẫn còn ở bên người tiên sinh và sư phụ, hết thảy đã đủ rồi. Nhưng mà... chỉ có hắn tự mình biết, ân đức hắn nhận của tiên sinh, núi cao biển sâu, cũng còn không rõ nữa rồi...

Đã như thế, vậy làm một học trò nghe lời. Tề Hàm biết tiên sinh để tâm người nhà, vậy để chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ người nhà tiên sinh cẩn thận, hắn tin tưởng, đây là báo đáp lớn nhất cho tiên sinh rồi!
Mà bản thân mình, cũng là người nhà tiên sinh đó!

Mắt Tề Hàm sáng như sao đầy trời!

Giữa lúc Tề Hàm đắm chìm trong bóng đêm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu lên và khóc lóc của Tề Vân, Tề Hàm vội vã thu liễm tâm tư, cất bước vào cửa.

Đến gần mới nhìn thấy, trên bàn Tề Vân có thể gọi là đống hỗn độn. Trên một tờ giấy viết hơn phân nửa có vài giọt máu tươi, mà trên mấy tờ giấy vừa mới viết xong được đặt ở góc bàn, lại có một vết mực rất lớn đang chậm rãi lan rộng ra!

"Chuyện gì xảy ra?" Tề Hàm nâng tay Tề Vân lên, vừa nhìn liền biết hắn len lén ngâm thêm mấy lần trong nước lạnh, da vốn sưng lên đã cực kỳ dễ rách cực kỳ mỏng manh, bút mài thêm một cái, hiển nhiên liền toác ra!

Tề Vân cũng giải thích như vậy, hắn vừa khóc nức nở vừa nói, "Ta đau quá, vừa thấy giấy dính máu liền căng thẳng, bút bị văng ra ngoài... Ai ngờ vậy mà rơi vào bên kia! Ca, ta làm sao bây giờ..." Thiếu niên thật sự sợ, tay đã trầy, bài viết lại hỏng trong gang tấc!
Tề Hàm một bên nhè nhẹ giúp hắn lau sạch máu tươi trên tay, một bên đau lòng trách cứ, "Bảo ngươi đừng ngâm nước nhiều, sao ngươi không nghe lời?"

"Ta đau... Viết không xong không thể bôi thuốc, sáng mai Vân nhi còn muốn học kiếm! Vân nhi vất vả lắm mới xin tiên sinh đồng ý! Ca... Ta biết sai rồi..." Nước mắt Tề Vân lã chã tuôn xuống, "Học không tốt... tiên sinh còn muốn đánh... Ca, ngươi cứu Vân nhi..."

Làm sao cứu? Còn có thể cản tiên sinh vung thước xuống hay sao? Chuyện này ngay cả sư phụ cũng không dám làm! Chỉ sợ tiên sinh giận lên, toàn bộ mấy cái vừa chịu đều không tính! Sư phụ hiểu rõ tiên sinh nhất, cho nên một khi tiên sinh động tay, sư phụ có không nỡ cũng không ngăn cản!

"Ca..." Nhìn hắn do dự, Tề Vân càng tuyệt vọng. Cuộc đời hắn lần đầu tiên gặp phải cảnh ngộ như vậy, bị một việc đẩy vào nông nỗi tiến không được lùi không xong!
"Ta giúp ngươi băng bó vết thương trước," Mười ngón tay Tề Hàm cực kỳ linh hoạt quấn lấy chỗ rách trên tay Tề Vân, tiếp tục nói, "Nếu ngày mai ngươi còn muốn học kiếm, cũng chỉ có thể viết xong trong tối nay."

"Ca..." Bây giờ Tề Vân, ngoại trừ gọi ca ca, đã không còn câu thứ hai có thể nói rồi.

Tề Hàm giương mắt lên nhìn gò má đệ đệ bị nước mắt thấm ướt, bình tĩnh nói, "Ngươi làm hết sức, ta... ca ca viết thay ngươi mấy lần để sẵn. Nếu ngươi có thể hoàn thành là tốt nhất, nếu không làm được... thì dùng, có được hay không?"

Tề Vân mở to hai mắt gật đầu, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.

Đợi khi Tề Vân nhịn đau một lần nữa vùi đầu, Tề Hàm cũng ngồi xuống cầm bút sao chép. Lý trí nói cho hắn biết hậu quả của việc làm như vậy... Có thể rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi hắn không thể gánh chịu! Thế nhưng... Tề Hàm ngẩng đầu nhìn nhìn Tề Vân vừa viết vừa khóc sụt sùi, từ nhỏ hắn chưa chịu khổ, trách phạt hôm nay đã khiến hắn gần như tan vỡ; còn nữa, lần này Tề Hàm hắn có thể một lần nữa bái nhập môn hạ tiên sinh, là Vân nhi kiên trì, cũng là... tiên sinh tính toán...
Tề Hàm cắt đứt dòng suy nghĩ, vùi đầu bắt chước nét chữ Tề Vân, sao chép bài học.

Cảm giác như vậy rất kỳ lạ, giống như... một học sinh, biết rất rõ ràng không làm bài tập nhất định là không đúng, thế nhưng gần sát khai giảng, lúc đối mặt với một đống bài vở khó có khả năng hoàn thành, hắn càng thêm không muốn làm, đồng thời, còn sẽ ôm may mắn hy vọng thầy giáo sẽ không phát hiện.

Chuyện hợp tình hợp lý, lòng người như một.

Cho nên, sáng hôm sau khi huynh đệ Tề Hàm và Tề Vân thỉnh an, Tề Vân nộp lên ba mươi tám lần "Xuất sư biểu" viết suốt đêm, trong lòng Tề Hàm cũng mâu thuẫn như vậy. Lý trí nói cho hắn biết, hôm nay hắn chưa chắc có thể đứng thẳng ra khỏi cửa; tình cảm lại vẫn ôm may mắn.

Quân Mặc Ninh hiển nhiên thấy được vết thương trên tay Tề Vân, đối với tứ hoàng tử từ nhỏ được cưng chiều y cũng không có tình cảm đặc biệt; nhưng ở chung hơn hai tháng qua, lạc quan và cởi mở trên người Tề Vân cũng dần dần chiếm được sự yêu thích của y. Hôm nay thấy hắn chịu khó như thế, Quân tam tiên sinh trước nay nổi tiếng quá mức nghiêm khắc thậm chí đã âm thầm hạ quyết tâm, mặc dù mang tổn thương viết ra bài không thể vào mắt, y cũng chỉ xem như không thấy đi...
Mà sau khi y tùy ý lật xem đến một tờ giấy tuyệt đối không thể xuất ra từ tay Tề Vân, tất cả dự định trước đó của Quân Mặc Ninh tan biến không còn dấu tích như nước sôi dội vào tuyết.

Quả nhiên là không đánh không thành tài!

Tề Hàm và Tề Vân vốn song song đứng thõng tay, mà khi Quân Mặc Ninh rút ra tờ thứ nhất xen lẫn trong đống bài sao chép mô phỏng nét chữ, Tề Hàm liền lặng lẽ quỳ xuống.

Cho đến khi rút ra tờ thứ năm, Tề Hàm đã chuẩn bị tinh thần hôm nay không thể đi ra khỏi thư phòng.