Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 97: Thừa tướng sư công dạy bảo



Tề Hàm chống nửa người, chớp chớp mắt nghe, trong đầu lại có một thanh âm đang nói cho hắn, những lời này nghe xong liền quên mới là tốt nhất cho mình!

Tô quản gia làm việc rất nhanh, sau khi lấy thuốc mỡ lại theo sự phân phó của Quân Tử Uyên mang nước tới, tiếp đó lên tiếng xin cáo lui.

Quân Tử Uyên vỗ vỗ sống lưng Tề Hàm nói, "Ngươi không phải không muốn, vậy cũng đừng suy nghĩ nhiều, trưởng bối bôi thuốc cho vãn bối có gì mà dám hay không? Ngươi yên tâm là được."

Trong thanh âm thừa tướng cả đời từng trải trên chiến trường và triều đình có một loại sức mạnh khác biệt làm yên lòng người, Tề Hàm thuận theo nằm xuống, trong lòng chỉ có biết ơn và ấm áp.

Quân Tử Uyên vắt khăn, xốc áo ngoài của mình lên, không hề bất ngờ nhìn thấy vết roi chỉnh chỉnh tề tề trên mông trần của thiếu niên. Qua một khoảng thời gian nghỉ, chỗ gờ vết roi cũng đã xanh tím, vì vậy bầm tím nối liền thành một mảnh, khiến cho toàn bộ mông đều sưng lên hơn một ngón tay. Trên đùi còn có năm vết sưng hỗn loạn, chắc chắn là sau khi Tề Vân cắt ngang Quân Mặc Ninh dùng tay trái quất.


Tay thừa tướng võ có thể điều binh văn có thể định nước cực kỳ dịu dàng dùng khăn mặt mềm mại từng chút đắp lên vết thương, đồng thời dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nhào nặn, nóng bỏng tản ra trên vết roi sưng tấy, chỉ chốc lát sau lại được lau bằng nước lạnh một lần nữa. Quân Tử Uyên cứ tới tới lui lui như vậy mấy lần, mới xem như xoa tan đi máu tụ đọng lại trong vết sưng.

Tề Hàm gối đầu trên cánh tay, chôn đầu cắn răng nhịn đau, nhịn một lúc lâu mới xem như chịu đựng xong.

Quân Tử Uyên cười lắc đầu, con trai bá đạo dạy quy củ tốt như vậy, nhưng bản thân xưa nay không phải người tuân theo quy củ! Đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Lại nói tiếp, ngọn nguồn hai họ Tề Quân thật sự vài ba câu khó có thể nói rõ," Quân Tử Uyên buông khăn mặt, cầm lấy lọ thuốc tỉ mỉ bôi thuốc, một bên thuận miệng nói chuyện cũ, "Hôm nay khó có được cơ hội này, ngươi nghe ta lải nhải đi."


Tề Hàm có chút trở ngại quay đầu, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh chưa khô, nhưng vẫn cung kính nói, "Mời sư công nói, Hàm nhi nghe."

Quân Tử Uyên nói, "Năm ta sáu tuổi được tổ phụ ngươi cũng chính là tiên đế cứu, nhận làm nghĩa đệ giữ bên người nuôi dạy, cho nên nếu từ lịch sử gia tộc mà nói, ta là thất gia gia của ngươi..."

Tiếng xưng hô thất gia gia này, lập tức kéo quan hệ giữa hai người gần lại. Tề Hàm tuy không dám gọi ra miệng, nhưng vẫn nhếch miệng nở nụ cười.

Quân thất gia gia nói tiếp, "Đương nhiên, sau này tiên đế dựng nước, sau nữa lại truyền ngôi cho phụ hoàng ngươi, ngươi là con trai trưởng hoàng hậu, ngươi ta liền phân quân thần."

Tề Hàm nhếch miệng không nói gì, quân thần gì đó, hắn chưa từng để tâm.

"Ai ngờ ngươi vận mệnh nhiều khổ," Tay Quân Tử Uyên bôi thuốc chưa hề dừng lại nói, "Năm mười hai tuổi lưu lạc tới biệt viện, cùng con út Mặc Ninh của ta kết tình nghĩa thầy trò; vừa có họa Tào thị, ngươi vì Quân thị bỏ mặc sống chết, tiên sinh ngươi lại vì ngươi mà tính toán, bây giờ quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng bụi trần lắng xuống, dây dưa giữa hai họ ngươi ta lại càng khó có thể phân rõ rồi. Được rồi, mặc quần vào đi."


Tề Hàm còn đang đắm chìm trong cội nguồn hai họ Tề Quân, nghe Quân Tử Uyên nói, mới cảm giác được phía sau lành lạnh, đau đớn như thiêu như đốt sớm đã biến mất tìm không thấy. Thiếu niên đỏ mặt mặc quần dưới sự hỗ trợ của sư công, sau đó khăng khăng đứng xuống đất, quỳ xuống dập đầu.

Quân Tử Uyên vội đỡ hắn đứng lên, thiếu niên liền cung kính đứng hầu nghiêm một bên.

Nếu đã mở miệng, Quân Tử Uyên dứt khoát nhiều lời một chút, đứa bé này quá khiến người đau lòng, cũng cảm động một mảnh chân thành của hắn đối với Quân thị.

"Tề thị truyền đến hôm nay, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra ngươi và Vân nhi sẽ là người được tuyển chọn đảm nhiệm quân chủ đời thứ ba," Quân thừa tướng tài cao gan lớn, bàn bạc chuyện quân chủ đời tiếp theo của Trung Châu triều cũng thản thản nhiên nhiên, "Ai ngờ hai người các ngươi lại..."
Trong khoảng thời gian ngắn, y có chút không biết nên diễn đạt thế nào, "Kể từ khi biết có ngươi, ta đã từng có chút bận tâm huynh đệ các ngươi sẽ vì cái này mà tranh chấp..."

"Sư công yên tâm, Hàm nhi đối với ngôi vị hoàng đế... không hề suy nghĩ!" Tề Hàm bất chấp cắt ngang lời trưởng bối, vội vã nói.

Quân Tử Uyên bật cười, "Yên tâm? Ta có cái gì không yên tâm? Ý ta là sau khi ta càng ngày càng hiểu ngươi, ta biết lấy thân phận ngươi nếu muốn dòm ngó vị trí kia là rất có phần thắng, nhưng ngươi cũng không thèm để ý có phải hay không? Mà những năm gần đây, tứ hoàng tử Tề Vân dạo chơi trên triều đình, ở dân gian, hắn thông tuệ linh động, cũng làm tốt được vài chuyện, chư vị trên triều có mong đợi đối với hắn; nhưng bây giờ, hắn cũng đâm đầu vào môn hạ tiên sinh ngươi, đây là có ý gì?"
Tề Hàm cũng không hiểu, ban đầu kết bạn với Tề Vân ở phố phường dân gian, chỉ cảm thấy hắn là một thiếu gia nhà phú quý không buồn không lo; mãi đến lúc cứu Tề Huyên, mới biết hắn thế mà lại là tứ hoàng tử Tề Vân đương triều được sủng ái nhất! Mà từ sau khi tiên sinh rời khỏi biệt viện xuất hiện ở tửu lâu Duyệt Lai, quả thật nhiệt tình bái thầy của hắn nếu so với học trò nguyên bản Tề Hàm này còn cao hơn!

Quân Tử Uyên thản nhiên nói, "Mặc kệ Vân nhi có dụng ý gì, hiểu rõ tâm ý của ngươi, ta thậm chí không cần lo lắng huynh đệ các ngươi đâm vào chân tường; hơn hai tháng tiếp xúc, kỳ thật khiến ta có một lo lắng mới, đó chính là đến cuối cùng, nói không chừng các ngươi đều không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế! Ngươi nói cái này có phải chuyện lạ nghìn đời hay không?"
Tề Hàm cúi đầu, có chút ý cười mơ hồ, kỳ thật, thật đúng là có thể! Trừ khi tâm tư Vân nhi sâu như biển như con cháu hoàng thất, cố làm ra vẻ đến thậm chí có thể đánh lừa tiên sinh, tâm tư Tề Vân cũng rõ rành rành, đúng là hắn không muốn vị trí kia! Trước đây không có biện pháp, bây giờ có một ca ca là đích hoàng trưởng tử, nói không chừng hắn còn vui vẻ làm vương gia nhàn hạ!

"Tình thế hôm nay sợ rằng ngay cả tiên sinh ngươi cũng không nắm giữ tốt," Quân Tử Uyên cười lắc đầu nói, "Hắn cũng chỉ đành bồi dưỡng các ngươi cùng hướng về vị trí kia. Hai tháng nay hắn giảng giải cách cải cách mới cho các ngươi, ta thấy tâm tư Vân nhi hơn phân nửa không tập trung, chịu nhịn tính tình nghe học chẳng qua cũng vì sợ thủ đoạn tiên sinh ngươi phạt người."

Tề Hàm có chút nhạy cảm ngước mắt lên nhìn thừa tướng sư công, không biết đến cùng y muốn nói điều gì.
"Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu rõ ý ta," Đối với sự thông tuệ nhạy bén của hắn Quân Tử Uyên cực kỳ hài lòng nói, "Ngươi và Vân nhi tất nhiên phải có người quản lý mảnh giang sơn này, đây là thiên hạ Trung Châu hai vị hoàng đế dốc hết tâm can trút hết tâm huyết, làm một thần tử dựng nước, ngay cả ta cũng hy vọng nó có thể truyền thừa kéo dài muôn đời. Cho nên, Hàm nhi, hôm nay sư công cậy già lên mặt một câu..."

Quân Tử Uyên kéo thiếu niên đến trước người, nhìn thẳng hắn nói, "Ngươi là đứa bé hiểu chuyện, đối với vị trí kia biết mình tính toán gì. Nếu ngươi có ý định nhường, sẽ phải yêu cầu Vân nhi nghiêm khắc, bồi dưỡng hắn làm chủ nhân hợp cách tương lai của Trung Châu triều, tình huống giống như hôm nay tất nhiên không thể xảy ra nữa lần thứ hai! Nhưng nếu hắn khăng khăng không muốn... Hàm nhi, người sống trên đời, thường thân bất do kỷ... Bất kể ngươi muốn hay không muốn, thân phận của ngươi đặt ở đó, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Tề Hàm ghé mắt nhìn thừa tướng văn có thể an bang không thể định nước, tay vừa nãy còn giúp mình bôi thuốc đặt trên vai mình, nặng hơn nghìn vàng. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tiên sinh cũng chưa từng đề cập đến. Trong nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn tin tưởng tương lai của hắn thuộc về Yến Thiên Lâu; hắn sẽ phụng dưỡng tiên sinh trái phải, kế thừa Yến Thiên Lâu, chờ sau này tiên sinh và sư nương tương lai có con, hắn sẽ trả lại Yến Thiên Lâu cho tiểu sư đệ, sau đó... chắc là, hắn cũng sẽ thành gia lập nghiệp?

Hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ ngồi lên vị trí kia!

Phòng trong lớn như vậy trong Ngưng Thủy Các, lặng yên tịch mịch.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, già trẻ hai người dường như đều sợ hết hồn.

"Cha, là Vũ nhi." Quân Vũ ở cửa nói.
Quân Tử Uyên định thần một chút, nói, "Vào đi."

Quân Vũ đẩy cửa vào, nhìn thấy Tề Hàm đang ở, có chút sửng sốt, "Cha, sớm như vậy Hàm nhi sao lại ở chỗ người?"

Quân Tử Uyên tức giận nói, "Còn không phải đệ đệ lòng dạ độc ác kia của ngươi, sáng sớm liền đánh con trẻ! Nếu không phải ta đến đúng lúc, đứa nhỏ ngốc này còn phải chịu một trận!"

"Hàm nhi bái kiến đại sư bá..." Tề Hàm cúi đầu thỉnh an, bị sư công vạch trần hắn bị đánh gì gì đó ngay trước mặt, thật là quá ngượng ngùng...

Ngược lại Quân Vũ thoải mái nói, "Ninh nhi đối với Hàm nhi từ trước đến nay nghiêm khắc, người cũng không phải lần đầu biết. Lúc nào cũng là Hàm nhi chọc giận tiên sinh hắn, nếu không cũng không đến mức ra tay..."

Tề Hàm nghe mà muốn quỳ rồi...

"Huynh đệ các ngươi xảy ra chuyện gì!" Quân Tử Uyên duỗi tay ngăn cản, "Khi dễ Hàm nhi thành thật có phải hay không? Ta cảnh cáo các ngươi, sau này trước khi tam nhi muốn phạt Hàm nhi, ngươi nói với hắn, hỏi qua ta trước!"
"Sư công!" Tề Hàm "bịch" quỳ xuống, "Người hại chết Hàm nhi rồi! Từ xưa tiên sinh khiển trách học trò đều là chuyện đương nhiên, tiên sinh... cho tới bây giờ tiên sinh xuống tay cũng đều có lý do, chưa từng đánh oan Hàm nhi..."

Quân Vũ bộ dạng "cha người xem đi" đứng một bên không lên tiếng.

Quân Tử Uyên đỡ trán nói, "Được rồi được rồi, xem như sư công lỡ lời! Ngươi đứa nhỏ thành thật này! Đứng lên đứng lên, trên người không đau sao? Ngươi đứng ở đây làm cái gì? Không cần lên triều? Nhàn rỗi liền thay ta đưa Hàm nhi về!" Mấy câu cuối này là nói với con trưởng.

Người là cha người lớn nhất! Quân Vũ tốt tính làm nơi trút giận, sau khi dìu Tề Hàm đứng dậy nói, "Cha, mười ngày nữa chính là mùng sáu tháng sáu, Ninh nhi sắp kết hôn rồi! Hoàng thượng chuẩn con mười ngày nghỉ, lo liệu tổ chức cho đệ đệ."
Quân Tử Uyên gần như muốn vỗ đầu, trò khôi hài ở tửu lâu Duyệt Lai, con thứ ba tinh quái của y sắp thành thân rồi!

"Nhanh, đưa Hàm nhi về, nói với tiên sinh hắn, ngươi còn được nghỉ, cũng cho huynh đệ bọn họ mười ngày nghỉ!" Thừa tướng đại nhân giải quyết dứt khoát, "Dưỡng thương trước, đi dạo ngoài đường một chút đi, mỗi ngày như ngồi tù! Bảo đệ đệ ngươi cũng để tâm đi, tất cả đồ vật gì đó cho Nhẫn Đông đều để tâm chọn, phải khiến Hoắc gia gia Hoắc thúc thúc ngươi thoả mãn! Công danh cũng bị cách rồi... Quên đi, giống thổ phỉ không cần cũng được... Ngươi cười cái gì! Có nghe thấy không!"

"Nghe thấy được, con đều nghe!" Quân Vũ không nhịn được cười nói.