Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 110: Quỷ ảnh cuồng phong!




Đây là bộ pháp yêu quỷ gì vậy!

Sau khi huy kiếm chặn lại một bước chuyển của thiếu niên trước mặt, Nhạc Duẫn Kiệt quát lên một tiếng, trong lòng buồn bực gần như muốn cuồng. Phương pháp sử đao kiếm của Nhạc Vũ lúc này tuy về phương diện tinh diệu có thể so sánh với những vũ kỹ đỉnh phong. Song những chố thiếu sót cũng không ít, thậm chí trong bộ pháp kia cũng vậy.

Nhưng chỉ cần một chữ "khoái" đã đủ đền bù hết thảy! Sau kiếm thứ nhất, Nhạc Duẫn Kiệt cảm thấy không tiếp được thì còn cho là bị đao khí của Nhạc Vũ chấn kinh nên phân tâm. Đến khi tả thủ đao của Nhạc Vũ từ một góc độ mà lão không chút phòng bị đánh tới thì lão mới phát hiện tốc độ của Nhạc Vũ quả thật nhanh đến mức tận cùng!

Đao quang kiếm ảnh kia theo sự di chuyển của thân ảnh mà tạo nên thế công như cuồng phong bạo vũ khiến lão mệt mỏi ứng phó. Hơn nữa mỗi lần xuất thủ đều từ những góc độ bất đồng khiến lão bây giờ vẫn chưa từng có thể vận dụng đầy đủ lực đạo.

Ngược lại trên thân đao kiếm của Nhạc Vũ vẫn có một hấp lực quỷ dị, phảng phất có thể hút đi lực lượng của lão, sau đó phản hồi trở lại, chiêu này nối tiếp chiêu kia.

- Cửu thúc đoán sai rồi, ta gọi nó là Cuồng phong quỷ bộ! Chỉ là không biết Cửu thúc cảm thấy thế nào, tên này có thỏa đáng hay không?

Nhạc Vũ cười dài một tiếng, lúc này hắn đã thích ứng được với nhịp chiến đấu của Nhạc Duẫn Kiệt, cước bộ nhất thời lại nhanh hơn ba phần, một đao sau đó lại chém lên sườn trái đối phương.

Bộ pháp này của hắn là sự pha trộn của nhiều bộ pháp và thuật khinh thân trong Tàng Thư lâu, bất quá trọng yếu là phong linh hội tụ dưới chân. Lúc dùng Tật Phong Thuật cần một lượng linh lực nhất định mới được. Nhạc Vũ cũng không hiểu nguyên nhân trong đó nhưng lại hiểu rõ cách thẩm thấu khí phong linh để khinh thân hiệu quả, hơn nữa còn cả việc phong linh dưới chân. Tổng hợp lại chỉ cần hắn điều động một phần nhỏ linh lực phong hệ cũng đủ để làm được. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bộ pháp này tuy chưa thể so được với Tật Phong Thuật, chỉ đạt được bốn thành của nó, nhưng cũng không phải những vũ kỹ phổ thông có thể sánh bằng.

Thật ra theo ý tứ của hắn thì chuẩn bị đem bộ pháp này gọi là Tật Phong bộ, chẳng qua cuối cùng lúc sử ra thì quỷ khí dày đặc, mang theo bảy phần tà khí, ba phần cuồng thái vì thế bất đắc dĩ gọi là Cuồng Phong Quỷ Bộ.

Về phần bộ dao kiếm hợp kích kia cũng vậy. Nguyên hắn định đặt tên là Cuồng Phong Thiên Nhận song khi sử ra một mình còn được, khi phối hợp với Quỷ Bộ thì tuy vẫn bảo trì được tốc độ cực nhanh nhưng lại có mấy phần biến hóa âm trầm. Vì thế Nhạc Vũ dứt khoát đổi tên lại thành Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận.

Tuy nói đây đều là những thứ chắp vá lung tung nhưng quả thật trong mấy tháng này, Nhạc Vũ đã hao tốn không ít tâm huyết vào đó. Chẳng những đã tiêu hao hết tất cả thời gian rảnh rỗi của hắn mà thậm chí đem cả một số khái niệm tá lực đả lực cũng để vào trong đó.

Vào lúc binh khí tiếp xúc, lấy Ngũ Hành toàn chuyển dẫn đi một phần nội tức của đối phương, sau đó vào lần tiếp xúc tới mới phản trả lại.

Thái Cực Kiếm dựa vào nguyên lý lấy nhu thắng cương, song bộ Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận này của hắn lại tuân theo nguyên lý guồng nước. Nếu chỉ xét về phương pháp mượn lực thì không bằng thứ trước nhưng càng thêm thực dụng và trực diện!

Dù sao dùng Thái Cực Kiếm thì bản thân phải có căn cơ, lực ngàn cân mới có thể tứ lạng bạt ngàn cân. Yêu cầu của thứ sau tương đối nhỏ, chỉ cần thực lực sai lệch không quá lớn thì đều có thể như guồng nước bên sông, từ trên không trung bất chấp tất cả vục xuống một cái!

Nhạc Duẫn Văn lúc này cực kỳ chịu khổ bởi phương pháp này của Nhạc Vũ. Mấy câu mang ý trào phúng của Nhạc Vũ càng làm cho lão thêm phiền muộn. Bộ pháp của Nhạc Vũ mỗi khi sử ra đúng là làm rất tốt một chữ "quỷ". Bất quá chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn chưa đủ làm lão cam tâm bị quản chế !

Nhạc Duẫn Văn nỗ lực bình ổn tâm trạng, suy nghĩ một chút thì đã khôi phục nụ cười trên mặt. Bước tiến của lão cũng bắt đầu mạnh lên rồi tiện tay cầm lấy tất cả mấy chiếc bàn trà ném vào chỗ giữa đại đường trống trải.

- Ha ha! Cửu thúc giỏi tính toán! Chẳng qua là biện pháp này sợ là vô dụng thôi!

Bộ pháp của Nhạc Vũ vẫn như quỷ mị, một đao từ trên cao đánh xuống. Lúc Nhạc Duẫn Văn đang bị cự lực đánh vào

Khiến đầu gối chùng xuống thì Nhạc Vũ đã đá bay một chiếc ghế ra xa khiến phương pháp đánh trả mà lão nghĩ ra đã hoàn toàn thất bại.

Trong khi đó hai chân của Nhạc Vũ căn bản chưa từng tiếp xúc với mặt đất, từ đầu đến cuối vẫn cách mặt đất nửa ly. Nhạc Duẫn Văn nhất thời ảm đạm!

Nguyên lão tính toán hạn chế bộ pháp của Nhạc Vũ, lấy những gia cụ kia để làm bẫy rập. Song tới lúc này lão mới phát hiện, tiểu gia hỏa này căn bản là đạp không mà đi! Chân chính bị đám bàn ghế ngổn ngang này hạn chế cũng chỉ có mình mà thôi.

Lúc này Nhạc Duẫn Văn đã khó chịu đến mức sắp hộc máu, lão vừa giận bản thân bỗng nhiên lại mua dây buộc mình, lại giận vì bị Nhạc Vũ toàn diện áp chế.

Thân ảnh của Nhạc Vũ càng lúc càng quỷ dị, chân hắn vừa đạp lên đoàn khí dưới chân, trong nháy mắt đã ở sau Nhạc Duẫn Văn, kiếm quang màu đen tựa như u linh xuyên qua không gian không một tiếng động, thậm chí không cả một chút sức gió.

Nhạc Duẫn Văn trông thấy một kiếm quỷ dị này sau lưng thì vung lên đón đỡ. Vào lúc Kim Ô Kiếm của Nhạc Vũ và Phong Văn Kiếm của lão giao phong thì một lực lượng tràn trề đột nhiên nổ bung từ đầu mũi kiếm màu đen nhìn qua như không có gì uy hiếp đó. Phần chủ yếu trong đó dĩ nhiên là Đại Hỗn Nguyên Kính làm người ta cực kỳ đau đầu, phần còn lại thì Nhạc Duẫn Văn cũng vô cùng quen thuộc, đó chính là chân lực hỏa thuộc tính của lão.

Hiển nhiên một kích kia là do Nhạc Vũ súc thế đã lâu, chân khí nội tức mượn được qua mấy lần giao phong trước lúc này trong nháy mắt bùng nổ. Cho dù là tu vi chính thức cao hơn nhiều so với đối thủ nhưng Nhạc Duẫn Văn vào lúc này vẫn cảm thấy khiếp sợ. Thân hình lão chợt lảo đảo thối lui khỏi mấy chục bước ngoài, đạp nát mười mấy cái bàn trà phía sau mới có thể miễn cưỡng dừng lại.

Nhạc Duẫn Văn hét lên một tiếng trầm muộn như sấm rền. Diễm Dương chân kình trong cơ thể tựa như núi lửa tuôn trào bắt đầu khởi động quanh người.Nhiệt độ trong vòng một trượng đột tăng, chiếc bàn bên cạnh không lửa cũng tự cháy, Phong Văn kiếm trong tay bắt đầu đỏ sậm. Đang lúc mắt thấy mũi kiếm phun ra kiếm khí màu trắng kinh người, bên tai của lão lại vang lên tiếng cười của Nhạc Vũ.

Nhạc Duẫn Văn cả kinh, tiểu tử kia như một chiếc bóng đã sớm đuổi sát sau lão. Một đao của hắn đang bổ về gáy mình không biết tạo sao lần này lại rít lên sắc nhọn khiến lão có cảm giác choáng váng, khoảng giữa ngực và bụng co thắt từng đợt!

- Là Lệ Âm Kiếm trong Âm Thương pháp môn, đứa bé kia lại có thể áp dụng nó vào đao!

Nhạc Thiên Bách nỗ lực mới chế trụ được cảm giác muốn ói trong cơ thể, đao của Nhạc Vũ tuy cách lão cả vài chục trượng, song thanh âm kia trong đại sảnh không phân biệt xa gần khiến ngay cả lão cũng bị liên lụy.

Bất quá vẻ tán thưởng trong mắt lão nhân không hề suy giảm. Lão nhớ được là Lôi hệ Đãng Âm Kiếm trong Tàng thư lâu tuy là võ học cao cấp nhưng muốn dùng âm thanh đả thương được người khác cũng phải đem kiếm pháp đó luyện từ mười đến hai mươi năm mới có thể dùng được.

Như thế xem ra, Vũ nhi nói sau hai tháng nữa hắn có thể học được hai loại bí thuật Lôi hệ quả thật không phải là khoác loác!

Nhạc Duẫn Kiệt bên cạnh còn hưng phấn hơn rất nhiều. Chân khí toàn thân của Nhạc Duẫn Văn đang lúc chuẩn bị bạo phát thì bị một đao của Nhạc Vũ mạnh mẽ ngăn trở. Sau đó linh lực trên thân kiếm của Nhạc Vũ lại chuyển qua Phong hệ, khí thế tấn công còn mạnh hơn lúc sử dụng Âm đao. Tuy nói người ở trước đường đang bị chế áp là thân đệ của mình nhưng Nhạc Duẫn Kiệt lại không hề cảm thấy phiền não.

- Tam thúc làm sao nhìn ra?

Nhạc Thiên Mộng khẽ nheo mắt, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi:

- Đứa nhỏ này, đúng là yêu nghiệt ! Đợi đến khi hắn trưởng thành, hoàn toàn có thể hưng vượng nhà chúng ta!

Trong mắt ba người, những thứ võ học mà Nhạc Vũ tự nghĩ ra cố nhiên đáng quý, nhưng chân chính làm mấy lão chấn động chính là Nhạc Vũ giống như một đám bọt biển không ngừng hấp thu kinh nghiệm chiến đấu.

Chỉ sau mấy phút, những sai lầm ban đầu kia đã rất ít thấy. Việc phối hợp đao pháp và kiếm kỹ cũng trở nên thuần thục.

Lúc ban đầu, Nhạc Duẫn Văn còn có thể miễn cưỡng ứng đối, nhưng càng về sau thì càng chật vật dưới áp lực của Nhạc Vũ.

- Duẫn Văn sợ là không chịu được rồi! Tiểu Vũ bảo là muốn cho chúng ta cùng nhau chỉ điểm, những lời này quả nhiên có

Chút ít đạo lý!

Mắt thấy cước bộ của đệ đệ mình đã bất ổn, hạ bàn phiêu phù. Nhạc Duẫn Kiệt đột nhiên cười lớn rồi cầm kiếm phóng thẳng về phía hai người đang giao chiến.

Nhạc Duẫn Văn bên cạnh nghe vậy cũng là cười một tiếng:

- Cũng được! Chúng ta cùng hợp nhất đi.

- Thật là một hồi náo loạn!

Nhìn đệ đệ của mình cùng chất nhi của mình, một đao một kiếm chia ra gia nhập vào chiến đoàn, Nhạc Thiên Mộng lại hừ nhẹ một tiếng. Chẳng qua lão nói có vẻ bất mãn nhưng tay trái cũng bất giác đặt lên binh khí của mình.

Với tài nghệ của Nhạc Vũ bây giờ còn chưa đạt tới cần bốn người đồng thời xuất thủ , song lấy

Trình độ hấp thu và cải tiến kinh nghiệm của đứa nhỏ này thì sau này quả thật không dám tưởng tượng.

Phía bên kia đại đường. Nhạc Nghi Chân và Nhạc Lâm vẫn chưa rời đi đang đứng há hốc mồm. Hai người bất giác liếc nhau một cái, đều thấy vẻ chết lặng trong mắt đối phương.

Nếu như nói lúc trước, bọn họ còn loáng thoáng có chút toan tính với đường đệ, song tình huống trước mắt này đã hoàn toàn bẻ gãy lòng đố kỵ của bọn họ, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.