Thông qua thần thức liên lạc với Sơ Tam, Nhạc Vũ không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng sau khi Sư Ngạc thú lành lại thương thế, sẽ lần nữa xuôi nam, đuổi theo thế lực của Vân Mộng thành cùng mấy Cơ Quan sư. Nhưng sự thật lại vượt ngoài dự liệu, súc sinh này quả thật đi ra, nhưng phương hướng chạy đi lại là phương bắc hoang dã. Hướng kia mặc dù cũng có chút đại thành, nhưng hôm nay chỉ còn dư lại chút ít phế tích. Nghĩ đến cũng không thể có chuyện gì có thể uy hiếp được linh thú cấp năm tồn tại mới đúng.
- Chẳng lẽ Sư Ngạc thú vì mình mà tới?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Nhạc Vũ lập tức phủ định. Trong truyền thuyết yêu thú cực kỳ nhạy cảm đối với thiên địa linh khí, song phạm vi tuyệt đối không thể vượt quá mười dặm.
Mà cơ quan khôi lỗi này của hắn, tuy nói đổi lại dùng Ngũ Hành Tụ Linh trận, linh lực ba động tương đối lớn. Nhưng sau khi được Tần Việt chỉ điểm, đặc biệt khắc bên ngoài thêm một phù trận, giúp giảm bớt biên độ ba động. Khi khởi động, ngoài phạm vi mười dặm dù có hệ thống phụ trợ trí năng như hắn cũng khó mà cảm giác được.
Thật ra Sơ Tam còn truyền đến một tin tức khác, chẳng qua hắn còn chưa hiểu được mà thôi. Hắn chỉ cảm giác được con Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước này của mình, tựa hồ đang có ý sợ hãi vô cùng mãnh liệt. Thế cho nên khi hắn ra lệnh cho nó theo dõi Sư Ngạc thú, nó cũng không thi hành.
Nếu không phải gặp được thứ gì đó có thể uy hiếp được tính mạng của nó, Kim Hoàng Tước sẽ không bỏ ngang mà quay về như vậy.
Trầm ngâm một lúc lâu, Nhạc Vũ lại cho Sơ Tam bay lên không trung. Sau đó dùng thần niệm khởi động cơ quan khôi lỗi, thu hồi tiểu đình viện trên đầu khôi lỗi, liền chạy về phương hướng Thương Chủy sơn.
Phương vị Sư Ngạc thú rời núi không phải là chư thành phía nam, tuy làm cho hắn mơ hồ khó hiểu, không biết Sư Ngạc thú có trở về ổ hay không. Nhưng cho đến lúc này hắn cũng đã giống như mũi tên lắp trên dây cung, bắt buộc phải làm.
Nhiều lắm thì để Sơ Tam bay cao hơn một chút, báo động trước trên bầu trời. Lấy độ cứng rắn hiện tại của khôi lỗi, chưa chắc không thoát được sự truy kích của Sư Ngạc thú.
Hắn lựa chọn vị trí để tiến hành cải tạo khôi lỗi, khoảng cách cách Thương Chủy sơn chưa đến trăm dặm. Với tốc độ tăng trưởng trên diện rộng của khôi lỗi hôm nay, không qua nửa canh giờ cũng đã có thể dừng lại.
Không có Sơ Tam tiếp tục truy tung Sư Ngạc thú, dĩ nhiên hắn không còn cách nào nắm giữ được hành tung cụ thể của con yêu thú cấp năm kia. Nhưng có Sơ Tam chỉ điểm, quá trình tìm kiếm hang ổ của Sư Ngạc thú cũng dị thường dễ dàng.
Đó là một thung lũng nhỏ dựa vào phía nam Thương Chủy sơn. Mới vừa tiến vào nơi đây, không chỉ mí mắt Nhạc Vũ nhảy mạnh lên, ngay cả sắc mặt của Nhiễm Lực cùng Lâm Trác cũng khẽ biến.
Ở bên trong thung lũng nhỏ dài rộng chưa đầy ba trăm trượng, khắp nơi đều là xương trắng của yêu thú ba bốn cấp lưu lại, có chút còn chưa ăn hết, bỏ mặc cho thối rữa.
Bất quá làm người ta để ý không phải vì điều này.
Nơi này quá dư thừa thiên địa linh khí, Nhạc Vũ có hệ thống phụ trợ trí năng tương trợ, có thể phân rõ được cường độ linh khí nơi đây cao hơn bên ngoài gấp ba bốn lần. Trong hai tháng qua Lâm Trác cùng Nhiễm Lực nhờ vào Dịch Nguyên đan trợ giúp, chân khí trong cơ thể từ từ tinh thuần, mặc dù ngày thường không cần vận cộng cũng hơi có chút cảm ứng được thiên địa linh khí. Giờ khắc này bọn họ đều đang ở bên trong thung lũng, được nhiên đều cảm nhận được.
- Hay thật! Súc sinh kia thật sự đã độ kiếp ở nơi này!
Nhiễm Lực hít sâu một hơi, xua tan chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng. Kết hợp với lời nói trước đây của Nhạc Vũ, lại thêm chút liên tưởng, hắn thật không khó đoán biết được mưu đồ đích thực của Sư Ngạc thú. Linh địa này tồn tại không thể nghi ngờ đã xác minh lời phán đoán của Nhạc Vũ.
- Linh lực nơi này thật nồng nặc. Sợ là nhiều gấp mấy lần chỗ linh địa sau núi của chúng ta đi? Nếu thật bị nó đem toàn bộ uy hiếp chung quanh đuổi đi, làm không chuẩn sẽ bị nó thành công đạt được ý định!
Hắn cũng đã nhìn thấy tình hình mấy lần yêu thú cấp bốn độ kiếp, biết địa phương có linh khí càng dày đặc, đối với yêu thú trợ giúp càng lớn. Mà lôi kiếp của yêu thú cấp năm, mặc dù lợi hại hơn yêu thú cấp bốn chút ít, nhưng cũng chỉ mạnh mẽ có hạn. Dùng địa phương có linh lực nồng nặc như vậy, chỉ cần không còn bị những thứ khác uy hiếp, như vậy tỷ lệ độ kiếp thành công của Sư Ngạc thú có thể đạt tới chín phần!
- Thiếu gia, cơ hội lần này chỉ sợ không lớn!
Lâm Trác cau chặt mày, hắn không phải sợ chết, mà là không muốn nhìn thấy Nhạc Vũ mạo hiểm.
- Đúng vậy!
Nhiễm Lực cũng lắc đầu.
- Nếu thật sự có thể đưa tới lôi kiếp, như vậy với lực lượng của khôi lỗi đủ đánh chết con Sư Ngạc thú kia. Nhưng vấn đề là súc sinh kia chưa hẳn sẽ chịu rơi vào bẫy như chúng ta mong muốn. Lần trước không phải thiếu gia đã nói nó đang cực lực khắc chế độ thu nạp linh lực? Chỉ sợ đến lúc đó cho dù có Ngũ Hành Tụ Linh trận, cũng không có tác dụng gì!
- Yên tâm, chuyện này ta tự có biện pháp!
Nhạc Vũ cười khổ, trong miệng hắn mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng không nắm chắc được hai thành.
Mà hai người Lâm Trác cùng Nhiễm Lực nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc. Mặc dù Nhiễm Lực không rõ tiểu chủ nhân vì sao lại nóng lòng cầu thành như thế, nhưng hắn luôn tín nhiệm Nhạc Vũ. Cho dù là mạo hiểm, cũng sẽ có mấy thành cơ hội. Mà Lâm Trác suy nghĩ càng thêm đơn giản, tính mạng cùng bản lĩnh hiện tại của hắn, vốn bởi vì Nhạc Vũ mà tồn tại. Nếu Nhạc Vũ muốn, vậy cứ lấy đi là được, không có gì đáng để do dự.
Theo lệnh của Nhạc Vũ, cả ba nhanh chóng bố trí xong cạm bẫy, nhưng chờ mãi đến nửa đêm cũng không nhìn thấy con Sư Ngạc thú trở về.
Ban đầu Nhiễm Lực còn đang oán trách, nếu sớm biết như thế, vậy hẳn nên bố trí thêm chút bẫy rập. Nhưng đợi tới sáng sớm ngày thứ ba, Sơ Tam đang bay lượn trên không trung cũng không hề đưa ra báo động, hắn lại bắt đầu có chút nóng nảy.
- Hay là súc sinh kia thật không có ý định trở về?
Nhạc Vũ nghe vậy bĩu môi, vẫn nằm yên trên đống hài cốt không di chuyển.
Suy đoán của Nhiễm Lực không phải là không thể nào. Sư Ngạc thú rời đi phương hướng phía bắc, nếu nói nó muốn bỏ qua nơi này tìm linh địa khác để độ kiếp, xem như có thể nói thông. Nửa năm qua tuy chư thành phía nam bị tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn là khối xương cứng cắn không vỡ. Súc sinh kia sắp phải độ kiếp, không chuẩn sẽ không có ý định bỏ chạy.
Mà giờ phút này trong lòng hắn nhiều ít cũng có một tia nghi ngờ. Nhưng kiếp trước Nhạc Vũ làm lính đánh thuê, đã bồi dưỡng tính tình trở nên cực kỳ trầm tĩnh. Đừng nói là hai ngày hai đêm, dù là mười ngày mười đêm đều chưa hẳn có thể khiến cho hắn dao động. Còn có một lần, dù phải ngâm mình trong ao đầm đầy ruồi muỗi, chờ suốt mười hai giờ, hắn vẫn chờ được mục tiêu của mình.
Khách quan mà nói, hoàn cảnh bây giờ không biết tốt hơn trước kia bao nhiêu lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Về phần Nhiễm Lực đang nôn nóng đi tới đi lui, Nhạc Vũ nhất thời cũng lười đi quản hắn. Việc đánh lén yêu thú, khác với những nhiệm vụ kiếp trước của hắn. Sư Ngạc thú thật lâu còn chưa quay về, nơi này cũng không có đồng đảng của nó, cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Vẫn là Lâm Trác, vốn luôn trầm mặc không nói chuyện, làm hắn đánh giá càng cao hơn đối với người này. Nếu người này đặt ở kiếp trước của hắn, chính là một nhân tài được tuyển chọn làm sát thủ tốt nhất.
Sau một khắc, con ngươi Nhạc Vũ bỗng nhiên co rụt lại, sau đó thân hình chợt bật lên, nhanh như tia chớp bắn về phương xa. Lâm Trác cùng Nhiễm Lực đều cả kinh, không cần hắn phân phó đều tự núp vào vị trí của mình.
Phương hướng Nhạc Vũ bỏ chạy chính là phương vị của chỗ đặt ngân sắc cơ quan khôi lỗi. Nơi này tuy là mặt đất bằng phẳng nhưng lại có vô số xương cốt yêu thú cấp bốn ngổn ngang. Còn có da lông lân giáp cũng là vật khó thể thối rữa. Khôi lỗi nửa ngồi nửa nằm nơi đó, lại còn đắp lên một tầng hài cốt, không chú ý thì cho dù mắt sáng như ưng cũng thật khó mà phát hiện.
Duy chỉ có một điều đáng lo lắng chính là nơi này cách nơi ở của súc sinh kia quá gần. Mà nếu đã ẩn núp muốn giấu kín linh lực ba động chỉ đành dừng lại việc vận chuyển Ngũ Hành Tụ Linh trận.
Nếu thời gian trước không phải Sư Ngạc thú cảm giác được sự dị thường, sau đó nổi bạo công kích, như vậy ngay cả thời gian phản ứng Tần Liệt cũng không có, vừa bắt đầu đã phải thừa nhận nguy hiểm, thậm chí khôi lỗi đã trực tiếp bị phá hủy.
Nhưng nếu không mạo hiểm như thế, nó cũng không thể vừa bắt đầu đã bị thương nặng!
Ngay khi hắn bước tới cửa cơ quan khôi lỗi, Sơ Tam từ không trung cũng xẹt nhanh xuống đáp trên đầu vai của hắn. Đợi đến khi một người một cầm vừa chạy tới phòng điều khiển, phương vị phía bắc thung lũng đã truyền tới thanh âm chấn động mặt đất.
Nhạc Vũ khẽ chau mày, vùng chân mày lóe lên vẻ trầm trọng, tựa hồ như có chút gì đó không đúng. Hôm đó trên chiến trường, tuy thân thể Sư Ngạc thú khổng lồ, nhưng lúc hành động lại nhanh nhẹn như mèo, tuyệt đối không nghe được tiếng vang. Thế cho nên hắn phải mạo hiểm nhân cơ hội Sư Ngạc thú chưa cảnh giác mà bố trí những tiểu bẫy rập giống như phía sau Nhạc gia thành, dùng để phán đoán vị trí cụ thể của Sư Ngạc thú.
- Chẳng lẽ là những yêu thú khác? Không thể nào! Nơi này có vô số yêu lực kết tinh cùng thịt thối chồng chất, lại là nơi có linh lực quá dư thừa. Nhưng mấy ngày qua không có gì ngoài chim chóc bay ngang, không có một con yêu thú dám đến gần nơi đây, hiển nhiên đã bị Sư Ngạc thú giết tới sợ hãi. Hơn nữa nghe tiếng vang của bước chân, rõ ràng phải nặng hơn rất nhiều. Nếu súc sinh kia muốn xua đuổi đồng loại tại Thương Chủy sơn, há lại cho phép đại hình yêu thú náu thân gần bên nơi này? Còn linh lực ba động, không biết…
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ vạn phần hoài niệm hệ thống vệ tinh quân sự của kiếp trước. Khôi lỗi bị che giấu dưới đống hài cốt của yêu thú, tầm mắt vốn bị ngăn trở. Mà bên trong phòng điều khiển lại tối đen như mực không hề thông gió, duy nhất chỉ có thể dựa vào thính giác. Nếu đổi lại là kiếp trước, nếu không hiểu rõ được tình huống bên ngoài, có thể điều phối sử dụng vệ tinh nhìn một chút liền biết rõ. Chẳng qua thế giới này, mặt đất dưới chân hắn là tròn hay vuông Nhạc Vũ còn chưa hiểu rõ ràng, chuyện vệ tinh đương nhiên không cần nói đến.
Vốn có linh thức quan sát, nhưng tiếc là muốn khởi động Hồn Khống trận, cũng phải sử dụng hồn lực, không cách nào sử dụng thêm vào việc khác.
Nhướng mày, Nhạc Vũ trầm ngâm hồi lâu trước Linh trận. Cho đến khi nghe được tiếng bước chân từ từ tới gần, khoảng cách với vị trí của hắn chỉ gần trong gang tấc. Lúc này hắn mới mạnh mẽ cắn chặt răng, đưa yêu lực kết tinh hỏa thuộc tính trong tay đặt vào bên trong Linh trận. Ngay khi Linh trận được khởi động thật nhanh, đã đem thiên địa linh khí tụ tập thâu xuất, Nhạc Vũ điều khiển cỗ ngân sắc khôi lỗi đột nhiên đứng dậy, một kiếm quét tới tiếng bước chân vừa đi tới!
Mà ngay trong giờ khắc này, Nhạc Vũ liền hối hận đến đấm ngực giậm chân!