Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1272: Hành trình Côn Luân!




Ngay khi Nhạc Vũ vặn vẹo hư không hiện ra thân hình, lại xuất hiện trên bầu trời Tây Hải. Hắn nhìn về phương hướng Đông Côn Luân, chỉ thấy bên trên đỉnh núi lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nhưng ngay khi hắn vừa đi tới nơi này, chỉ cảm thấy tận sâu trong minh minh có một đạo ánh mắt sắc bén đang xuyên thấu nhìn thẳng đến nơi này.

Cũng không mang theo bao nhiêu địch ý, nhưng lại ẩn chứa vài phần ý tứ cảnh cáo lạnh lùng.

Nhạc Vũ cơ hồ theo bản năng cả người gợi lên kiếm ý bừng bừng, cùng ánh mắt kia đối kháng, khiến không gian giữa hắn cùng Đông Côn Luân sơn cơ hồ lâm vào vặn vẹo gấp khúc.

Cũng may ánh mắt kia chỉ trong nháy mắt đã thu liễm, mà Nhạc Vũ cũng cắn chặt môi, trong mắt ít nhiều có vài phần ý tứ kiêng kỵ.

- Đây là oai lực của Thánh Nhân?

Lúc hắn đến Ly sơn, Nữ Oa cũng từng hận hắn tận xương, nhưng ý niệm áp bách lại xa không bằng như vừa rồi.

Chiến lực của vị Nguyên Thủy Thiên Tôn này chỉ sợ xác thực đúng như lời đồn đãi trong hồng hoang, chỉ kém hơn Lão Tử.

Trong lòng Nhạc Vũ cấp tốc tính toán, suy diễn mức độ chiến lực chênh lệch giữa hai người này, cuối cùng chỉ bĩu môi.

Cho dù hiện tại trong tay hắn có vài món chí bảo, chiến lực giữa song phương vẫn còn hơn kém nhau gấp trăm lần.

Cười tự giễu, Nhạc Vũ tiếp tục cất bước xuất hiện trên đỉnh Tây Côn Luân.

Nơi này mây mù tràn ngập, mặc dù nằm bên trong tầng trời thứ tám, nhưng không khí cực lạnh, tuyết trắng tràn ngập khắp chung quanh, núi băng trầm hùng không biết đã tích lũy bao nhiêu vạn năm tháng.

Ở trên đỉnh núi cao nhất, có một tòa lâu vũ hồng sắc vô cùng hoa lệ. Điểm xuyết trong núi tuyết băng giá khiến phong cảnh tuyệt đẹp cơ hồ làm người khác ngạt thở.

Thân hình Nhạc Vũ đi tới trước tòa cung điện, cửa lớn đã mở rộng, cũng giống như lúc trước đến Ly sơn, có mấy ngàn nữ tiên đứng hai bên, đồng loạt hô to:

- Cung nghênh Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế giá lâm…

Mặc dù đều là hoàng oanh yến ngữ, nhưng tụ tập một chỗ cũng có vẻ khí thế hùng hồn.

Nhạc Vũ chỉ gật nhẹ đầu, liền đưa mắt nhìn lên trên đỉnh núi. Chỉ thấy bên trong một gian lầu các ở tầng cao nhất, Tây Vương Mẫu đang nhìn ra xa, trong mắt hiện ra vài phần ý cười.

Không chút do dự, Nhạc Vũ trực tiếp xé rách không gian đi tới bên trong lầu các, vừa thi lễ chào hỏi, trong giọng nói lại mang theo vẻ cảm kích:

- Lần này Nhạc Vũ cần đa tạ Vương Mẫu! Nếu không có Vương Mẫu trượng nghĩa tương trợ, chỉ sợ chuyện giữa ta vào Hạo Thiên kia thật khó thể thu xếp…

Tây Vương Mẫu lại nhẹ giọng cười, không chút nào lưu ý:

- Bệ hạ có thể gọi thẳng ta là Vân Dao được rồi! Ngươi xưng hô với Hậu Thổ thánh nhân là tỷ đệ, gọi ta là Vân Dao tỷ không gì đáng ngại!

Ngay sau đó nàng lại nói tiếp:

- Lần này ý tứ bệ hạ tới đây ta đã biết, để đoán thử xem, là vì Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý mà đến có đúng không?

Vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy xấu hổ, Tây Vương Mẫu đã vung tay lên, một nữ tử chừng hai mươi tuổi tay nâng một khay gấm đi tới. Bên trong khay là bốn hoàng sắc linh quả, quang hoa chiếu sáng, chính là Nhất Quả Cửu Ảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ánh mắt Nhạc Vũ chợt lóe, tiếp theo mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Tây Vương Mẫu:

- Thứ cho Nhạc Vũ khó hiểu, không biết Vương Mẫu…

Bị Tây Vương Mẫu mỉm cười trừng mắt, vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, trong miệng liền thay đổi xưng hô:

- Thật không biết Vân Dao tỷ vì sao phải giúp ta như thế? Vào ngày tận thế, mặc dù tiên tu chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu, nhưng Vân Dao tỷ đã sớm đồng thọ cùng thiên địa, thực sự không bị liên lụy sinh tử chân chính! Lại luôn luôn tương trợ như thế, Nhạc Vũ thực sự có chút bất an!

Tây Vương Mẫu nghe vậy, sắc mặt cũng chuyển sang ngưng trọng, xa xa nhìn về phía chân trời, vẻ mặt lại hàm chứa vài phần tịch liêu tiêu điều:

- Không có gì kỳ quái, nguyên nhân vì Trấn Nguyên Tử đạo huynh cũng là một trong số đó. Còn có Côn Luân Kính, ngươi chữa trị bảo vật này, có năng lực phỏng chế ra đầy đủ Côn Luân Tâm Kính Thuật, tự nhiên xem như nhận được truyền thừa đạo thống của vị phu quân kia của ta, thử hỏi Vân Dao sao không hỗ trợ bảo vệ cho ngươi?

Chân mày Nhạc Vũ không khỏi nhíu lại, ngay sau đó Tây Vương Mẫu chợt cười, nét thương cảm cũng đã giảm bớt:

- Còn có một duyên cớ khác, ta cũng không tiện nói tỉ mỉ tại đây. Đừng nhìn bộ dáng hiện giờ của ta như vậy, nhưng ý niệm chứng đạo ta lại chưa bao giờ buông tha. Nếu thật sự để Hồng Quân cùng thiên đạo hợp nhất, ngày tận thế tiến đến, thật sự sẽ đoạn tuyệt hết thảy hi vọng chứng đạo. Lần này giúp ngươi cũng giống như những lão hữu lánh đời khác của ta, đều có điều cầu ngươi, có ý lợi dụng ngươi. Bệ hạ không cần để ý, cũng không cần phải cảm giác thua thiệt…

Nhạc Vũ im lặng một lúc, tiếp theo suy ngẫm thêm chốc lát rồi lại lắc đầu:

- Đại ân của Vương Mẫu, Nhạc Vũ tuyệt đối sẽ không quên, lần này sẽ không khách khí.

Hắn vung tay lên, đem bốn linh quả thu vào trong tay áo, sau đó lấy ra tử kim chiếu thư dùng pháp lực đưa tới trước người Tây Vương Mẫu nói:

- Nhưng Nhạc Vũ còn có một chuyện cần nhờ, thỉnh Vân Dao tỷ giúp ta!

Tây Vương Mẫu vốn đang khó hiểu, đợi khi mở ra chiếu thư nhìn xem, trong mắt không khỏi mang theo vẻ kinh ngạc:

- Muốn ta thay ngươi tạm chấp chưởng Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế vị?

Nàng ngước mắt lên, trong đôi mắt hạnh có chút không dám tin nhìn Nhạc Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, ngay sau đó như có suy nghĩ gì, lại nói:

- Bệ hạ còn có chuyện khác cần làm, tạm thời không có ý định đến Thiên Đình nhậm chức, cũng không có ý định quay về phương bắc?

- Đúng vậy!

Ở trước mặt Tây Vương Mẫu, Nhạc Vũ cũng không cần giấu diếm, trực tiếp gật đầu xác nhận:

- Hiện giờ khoảng cách với thời hạn đại kiếp nạn chỉ còn một trăm năm mươi năm. Nhạc Vũ giành giật từng phút từng giây tu hành cũng không đủ, làm gì còn tâm tư đi quản Tử Vi Cung tại Thiên Đình? Năm xưa Vân Dao tỷ là người đứng đầu thiên hạ nữ tiên, thay ta tạm nhận chức Tử Vi đại đế áp chế tứ phương tinh quân chư thần là đầy đủ khả năng…

Tây Vương Mẫu không khỏi bật cười:

- Lần này ngươi lại tính kế thật hay! Từ khi Thiên Đình xây dựng tới nay, vị trí Tứ Ngự luôn luôn bỏ trống. Tử Vi Cung tại Thiên Đình mặc dù đã sớm được xây dựng, nhưng hết thảy bên trong chẳng khác gì sáng lập lại từ đầu. Nhưng ngươi không bị ngoại lực mê hoặc, chỉ dốc hết sức củng cố căn bản, đây mới thật sự là tuyển chọn thượng đẳng. Đáng tiếc ngươi tuyển con đường này, tuy là nối thẳng đại đạo, không có tam thi pháp thân tương trợ, đến tột cùng vẫn còn có chút không tiện!

Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, nếu không như thế hắn cũng không cần cầu đến tận Tây Côn Luân, hắn chỉ cần bỏ ra một hóa thân chiếu cố mọi việc tại Thiên Đình là xong.

Lấy lực chứng đạo, không trảm tam thi, khiến cho chiến lực của hắn áp đảo những tu sĩ cùng cấp bậc, vì vậy có thể nhờ vào Hồng Mông Khí một kiếm chém giết Ngọc Đỉnh, thậm chí có thể vượt hơn cả Xi Vưu đã đạt tới cảnh giới Thái Thượng cũng không phải là địch thủ của hắn.

Nhưng đại giới chính là mất đi khả năng có được tam thi pháp thân tâm ý tương thông.

Không tự chủ được Nhạc Vũ lại nghĩ tới Song Liên đạo nhân.

Từ sau khi hắn đạt tới Thái Sơ cảnh, chiến lực của hai cỗ hóa thân càng suy yếu vô cùng, hiện giờ họ chỉ còn lại năm thành chiến lực của chính bản thể, hơn nữa nhục thể cũng kém hơn cường độ của bản thể rất nhiều.

Trừ phi có được liên tử trợ giúp khiến Bát Diệp Tịnh Đế Liên tiến hóa, nếu không hai cỗ thân ngoại hóa thân chẳng khác gì tàn phế.

Nhưng lời này hắn làm sao có thể nói thẳng ra miệng đây?

Hiện tại việc khẩn cấp hắn muốn làm nhất chính là thúc đẩy pháp lực của Chiến Tuyết tăng lên cảnh giới Chuẩn Thánh để có thêm người giúp đỡ hắn.

- Cũng được! Việc này ta sẽ giúp ngươi. Nhưng trước khi bệ hạ trở về, Vân Dao nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi áp đảo các lộ tinh quân cùng chư thần sơn xuyên. Nhân thủ trong Tử Vi Cung còn cần bệ hạ ngày sau an bài!

Nhạc Vũ nhíu mày, hắn biết lời nói của Tây Vương Mẫu chỉ vì tránh né hiềm nghi, đối với chuyện này hắn cũng không hề để ý tới, khác với dưới phàm gian, chỉ cần pháp lực bản thân đủ mạnh mẽ, lại có người nào dám nảy sinh lòng phản bội?

Hiện giờ ở tại phương bắc đế đình của hắn, từ sau khi hắn gầy dựng uy vọng, hắn cũng đã không cần tiếp tục đi quản mọi việc hàng ngày bên trong đế đình.

Trong lúc nói chuyện, Tây Vương Mẫu cũng không cho hắn cơ hội thương lượng, trực tiếp lắc đầu:

- Việc này ngươi đừng nói nữa! Dù sao đây là căn cơ của ngươi tại Thiên Đình, ta không tiện nhúng tay. Ngươi cũng không nên ở nơi này quá lâu, vài vị sư điệt của ta bên Đông Côn Luân chỉ sợ không nhẫn nại được thời gian quá lâu thôi…

Trong lòng Nhạc Vũ chỉ cười khẽ, hắn mới dừng lại trên đỉnh Tây Côn Luân chưa bao lâu, bên mặt đông đã liên tục có vài đạo hồn niệm ẩn thấu sát ý tràn tới bên này.

Trong đó có mấy người Nhạc Vũ cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng có vài đạo khí tức trước đây chưa từng cảm ứng qua, lại vô cùng mạnh mẽ, bá đạo mãnh liệt.

Hiện giờ tuy hắn không sợ hãi, nhưng hắn cũng không nguyện ý gây thêm nhiều phiền toái cho Tây Vương Mẫu. Thấy ngữ khí của nàng đã kiên quyết, hắn cũng không tiếp tục rối rắm về việc này, thi lễ thật sâu xem như tạ ơn, sau đó liền xé rách không gian xuyên qua đi vào trong hư không.

Trước tiên hắn quay về bên trong Thiên Ý Phủ.

Chỉ thấy Chiến Tuyết biến thành huyết kén còn đang huyền phù trên không, dưới gốc Tiên Hạnh, tựa như một vầng huyết sắc thái dương tràn đầy huyết sắc tinh mang.

Tuy cắn nuốt thần tinh của Xi Vưu, nhưng nếu muốn đem tinh hoa ngưng tụ suốt mười mấy vạn năm của Xi Vưu hấp thu toàn bộ, vận dụng bước đầu ít nhất còn cần ở lại bên trong Thiên Ý Phủ ba trăm năm thời gian.

Nhạc Vũ chỉ nhìn thoáng qua, tiện tay đem bốn quả Hoàng Trung Lý đưa ra bên người.

Sau khi đem toàn bộ kết cấu của linh quả phân tích xong xuôi, pháp lực lại bắn ra, đem toàn bộ linh quả biến thành chất thủy dịch, một nửa trực tiếp đưa vào trong huyết kén, cung cấp cho Chiến Tuyết hấp thu, một nửa nhiếp vào trong thân thể hóa thành dược lực rót vào bên trong thần hồn.

Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý theo truyền thuyết mỗi một quả không những có thể giúp người trường sinh, còn có thể giúp người có được chín tính mạng.

Lời này có lẽ có chút khoa trương, nhưng cũng có vài phần chân thật. Linh quả có thể giúp hồn ấn khắc sâu bên trong Hồng Mông bổn nguyên, ngày sau cho dù thân vẫn chỉ cần hồn ấn không hủy, chỉ cần mấy trăm năm thậm chí là mấy ngàn năm sau là có thể trọng tụ nguyên linh.

Chín lần thì quá mức khoa trương, nhưng ba lần năm lần cũng có thể, sẽ không làm tổn hại tới căn bản.

Mà chỗ thần quái quý hiếm nhất chính là khả năng tăng cao hồn lực cho người dùng!

Khoanh chân ngồi tiêu hóa dược lực bên trong, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy hồn niệm dần dần bạo tăng.

Nhập định chừng nửa năm bên trong Thiên Ý Phủ, lúc này Nhạc Vũ mới thức tỉnh, ý niệm triển khai toàn lực, phạm vi tra xét ước chừng tăng lên gấp ba lần.

Mà hồn lực ngưng tụ tinh thuần, giờ phút này mặc dù không tỉ mỉ tính toán nhưng vẫn có thể ước chừng không chỉ tăng lên gấp ba lần mà thôi!

Linh quang thoáng hiện trong mắt hắn lập tức liền biến mất không thấy.

Nhạc Vũ liếc mắt nhìn lên phía trên, huyết sắc quang hoa càng thêm chói mắt, một đạo hồng quang lắng xuống, khiến toàn bộ cảnh vật chung quanh đều bị nhiễm một tầng huyết quang.

Nhạc Vũ dùng long đồng quan sát, tín ngưỡng ti tuyến hội tụ quanh thân Chiến Tuyết đã tăng lên ước chừng gần trăm triệu!

Lần này sở dĩ hắn mạo hiểm đến Tây Côn Luân, lấy Cửu Ảnh Hoàng Trung Lý, đó chính là vì Chiến Tuyết.