Chỉ thấy hơn trăm ức vực ngoại thiên ma đang tấn công lên đỉnh núi.
Trong đó có mười mấy đạo khí tức trong lúc mơ hồ đã lộ ra thực lực không thua gì La Hầu lúc trước, thậm chí còn vượt hơn!
- Hồng Mông Thái Sơ Tổ Ma?
Chân mày Nhạc Vũ nhíu lại, thân thể vẫn ngồi tĩnh tọa bên trong tẩm cung nhưng trong đôi mắt đã lóe lên hàn quang lạnh thấu xương.
Tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng lấy cảm giác hồn niệm của hắn cũng giống như đích thân chứng kiến.
Những vực ngoại thiên ma kia tuy không biết thao túng Hồng Mông Khí, nhưng lấy riêng hồn sát lực mà nói đã có thể Ngưng Huyễn Vi Chân, tự tụ khí huyết, chiến lực không thua kém Hỗn Độn Kim Tiên bình thường.
Ngày trước kể cả La Hầu cũng chưa từng đạt tới cảnh giới này.
- Khoảng cách lần trước đến Ám Giới chỉ bất quá trăm năm thời gian mà thôi, bên trong vực ngoại thiên ma tại sao lại toát ra nhiều đại năng như vậy?
Chân mày cau chặt lại, có chút suy tính liền hiểu được nguyên do. Sắc mặt Nhạc Vũ càng thêm tức giận, lóe ra sát khí!
- Hồng Quân!
Bên trong hồn niệm chí thánh chí minh trong lúc mơ hồ đã có thể xem thấy được thiên khóa áp chế vô số Hỗn Độn Ám Ma đã bị mở rộng.
Những Ám Giới Thiên Ma này không còn gặp chướng ngại khi tiến vào Chuẩn Thánh chi cảnh.
Khó trách chỉ gần trăm năm thời gian đã liên tục xuất hiện hơn mười Hỗn Độn Chuẩn Thánh. Cũng chẳng thể trách lấy lực lượng của bốn vị Hỗn Độn Kim Tiên lại bị giam chân tại Ám Giới.
Trước đó Nhạc Vũ nhờ Tây Vương Mẫu phái Dương Hạo sung quân đến Ám Giới dốc sức, hắn chỉ vì mềm lòng, là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng giờ này khắc này Nhạc Vũ lại vạn phần may mắn, có Dương Hạo gia nhập, kết hợp lực lượng của mấy người Chiến Tuyết có thể còn có cơ hội thắng.
Nhưng tình hình tại Ám Giới theo Nhạc Vũ xem ra tựa hồ như vẫn còn có chút không đúng.
Ức vạn thiên ma nhưng lại hành động chẳng khác gì chỉ là một người.
Hơn mười Hồng Mông Tổ Ma dường như phối hợp rất khắng khít, mà Chiến Tuyết cùng Cửu Thiên Huyền Nữ quản hạt một ngàn sáu trăm vạn binh tướng giờ phút này không ngờ lại bị vây trên đỉnh núi không thể đột vây.
Lấy lực lượng đại trận kháng cự vài trăm ức thiên ma, còn có hơn trăm vạn người đã bị vực ngoại thiên ma đoạt đi quyền khống chế thân thể.
Thân thể vặn vẹo mất tự nhiên, trong mắt ẩn hiện hồng mang, sát lực cuồn cuộn vây quanh dưới chân núi.
Cũng may chiến cuộc của tiên nhân xưa nay không cần ăn uống, trên Đại Thừa kỳ thành tựu được kim thân đã có thể ích cốc.
Duy nhất thiếu thốn chính là thiên địa linh lực, nhưng không gian bảo vật mang theo đồ vật đã đủ chống đỡ một đoạn thời gian.
Ít nhất trong vòng mười năm không cần ưu sầu chuyện này, nhưng tình hình như vậy cũng cực kỳ không ổn.
Hàng năm bị vây khốn sẽ làm ảnh hưởng tới sĩ khí.
Mà tình hình của những thiên ma cũng cực kỳ quỷ dị.
Lúc trước La Hầu quản hạt những Hỗn Độn Ám Ma kia cũng dễ dàng như sử dụng tay mình.
Nhưng nguyên do bên trong là vì cấp bậc của La Hầu ở trên nhiều Hỗn Độn Ám Ma!
Nếu theo bản năng tập tính của thiên ma, khi giai vị bằng nhau nhất định sẽ tranh chấp không ngừng. Thậm chí còn cắn nuốt lẫn nhau, làm sao có thể xuất hiện việc hơn mười Hồng Mông Tổ Ma khắng khít đoàn kết?
Trừ phi còn có một thiên ma cấp bậc càng cao đứng sau màn thao túng.
Nhạc Vũ dốc lòng suy tính, dần dần cảm thấy thân hình chấn động, ánh mắt xuyên thấu qua vô số thời không, thậm chí là nghịch lưu thời gian chợt giao kích cùng một đôi mắt huyết sắc.
Một cỗ chân lực bàng bạc chợt thổi quét khắp mọi nơi trong tẩm cung.
Mà trong đồng tử Nhạc Vũ cũng ẩn thấu kiếm ý, khí mang vỡ bờ đâm thẳng tới.
- Chỉ là một vực ngoại thiên ma nhỏ bé cũng dám càn rỡ như thế! Ngươi không chết còn chờ gì?
Thanh âm chấn vang như thiên lôi, ngũ hành chân lực quanh người Nhạc Vũ chợt bùng nổ, chuyển thành Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đâm thẳng hư không.
Ngay sau đó chỉ thấy bên ngoài vô số thời không bỗng dưng truyền đến một thanh âm tê hào thảm thiết, cặp mắt huyết sắc tràn ra vô số máu tươi.
Nhạc Vũ lại không chút lưu tình trực tiếp lấy ra Hồng Mông kiếm khí, một kiếm đâm hướng hư không, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng qua vô số thời không hàng rào.
Chỉ một thoáng liên hệ giữa hai bên bỗng dưng rung chuyển vặn vẹo, hoàn toàn đoạn tuyệt.
Ngay khi tiếp tục truy theo tung tích, không ngờ đã hoàn toàn đoạn tuyệt không còn kết quả.
Nhạc Vũ nhíu mày, rút lại kiếm khí, chỉ thấy trên thân kiếm dù chưa nhuốm máu nhưng đã ẩn hàm vài phần khí tức hồn sát còn lưu lại.
Lại dùng khí tức hồn sát làm trung tâm, diễn tính thiên cơ, chỉ trong khoảnh khắc đã biết được tiền căn hậu quả.
- Nguyên lai sau La Hầu còn có Kế Đô sao? Lại có thể cũng thành tựu Thái Thượng cảnh giới, lại trở thành thiên ma đứng đầu Ám Giới!
Chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn vốn cho rằng để Chiến Tuyết đi thảo phạt Ám Giới là chuyện vô cùng nhẹ nhàng, hẳn trong vòng mười mấy năm là có được kết quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng tình hình như vậy cho dù có thêm Dương Hạo, nhưng trong vòng trăm năm cũng khó thể chiến thắng.
Còn có Kế Đô, lúc này tuy bị Nhạc Vũ làm trọng thương nhưng vẫn chưa chết, phỏng chừng không tới ba mươi năm là có thể khôi phục như xưa.
Ngồi bên trong tẩm cung, Nhạc Vũ suy ngẫm chốc lát bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
- Nhai Tí đến đây!
Vung tay lên, ngay lập tức Nhai Tí xuyên không bay tới đứng trên bàn tay hắn, nhìn qua chẳng khác gì tiểu thú mới sinh ra.
Nhạc Vũ lấy Định Thần Hoàn cầm trong tay, đem ra vô số tài liệu dùng ba ngày ba đêm luyện chế ra một tầng bao vây bên ngoài Định Thần Hoàn, khiến tiên thiên siêu phẩm linh bảo phong cách cổ xưa kia càng thêm có vẻ đẹp đẽ quý giá.
Theo sau vẫn còn lo lắng, Nhạc Vũ dùng máu huyết khắc họa thêm vài huyết phù bên trong hồn niệm Nhai Tí.
Lúc này hắn mới xé rách thời không đem Nhai Tí ném lên đỉnh núi bên trong Ám Giới.
Trong nội tâm Nhạc Vũ không ngừng cười lạnh, hành động kia của Hồng Quân chẳng khác gì là làm càn, nhưng hắn thực sự muốn nhìn xem vị kia có dám rộng rãi tới mức đem con đường tấn cấp của đám thiên ma mở rộng ra thêm lần nữa hay không!
Thần thông Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu của Nhai Tí có thể đánh ngược hết thảy các môn thần thông, có thêm Định Thần Hoàn, cũng không cần e ngại huyễn thuật tâm ma quấy nhiễu.
Thật không biết đám vực ngoại thiên ma kia làm sao ứng đối?
Xử lý xong việc này, Nhạc Vũ cười lạnh thu hồi ý niệm, có Nhai Tí trợ thủ, nếu Chiến Tuyết vẫn không thể thắng, như vậy Câu Trần đại đế vị cũng không cần tiếp tục suy nghĩ.
Đối với năng lực của Tuyết nhi hắn cũng tin tưởng mười phần.
Ngay sau đó thân hình Nhạc Vũ chợt lóe đi vào trong Diễn Thiên Châu.
Lấy ra Tạo Hóa Chân Dịch điểm lên gốc Bồ Đề, liên tục sáu lần kết quả, tổng cộng đạt được sáu trăm quả Bồ Đề Tử phiếm ra tử mang.
Lúc này hắn mới ngồi xếp bằng dưới gốc Tiên Hạnh, vung tay lên, chiêu bốn quyển Hỗn Độn đạo điển, Đạo Đức chân kinh, Hoàng Đình kinh cùng Thái Thượng Cảm Ứng ra trước người mình.
Sau đó hắn khẽ thở dài, biết được lần này bế quan cũng phải trải qua thật nhiều năm.
Sau trăm năm chính là sát kiếp giáng xuống, khi đó không biết hắn có thành công đánh vỡ thiên khóa cuối cùng hay không?
Trong lúc nhất thời tạp niệm dâng lên, thân ảnh Nhạc Trương thị cùng mấy người Nhạc Băng Thiến lần lượt lướt qua.