Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 185: Nhị đào tam sĩ





- Ba viên Cửu Chuyển Linh Tịch đan này ta muốn lấy toàn bộ!

Thanh âm ngoài ý muốn của mọi người, nhưng lại hợp với tình lý từ phía sau bọn họ vang lên. Trong ngôn ngữ cũng không ẩn chứa quá nhiều khí phách, nhưng vẻ đương nhiên lại làm trong lòng mọi người cảm thấy rét lạnh như băng.

Trong nháy mắt thanh âm vừa cất lên, một đạo khí tức đã hướng bình sứ Cửu Chuyển Linh Tịch đan cuốn tới.

Hác Nghệ cùng Mạc Ninh còn thoáng chần chờ, chưa kịp làm ra phản ứng. Quách Thành, Sa Thiên Quân và Thượng Quan Kim Dĩnh đồng loạt cau mày, lập tức phát ra nội kình ngăn trở.

Hai người trước bởi vì còn trẻ, đối với vật này còn chưa ham muốn nhiều, nhưng đối với những người đã hơi lớn tuổi mà nói, ở trong thời gian ngắn nếu tu vi còn chưa có đột phá tiến triển, như vậy cho dù tu luyện tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, bất quá chỉ có thêm hơn mười năm tuổi thọ mà thôi.

Tu sĩ đã đạt tới tiên thiên dẫn khí nhập vào cơ thể, tuổi thọ khoảng một trăm sáu mươi. Mà tu vĩ Linh Hư cảnh, cũng có thể đem tuổi thọ tăng lên tới hai trăm chín mươi tuổi.

Nhưng đến Kim Đan, tuổi thọ lại được đề cao. Khoảng từ bốn trăm năm mươi tới bảy trăm năm mươi tuổi, xem như tăng lên gấp đôi. Khi đó cho dù ở tại Bắc Hoang muốn chân chính khai tông lập giáo, cũng đã có tư cách. Với thân phận khách khanh, vô luận gia nhập vào bất cứ đại phái nào, đối phương cũng sẽ quét dọn giường chiếu mà đối đãi, thủ đoạn thu hoạch tài nguyên cũng mạnh mẽ hơn hiện nay.

Nếu còn có cơ hội tấn thăng Nguyên Anh, vậy cũng chính là chân chính trường sinh. Cho dù bất hạnh vẫn lạc, cũng có thể giữ được trí nhớ của kiếp này, vẫn còn cơ hội chuyển thế trọng tu. Chuyện tốt như vậy có mấy người há dễ dàng chịu bỏ qua? Nếu không cần thiết, trong lòng bọn họ cũng không nguyện ngoài Phù Sơn Tông còn tiếp tục đắc tội Thái Huyền Tông. Nhưng lúc này lại không thể không tranh giành!

Nhưng giờ phút này bao gồm Quách Thành, ý nghĩ của ba người cũng không muốn xung đột chính diện với nữ nhân kia. Sau khi ngăn lại có thể dùng lời nói để hóa giải, chuyện như vậy không thể tốt hơn.

Nhưng trong nháy mắt, ba người chỉ nhìn thấy một đạo hàn khí mang theo vô số băng linh màu trắng từ người Mục Hi Ngọc làm trung tâm, hướng bốn phía càn quét bắn ra. Vô luận là ba người đã ra tay động thủ, hay Hác Nghệ cùng Mạc Ninh đều nằm trong phạm vi công kích. Bên trong tiểu lâu cùng mặt sàn kết lên tầng tầng băng mỏng, theo hàn khí lan tràn.

Quách Thành thoáng ngẩn ra, theo bản năng dùng chân giẫm mạnh, từng tầng tầng cây cối từ dưới mặt sàn mọc lên, ngăn chặn kín kẽ ngay trước người. Mà Mộc Nhân khôi lỗi bên cạnh cũng đã lập tức bắn lên, tấn công về hướng băng linh phát ra.

Trong tích tắc, Quách Thành giống như sực tỉnh, tiện tay lấy Tĩnh Thần Phù và Phá Huyễn Phù đánh ra. Sau đó chỉ thấy bên trong phòng làm gì có băng linh cùng hàn khí? Mục Hi Ngọc vẫn ngạo nghễ đứng thẳng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Giờ khắc này hắn cơ hồ cắn nát hết hàm răng trong miệng, trong lòng giận dữ. Vừa rồi sau khi Thượng Quan Kim Dĩnh lên tiếng, trong lúc mọi người còn đang chần chờ do dự, không ngờ liền bị ảo giác áp chế. Không ngờ được thủy linh lực trong lầu lại từ yếu chuyển thành mạnh mẽ, liền bị người nọ tính toán thêm lần nữa.

Quách Thành dự định thu tay lại, nhưng khi hắn phát hiện mấy người bên cạnh, thậm chí bao gồm Hác Nghệ cùng Mạc Ninh đều đã xuất thủ, thì thoáng do dự, đến cuối cùng dứt khoát cắn răng thúc giục Mộc Nhân khôi lỗi tăng nhanh tốc độ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Giờ khắc này Mục Hi Ngọc lạnh lùng nhảy lên, đầu tiên nhìn lên phía bên trái tiểu lâu, sau đó thanh phi kiếm bên cạnh đã hóa thành hàng ngàn sợi tơ màu bạc như sợi tóc, bỗng dưng bộc phát ra. Lấy xu thế quét ngang hết thảy hướng mọi nơi càn quét tới. Phàm là những nơi nó đi qua, vô luận là vật gì cũng bị cắt ngọt như đất bùn.

Trong mắt Quách Thành hiện lên một tia kinh hãi, ý nghĩ của hắn vừa chuyển, một viên châu màu xanh đã chắn ngang trước người. Theo hắn thúc giục linh lực, vô số sợi dây mây tinh tế từ mặt đất mở rộng ra ngoài, ngăn cản những sợi chỉ màu bạc kia tiến vào cơ thể. Mặc dù chỉ chạm vào liền đứt, nhưng thành công đem những sợi tơ màu bạc giảm xuống tốc độ.

Cùng lúc viên châu kia tỏa ra một tầng quang thuẫn màu xanh nhàn nhạt đem thân ảnh Quách Thành bao phủ bên trong, khiến cho những sợi chỉ bạc kia cho dù có xuyên qua khe hở, nhất thời cũng không cách nào xuyên thấu.

Nhưng khi linh lực và khí kính không ngừng tăng lên, toàn bộ phòng trữ đan không còn cách nào chống đỡ, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Sa Thiên Quân quát lớn một tiếng, bỗng nhiên hàng vạn hàng ngàn kiếm hoa lóng lánh dựng lên, đem những sợi tơ màu bạc kia đánh bay ra ngoài.

Lầu các đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử, không còn cách nào tiếp tục chống đỡ, ầm ầm sụp xuống.

Trước khung kính, Nhạc Vũ đầu tiên bị ánh mắt vô cùng băng hàn của Mục Hi Ngọc trành tới toàn thân rét lạnh. Mà ngay sau đó, khi phòng trữ đan hoàn toàn đổ sụp, đáy lòng hắn chợt trầm xuống.

Nói như thế nào tòa lầu gỗ này cũng được hộ phủ đại trận gia trì, dùng chất liệu gỗ lại càng tuyệt hảo. Nhưng lại không ngăn được dư âm một kích của những người kia, thực lực của bọn hắn không khỏi có chút kinh khủng.

Ban đầu hắn có chút không tin lời của Mạc Ninh thuộc Hi Hoàng Phù Sư Hội đã nói, chỉ trong vòng ba ngày có thể công phá được biệt phủ. Nhưng trước mắt xem ra, chỉ sợ đối phương vẫn còn bảo thủ thực lực nhất định mà thôi.

- Nhìn tình hình này, chỉ sợ người của Phù Sơn Tông cùng Ngọc Hoàng Tông sẽ tới còn nhanh hơn sự suy đoán của mình chút ít.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, trên mặt Nhạc Vũ liền cười khổ. Hắn thật không biết mình nên vui hay nên buồn, nếu họ tới quá nhanh, như vậy hắn có muốn chạy trốn chỉ sợ vô cùng khó khăn.

Nhưng chỉ thoáng qua, sự chú ý của hắn lại quay về thủy kính trước mắt.

- Huyền binh của nữ nhân này rốt cục có lai lịch gì, lại lợi hại như vậy! Hơn nữa vừa rồi…

Nhớ lại ánh mắt kia, ngay cả người từng trải qua không biết bao nhiêu hiểm cảnh như Nhạc Vũ giờ phút này cũng cảm thấy dựng đứng tóc gáy.

Ngay khi suy nghĩ của hắn đang chuyển đổi thật nhanh, bụi mù tung tóe khi tòa lầu gỗ sụp đổ đã hoàn toàn tản đi. Nhưng mất đi pháp trận ước thúc, linh lực chấn động cùng khí kính ba động lại càng rộng hơn ngàn trượng.

Nhạc Vũ có hồn lực cùng đại trận tương trợ, cho dù thị giác bị trở ngại nhưng linh giác của hắn vẫn cảm nhận được hết thảy phát sinh bên trong. Nhưng Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến lại phải dựa theo Thiên Lý Chiếu Ảnh thuật mới quan sát được.

Ngay khi hình ảnh khôi phục lại rõ ràng, hình ảnh đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính Mục Hi Ngọc đang mạnh mẽ đuổi theo thân ảnh của Thượng Quan Kim Dĩnh. Trong tay nàng cầm lấy một thanh trường thương dài một trượng hai được kết hợp từ hàng ngàn sợi chỉ bạc, mỗi một thương đều đánh tới những chỗ yếu hại của hắn. Nàng rõ ràng là một thiếu nữ tử, nhưng giờ phút này khí thế lại cường thịnh như tuyệt thế mãnh tướng. Mặc cho thanh bảo kiếm cửu phẩm huyền binh Thượng Quan Kim Dĩnh làm sao chống đỡ phản kích, đều không thể ngăn cản được xu thế đột kích của Mục Hi Ngọc, cùng tình trạng bản thân hắn đang phải liên tục thối lui về phía sau. Giữa hai người liên tục vang lên những tiếng kình khí nổ tung chấn động, trực tiếp đem những phòng ốc bên cạnh chấn cho nát bấy!

Mặc dù chưa đạt tới khả năng sử dụng đại hình đạo pháp kinh thiên động địa, nhưng lực lượng cùng linh lực càng thêm ngưng tụ tập trung, lực phá hoại đạt tới mức độ mà người bình thường không thể nào dám tin tưởng.

- Thế giới này không ngờ còn có loại kiếm pháp thương thuật như thế!

Thân hình Nhạc Vũ đột nhiên đứng bật lên. Ánh mắt hắn thật bình tĩnh không hề rời khỏi hình ảnh giao chiến của hai người. Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến chỉ có thể quan sát được qua thủy kính đương nhiên không thể nhận ra cảm giác, nhưng hắn thông qua hộ phủ đại trận, linh lực có thể phát ra bất cứ mọi nơi, nhận thấy được mỗi một biến hóa bên trong hiện trường giao chiến.

Cây thương của Mục Hi Ngọc tuy vô số lần đâm vào chỗ trống, nhưng luôn vừa vặn cắt đứt quá trình phát động bí pháp của Thượng Quan Kim Dĩnh. Mà mỗi một lần hắn phản kích, đồng dạng đều càn quét những nơi linh lực hội tụ dày đặc nhất bên cạnh Mục Hi Ngọc. Lấy mắt thường nhìn vào có chút không giải thích được, nhưng vừa vặn lại là những nơi tinh diệu nhất! Hai người nắm chắc được thời gian cùng chiếm đoạt trước ưu thế, cũng không ngờ vô cùng tinh chuẩn!

Nhìn bóng kiếm và ngân thương không ngừng xuất hiện lại biến mất, Nhạc Vũ cảm giác được có một cánh cửa vừa hướng hắn mở ra, cũng cảm giác được ý nghĩ ba ngày trước của mình hết sức buồn cười.

Mình có tài đức gì, lại dám cùng những người này tranh phong!

Thân ảnh Hác Nghệ cùng Mạc Ninh giờ phút này đã bị đuôi thương phun ra mấy trăm sợi chỉ bạc vây quanh bên trong. Dưới sự vây công của những sợi chỉ bạc, ngay cả nửa điểm phản kích cũng không có. Vô luận bọn họ phát ra đạo pháp bậc nào, cũng sẽ bị Mục Hi Ngọc dùng chỉ bạc xảo diệu chặt đứt quá trình hội tụ của thiên địa linh khí, chỉ có thể dùng phù pháp phòng ngự tử thủ mà thôi.

Hai người đều tràn đầy vẻ do dự, mặc dù còn có lá bài tẩy bảo vệ tính mạng, nhưng hiện tại họ còn chưa muốn sử dụng. Nhưng vào thời khắc này, Quách Thành lại gầm lên một tiếng, Mộc Nhân khôi lỗi đang bị chỉ bạc đánh lui ra sau chợt nhào tới, đem một ít sợi tơ màu bạc công kích Quách Thành nắm chặt trong tay. Mộc Nhân kia nhìn qua như người, nhưng lực lượng còn mạnh hơn Côn Bằng, mặc cho chỉ bạc lay động giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi.

Giờ khắc này Quách Thành lại thừa cơ phát động đạo pháp. Đầu tiên ném một hạt giống xuống chân, sau đó liền mọc ra một bụi dây mây kình thiên khổng lồ cách trước người hắn chừng trăm trượng, đem toàn bộ chỉ bạc của Mục Hi Ngọc bao vây.

Được cơ hội hoãn khí, Sa Thiên Quân liền rảnh tay, thân hình nhảy dựng lên, trường kiếm mang theo quang hoa dài chừng mười trượng quét về phía sau lưng Mục Hi Ngọc.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi thở dài, nghĩ thầm thực lực nữ nhân này thật sự mạnh mẽ, có thể nói là kinh khủng, năm người này liên thủ nhất thời còn bị nàng áp chế không thở nổi.

Nhưng dù cho chiến thuật của nàng xảo diệu đến cỡ nào, thực lực cuối cùng vẫn chênh lệch. Chiến thuật muốn giết trước một người chỉ sợ là không thực hiện được.

Ngay khi trong lòng hắn còn đang suy nghĩ có nên ra tay giúp nàng một lần hay không, hay tùy ý cho những người kia trừ nàng trước rồi hãy tính, trước mặt Mục Hi Ngọc lại xẹt qua một tầng ửng hồng.

- Lui!

Theo một tiếng kêu khẽ, thân ảnh Sa Thiên Quân trên không trung nhất thời không hề báo trước bị đánh rơi xuống đất, còn trượt ra sau tới hơn mười trượng!