Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 188: Vây giết Thượng Quan





Thượng Quan Kim Dĩnh đầu tiên là cả kinh, song khi mũi tên vẫn ẩn đi tới sát thì vẫn bị thần thức của bà ta cảm nhận. Tuy nhiên khi thấy uy lực của nó chỉ chừng hai mươi hai thạch thì trong mắt bà ta lóe lên giận dữ.

- Bọn chuột nhắt nơi nào đến, muốn tìm chết sao!

Một đạo kiếm khí trực tiếp chém nát mũi tật phong tiễn, đồng thời Thượng Quan Kim Dĩnh sử ra một pháp quyết khiến vô số băng thương từ ngoài trăm trượng không ngừng đâm lên.

Chẳng qua là dù bà ta thi triển một kiếm thanh thế nhìn như vô cùng mạnh mẽ như vậy nhưng trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ. Rõ ràng có người thao túng ảo trận công kích đến sát trong vòng trăm trượng nhưng bà ta không thể nhìn ra, thần thức cũng chỉ cảm giác được hết sức mơ hồ.

Điều khiến bà ta cảm giác may mắn chính là nhận thấy thực lực hai người này chỉ mới đạt đến Tiên Thiên, tuy lợi dụng ảo trận nhưng không khó đối phó.

Tuy vậy trong lòng Thượng Quan Kim Dĩnh vẫn thấy nghi ngờ, có thể giấu diếm được phong tỏa của bọn họ để tiến vào đây thì tu vi ít nhất cũng cùng cấp, với tu vi của hai người này sao có thể làm được. Chưa nói tới sự hung hiểm của ảo trận vòng ngoài, càng tiến gần vào nơi trọng yếu thì cấm chế lại càng cường đại, cũng càng nguy hiểm. Mặc dù linh lực chưa đầy, công hiệu tiêu giảm như cũng không phải là nơi để cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở xuống có thể tiến vào.

Những ý nghĩ này của bà ta chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhân ảnh đang phi đến phía trước rốt cuộc cũng bại lộ trong phạm vi Tị Thủy phù và Phá Huyễn phù. Nhìn ra đó là một tráng hán to lớn khó biết tuổi thật, da ngăm đen, đầu tiên là nhìn ba ta nhếch môi để lộ hàm răng sáng bóng rồi cầm một cây cự phủ không biết mấy trăm cân chém tới.

- Hỏa Vân!

- Thiên Quân!

Trong nháy mắt hai đạo pháp khí Hỏa Vân và Phá Sơn Tiễn xuất ra hai bí pháp.

Tiếp đó trọng phủ trong tay Nhiễm Lực cũng bốc lên một ngọn lửa đỏ rực rồi vẽ lên một quỹ đạo màu hồng.

- Nhãi ranh như ngươi cũng dám!

Trước mặt Thượng Quan Kim Dĩnh tràn đầy sương lạnh, không phải là chỉ vẻ mặt mà thật sự trên mặt bao phủ một tầng băng mỏng. Mục Hi Ngọc tu tập công pháp kiêm cả thủy linh mộc linh cùng hỏa linh, bất quá Thiên Ti Tuyết Kiếm của nàng là huyền binh Hàn hệ lục phẩm, được chế từ băng hàn tằm vạn năm được Thái Huyền tông nuôi dưỡng cộng với một số kim loại khống chế, có thể hợp có thể tán xuất, hơn nữa băng hàn tận xương.

Mới vừa rồi mấy trăm đạo tơ bạc đâm vào cơ thể bà ta, tuy đã bị bà ta kịp thời dùng kiếm phù tránh thoát chết, song kình khí băng hàn đang cắn xé trong cơ thể làm Thượng Quan Kim Dĩnh nhất thời không thể khống chế nội tức nhiễu loạn, càng không thể tống xuất nó ra ngoài.

Hiện giờ mấy kẻ này, thường ngày chỉ là hạng hậu bối thấp kém, lại nhân cơ hội giương oai!

Nếu là bình thường thì cả đám căn bản để bà ta cười một tiếng nhưng nếu hôm nay không cẩn thận ứng đối thì sẽ mất mạng nơi đây.

Vào lúc này bà ta muốn dùng đạo pháp để đánh lui nhưng vừa muốn vận chuyển chân khí thì khí huyết trong cơ thể đã nhộn nhạo, mấy vết thương cũng đều ứa máu.

Thượng Quan Kim Dĩnh cắn chặt răng, rên lên một tiếng rồi vung kiếm nghênh đón một phủ của Nhiễm Lực. Vũ khí song phương vừa tiếp xúc, sắc mặt bà ta chợt biến. Nhiễm Lực lấy Phá Sơn Tiễn thôi động Thiên Quân Thuật ẩn tàng Hỏa Vân Thuật ở bên trong, cộng thêm ảnh hưởng của ảo trận khiến bà ta nhất thời không thể ứng phó.

Một kích của cự phủ không dưới mấy vạn cân đánh trúng khiến bà ta bất đắc dĩ phải lui mấy bước, chân lực dị chủng lấy Hàn hệ làm chủ đã bị đè xuống trong kinh mạch lại lần nữa vọng động.

Thân hình Nhiễm Lực cũng bị bắn ra, thực lực của tu sĩ Linh Hư cảnh quả thực không thể lường được, thể chất tuyệt không dưới yêu thúc cấp năm cấp sáu. Một kiếm không mang theo bất cứ bí pháp nào cũng có lực hơn ngàn cân đánh bay hắn ngoài mười trượng, lỗ mũi tràn máu. Bất quá sau lưng Nhiễm Lực lúc này đã hiển lộ ra thân ảnh Nhạc Vũ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên lạnh lẽo, trái đao phải kiếm nhào tới, dưới chân bắt đầu tụ tập Phong Linh khiến tốc độ tăng lên gấp đôi!

- Nhạc Vũ! Nguyên lai ngươi?

Thượng Quan Kim Dĩnh hừ lạnh:

- Hắc! Đã đạt tới tu vi Ngưng Dịch rồi đấy, không ngờ Nhạc gia các ngươi lại xuất ra một yêu nghiệt như vậy.

Trong lòng bà ta vừa giận vừa sợ, giận là vì Nhạc Vũ cả gan làm loạn, sợ hãi vì thiên tư của Nhạc Vũ. Đan dược bên trong biệt phủ cho dù là loại nào cũng phải có thủ đoạn mới có thể ăn vào, nếu không chắc chắn sẽ chết. Tuyệt đại đa số không phải để cho tu sĩ Tiên Thiên hưởng dụng.

Với tu vi Ngưng Dịch kỳ của Nhạc Vũ hiện tại, ngoại trừ bản thân hắn có thiên tư tuyệt đỉnh thì thật sự bà ta không thể nghĩ ra lý do nào khác, hoặc là nếu có dược vật trợ giúp cũng chỉ hữu hạn.

Nhạc Vũ không nghĩ nhiều như vậy, cho dù trước đây song phương gặp mặt song Thượng Quan Kim Dĩnh vừa thấy đã nhận ra thân phận của mình thì hắn cũng chỉ hơi kinh dị mà thôi.

Lấy Tật Phong Thuật gia cường, trong nháy mắt hắn đã bước tới trước mặt đối phương, đao kiếm song song chém tới.

Cho dù tu vi Nhạc Vũ cao hơn Nhiễm Lực một bậc nhưng lực lượng cũng chỉ hơn một chút mà thôi. Cộng thêm Thiên Quân bí pháp trong Phá Sơn Tiễn thì còn thua xa. Bất quá hắn cũng không định ngạnh kháng với thanh huyền binh cửu phẩm của đối phương, vào lúc kiếm của đối phương ập tới thì đã tránh ra. Cộng thêm khí tức xáo động trong cơ thể Thượng Quan Kim Dĩnh chưa có thời gian hồi phục nên hắn vừa vặn tránh kịp.

Tuy nhiên tốc độ sử kiếm của Thượng Quan Kim Dĩnh cực nhanh. Thanh huyền binh cửu phẩm này cũng đồng dạng là lấy hàn khí truy kích khiến tâm thần Nhạc Vũ căng thẳng, hệ thống phụ trợ trí năng vận chuyển với tốc độ nhanh nhất, xuất kiếm giương đao không dám có chút sơ xuất. Sở dĩ hắn còn đối kháng được là do đối phương chỉ có thể lấy lực lượng bản thân công kích, nếu có thêm nội tức và bí pháp trợ uy thì không chừng đã một kiếm đem hắn trảm sát!

Còn nếu hắn muốn tru diệt người này, cho dù toàn lực ứng phó, cũng chưa chắc có thể làm được. Đáng tiếc là Long Huyết thuẫn hay Huyền thanh tố liên kì cũng đều là pháp bảo phòng ngự, không thể trợ lực trong chiến đấu.

- Lôi âm!

- Tật phong!

Cơ hồ cùng đồng thời, Lôi âm đao cùng Tật phong tiễn được Nhạc Vũ đồng thời sử ra. Bất quá còn hắn còn chưa tụ lại linh lực thì Thượng Quan Kim Dĩnh đã cười lạnh, tiện tay chém ra mấy kiếm khiến kiếm khí giăng giăng, phân cách linh lực hội tụ cho hai bí pháp này.

Bất quá Nhạc Vũ cũng không sợ hãi. Điều hắn muốn chính là đối thủ không thể nào áp chế thương thế, cưỡng ép nội tức để tác chiến với hắn. Có thể làm cho đối phương xuất thủ, đã coi như là đạt đến mục đích .

Lúc này hắn không biết là sự kinh dị trong lòng Thượng Quan Kim Dĩnh cũng tăng thêm một tầng. Nguyên bà ta tưởng rằng với tuổi tác còn nhỏ của Nhạc Vũ thì cho dù tu vi bản thân có cao hơn người khác một chút nhưng với thuật cách đấu không thể có thành tựu quá cao.

Song trong trận chiến này, Nhạc Vũ lại có hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong dưới kiếm bà ta, ngược lại còn bức cho bà ta không thể nào ngăn chặn thương thế. Đao pháp kiếm thuật như vậy cho dù là ở Tuyết Ẩn Môn của bà ta cũng đủ để đứng hàng thứ ba

Lần này nếu thoát ra ngoài dưỡng tốt thương thế xong xuôi thì nhất định phải nhân cơ hội tru diệt người này, cả Nhạc gia cũng không thể lưu lại!

Sát ý trong mắt Thượng Quan Kim Dĩnh lóe lên, bất quá chuyển niệm lại cảm thấy không ổn.

Người của Phù Sơn Tông sắp tới, quan hệ của người này với Phù Sơn Tông rất sâu đậm. Đến lúc này với công lao bảo toàn biệt phụ chắc sẽ trở thành công thần của Phù Sơn Tông, người xui xẻo lại là bà ta mới đúng!

Nếu bỏ qua cơ hội lần, ngày khác chỉ sợ khó tìm lại.

Đúng lúc này trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng lảnh lót rồi một con Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước dường như cũng đang ẩn trong ảo trận bổ nhào xuống!

- Huyết mạch khổng tước?

Con ngươi Thượng Quan Kim Dĩnh nhất thời co rút. Một đạo kiếm quang như thực chất quét ra cao đến ba mươi trượng. Với tốc độ Sơ Tam cũng không thể nào tránh thoát, chỉ đành phải triển khai Ngũ Sắc Thần Quang hộ thể mới tránh được nguy cơ trọng thương.

Cùng một thời gian, tầng sương bao phủ lấy mặt bà ta bắt đầu trở nên trong suốt khiến bà ta như trẻ thêm mấy chục tuổi. Ngay sau đó thanh huyền binh trong tay Thượng Quan Kim Dĩnh bắt đầu gào thét rồi vô số băng linh bay lượn trong không gian mấy trượng.

Nhạc Vũ thấy thế đầu tiên là đáy lòng hơi trầm xuống, sau đó lạnh lùng mỉm cười biết đối phương đã ở vào tình thế quyết liều mạng. Đao kiếm trong tay hắn nhập vào làm một rồi đồng thời công kích, chặt đứt ý muốn thi triển bí pháp của đối phương. Đang lúc Thượng Quan Kim Dĩnh kinh hãi, thanh huyền binh cửu phẩm đang muốn lợi dụng phản kích thì bên trái bà ta chợt lóe lên rồi một mũi Tật phong tiễn đã cắm phập vào tai.

Tài bắn cung của Nhạc Băng Thiến thật ra chỉ ở mức trung đẳng. Bất quá với tu vi Tiên Thiên của nàng giương Băng dịch cung thì không khác một người trưởng thành vui đùa câu cung của trẻ nhỏ.

Cộng thêm với khoảng cách chỉ năm mươi bước, càng không thể thất thủ.

Một mũi tên này quả thật là bất kỳ xuất ý, khoảng cách chỉ trong vòng năm mươi bước, lại có Sơ Tam hấp dẫn lực chú ý. Nhạc Vũ mặc dù có thể nhận thấy được động tác của muội muội mình nhưng Thượng Quan Kim Dĩnh đang bị ảo thuật mê hoặc nên chậm hơn một chút, tay trái bà ta dùng nội tức thuộc tính băng để đông cứng mũi tên nhưng đồng thời cũng trả giá bằng việc đạo lực giảm xuống cực lớn.

Cự phủ của Nhiễm Lực lúc này đã lại gào thét đánh tới, Nhạc Vũ bên cạnh cũng đang cười lạnh.

Trên bầu trời, thân ảnh Sơ Tam lại một lần nữa bổ nhào xuống.

Thượng Quan Kim Dĩnh thất kinh.

- Hai tiểu tử này thật khó dây dưa, xem ra vẫn phải dùng những thứ đó.