Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 215: Kiếm kinh Quảng Lăng!




Đến ngày hai mươi bảy thì xuất hiện hai vị lão giả mặt mũi lãnh khốc đến quan sát lĩnh ngộ của những thiếu niên trong đại điện.

Nhạc Vũ cũng tranh thủ thời gian nhìn những người này thử diễn kiếm pháp đạo thuật một cái, sau đó tâm linh nhất thời chấn động

Những người này cho dù là không có phù điêu thần thú làm cơ sở nhưng những thứ lĩnh ngộ cũng khiến cho người ta kinh dị. Uy lực không nói đến, nhưng bên trong đã bắt đầu có một chút tư tưởng vượt ra khỏi phạm vi bộ kiếm pháp kia.

Đặc biệt là Trưởng Tôn Tử Vận, chỉ dựa vào những văn tự khắc trên vách thạch điện đã có thể phục chế được ít nhất một phần rưỡi bộ kiếm pháp kia. Hiện giờ cũng chỉ bởi vì tu vi quá yếu nên không thể sử ra toàn bộ uy lực mà thôi. Ngày sau đợi đến khi trưởng thành, tu vi tăng lên thì còn không biết như thế nào.

Ngoài ra Hoành Dĩ Ninh kia cũng đồng dạng bất phàm. Tuy là không kinh thái tuyệt diễm như Trưởng Tôn Tử Vận nhưng cũng có thể dựa vào bốn mươi chín đồ hình trong điện để tổ chức ra một bộ kiếm pháp đầy đủ, hơn nữa uy thế cũng coi như không tầm thường.

Nhạc Vũ trầm mặt, thầm nghĩ nếu bản thân không tìm được chỗ dị thường của đồ án phù điêu này thì chắc cũng không hiểu được thứ gì.

Hắn sớm biết người của thế giới này tuyệt không phải bình thường nhưng thiên tư thông minh đến bậc này thì đúng là vượt xa người thường, không khỏi trong lòng lạnh như băng.

Điều duy nhất khiến hắn hơi vui mừng là tư chất của biểu huynh đệ kia cũng là đứng đầu Quảng Lăng Tông. Xem sắc mặt kinh dị của ba vị lão nhân trắc nghiệm cũng có thể thấy thiên tư của bọn họ khó gặp.

-Nhị vị kia là đệ tử chấp sự của Truyền pháp điện. Vị bên trái là Ngụy Sơn, bên phải tên là Kế Phi, đều là tu vi Linh Hư cảnh đỉnh phong, tới đây để bình phán ngộ tính của đệ tử sau khi trải qua Truyền pháp điện. Bọn họ đều có hy vọng đạt đến Kim Đan đỉnh phong, ánh mắt cũng có chỗ độc đáo.

Trầm Như Tân cũng không biết từ khi nào lần nữa đi tới truyền pháp điện, đang bước chậm bên cạnh Nhạc Vũ. Sau khi thấy sắc mặt khó coi của hắn thì lập tức cười giải thích.

- Yên tâm! Ngươi tới muộn hơn bọn họ ba ngày nên sẽ khảo nghiệm sau.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, biết đối phương hiểu lầm. Bất quá những lời này cũng ít nhiều làm hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi đích xác trong lòng hắn có ít nhiều lo lắng, dù sao hắn cũng chưa hoàn thành việc mô phỏng lộ trình nội tức.

Đúng lúc này, sắc mặt Trầm Như Tân biến đổi khác thường, nhìn về phù điêu thần thú trước mặt Nhạc Vũ, trong mắt lộ ra vài phần ý điều tra.

- Nhạc tiểu đệ, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, thật sự ngươi ngộ ra cái gì trong này?.

Nhạc Vũ cười không đáp, chỉ tiếp tục tạo huyễn ảnh trong đầu, sau đó tiếp tục đánh giá phương pháp vận chuyển nội tức. Đúng như nữ hài kia nói, thành tựu một tháng này của hắn sẽ rõ ràng vào ba ngày sau.

Trầm Như Tân thấy thế không khỏi khẽ lắc đầu, khẽ nhíu mày tránh ra, lần này hỏi không có kết quả, ngược lại càng làm hắn tò mò. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thời gian ba ngày nhìn như không ít, nhưng trong mắt Nhạc Vũ lại chỉ như trong một nháy mắt.

Trong mấy ngày cuối cùng, hắn ngồi yên như tượng trước mặt bức phù điêu, đến khi tâm lực gần kiệt quệ thì linh giác rốt cục lần nữa cảm giác được có người đến.

Thở dài ra một hơi, Nhạc Vũ mở mắt ra nhìn thì thấy là hai lão giả mấy ngày trước đang bước tới. Sắc mặt bọn họ vẫn âm trầm như trước, ánh mắt nhìn về hắn mặc dù cũng có chút mong đợi, bất quá nhiều hơn là nghi ngờ bất mãn.

Nhạc Vũ cũng không có cảm giác gì. Những ngày qua không chỉ có hai người này nhìn hắn như vậy mà bao gồm cả các đạo đồng và phần lớn thiếu niên trong thạch điện. Bọn họ lúc đi ngang qua đều nhìn hắn vẻ giễu cợt.

Trong mắt những người này, Nhạc Vũ chính là đã cam chịu, chỉ là đang giả bộ mà thôi. Bất quá cũng khó trách, nếu như đã xem qua những văn tự khắc trong thạch điện thì bức phù điêu thần thú này chẳng qua hết sức bình thường.

Hơn nữa kể từ ngày thứ nhất thì hắn đã không tiến thêm một lần nào vào thạch điện. Những người này hiểu như vậy, có thể nói là đương nhiên.

Điều khiến hắn kỳ quái là ba người khác đang đứng bàng quan bên cạnh. Trầm Như Tân thì hắn cũng không kỳ quái nhưng Hoành Dĩ Ninh cùng Đoan Mộc Hàn thì đúng là khó hiểu. Nhất là Đoan Mộc Hàn, người này đến là để chọn đệ tử, nhưng trong Truyền pháp tiền điện lúc này ngoại trừ hắn và các đạo đồng thì đã không có một bóng người.

Chẳng lẽ nàng bất mãn chuyện mấy ngày trước?

Nhạc Vũ hơi thấp thỏm đứng lên, sau đó bước tới kính cẩn thi lễ với hai lão giả kia.

- Ngươi là Nhạc Vũ?

Lão giả bên trái hừ lạnh một tiếng biểu thị sự bất mãn, sau đó vào thẳng chính đề:

- Trong một tháng này, rốt cuộc ngươi có sở học được gì xin mời sử ra!Nhắc trước ngươi một câu, không được dùng kiếm pháp đã học được trước kia để dối gạt. Một khi hai người chúng ta phát hiện khác thường, như vậy bất kể ngươi là do ai chiếu cố cũng sẽ nhất định trục xuất xuống chân núi! Nếu như ngươi còn ôm lòng như vậy thì sớm bỏ đi!

Nhạc Vũ hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu, thấy không chỉ vị Kế Phi đứng bên trái hắn không chào đón, ngay cả vị Ngụy Sơn vốn ôn hòa cũng đang trầm mặt.

Hắn không khỏi nhớ tới lão giáo tập Nhạc Hữu Phong trước kia trong tộc, thầm nghĩ mấy người này cùng một dạng.

Gạt đi những ý nghĩ này, Nhạc Vũ tĩnh lặng tâm thần, sau đó lại lần nữa thi lễ:

- Xin hỏi nhị vị lão tiền bối, có thể đổi chỗ khảo nghiệm hay không.

- Đổi lại chỗ?.

Ngụy Sơn cùng Kế Phi hai mặt nhìn nhau đều thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương rồi cơ hồ đều trợn mắt đáp:

- Đổi di đâu? Chẳng lẽ nơi này có chuyện gì? Người khác cũng là như thế, sao ngươi lắm chuyện vậy?

Nhạc Vũ nhíu mày, bất quá cuối cùng cố nén xuống. Hắn liếc nhìn bốn phía, thầm nghĩ vị lão nhân sử kiếm kia có thể không thuận theo lực pháp bảo đã có thể lăng không bay lên, thực lực như vậy tối thiểu đã ở trên Kim Đan. Đổi lại là mình sử ra bộ kiếm pháp kia chưa chắc đã có uy thế lớn như vậy.

Nhạc Vũ nghĩ vậy nên cũng thôi yêu cầu về phương diện này, chỉ bất quá nói thêm:

- Vãn bối còn có yêu cầu quá đáng, muốn mượn nhị vị một thanh huyền binh tùy thân.

Nét mặt Ngụy Sơn lúc này đã lộ ra mấy phần kinh ngạc, lão cẩn thận nhìn lại Nhạc Vũ thì không thấy gì khác thường. Kế Phi bên kia cũng trầm mặt:

- Ngươi chơi những hoa chiêu này làm gì? Nếu không lĩnh ngộ được gì vậy thì nói thẳng ra là được! Hai người chúng ta cũng không có thời gian chơi với ngươi!

Nhạc Vũ hơi bực mình, hắn biết Kế Phi cũng không phải là người xấu. Nhưng bị đối phương năm lần bảy lượt không chút khách khí trách cứ như thế, trong lòng ít nhiều gì có chút căm tức.

Đang lúc hắn chần chừ thì một thanh trường kiếm hình dáng cổ xưa tà tà bay tới. Nhạc Vũ thuận tay chộp lấy sau đó mới thấy Trầm Như Tân bên cạnh đang cười với mình.

- Thanh huyền binh thất phẩm của ta có tên là Thanh Dũng! Chắc có thể hợp tâm ý ngươi!

Nhạc Vũ khẽ buông lỏng tâm trạng, khẽ gật đầu cảm kích. Hắn mượn một thanh huyền binh không phải là có trò gì mà chỉ lo hai thanh linh binh của mình vừa chế tạo lại sẽ không chịu nổi áp lực khi mình sử kiếm mà hỏng mất.

Trường kiếm của vị lão nhân trong hình ảnh kia trông bình thường nhưng được tu vi cao bảo việc, Nhạc Vũ bây giờ còn chưa có bản lĩnh này.

Trong trường hợp này, hắn cũng không thể lấy thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm để thử.

Thật ra thì thanh thất phẩm huyền binh này vẫn kém yêu cầu Nhạc Vũ một tầng. Bất quá lúc này cũng không thể nghĩ gì hơn mà đành miễn cưỡng sử dụng.

Thở sâu một hơi, Nhạc Vũ bắt đầu điều tức, sau khi đã bình ổn tâm tình thì tiến vào trạng thái tốt nhất.

- Tính tình Kế sư thúc trước giờ vẫn vậy, đối với đệ tử không lọt vào mắt thì không hề khách khí.

Nhìn Nhạc Vũ đang nhắm mắt, Hoành Dĩ Ninh cười khẽ:

- Trầm sư huynh, ngươi thật cho là hắn có thể lĩnh ngộ được Quảng Lăng tuyệt kiếm

- Ta cũng không nắm chắc! Chẳng qua là ôm một phần hy vọng mà thôi.

Trầm Như Tân khẽ lắc đầu:

- Thật ra thì ta bây giờ cũng rất kỳ quái, chẳng phải ngươi lúc trước cũng không tin ta sao? Sao hôm nay vội vã trở về nhanh như vậy. Đúng lúc ngươi vừa nhập môn, làm vậy không sợ sư phụ ngươi trách phạt?

- Còn không phải là vì nghe ngươi nói? Hơn nữa Đoan Mộc sư cô cũng tới!

Hoành Dĩ Ninh len lén nhìn thoáng qua Đoan Mộc Hàn đằng kia. Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Hoành Dĩ Ninh biết không phải là như thế. Một tháng này nhìn hành động cử chỉ Nhạc Vũ, thật ra trong lòng hắn cũng mơ hồ tin mấy phần lời của Trầm Như Tân.

- Như vậy biểu đệ như hình với bóng của ngươi đâu rồi? Chẳng phải hắn cũng rất có hứng thú với tiểu tử này sao? Sao hôm nay không tới?

- Tính tình Tử Vận người còn không biết, ngoại trừ tu hành luyện kiếm thì đâu thấy chuyện gì khác. Hắn nói nếu người này hữu duyên trở thành đệ chân truyền vậy thì sau này sớm muộn có cơ hội tới giao thủ!

Hoành Dĩ Ninh đang muốn nói thêm gì lại chợt thấy Trầm Như Tân rùng mình liền biến sắc nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Nhạc Vũ đã mở mắt, trong mắt bắn lên tinh quang trầm tĩnh, cánh tay hờ hững đâm ra một kiếm.

Vốn Hoành Dĩ Ninh có chút mong đợi nhưng thấy cảnh này không khỏi thất vọng.

Kế Phi bên kia lại càng giận đến tím mặt:

- Rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì?

Đang muốn tức giận quát lớn thì chợt trong lòng lão chợt cảnh giác, sau đó theo bản năng lấy hồn lực dẫn động thất phẩm huyền binh tùy thân Kiền Thiên Thuẫn dựng ngay trước mặt.

Sau đó một luồng lực đạo hùng hậu không hề báo trước đem cả người lẫn thuẫn bắn ra hơn trăm bước! Mặt đất cứng rắn hơn cả tinh cương đột nhiên bị một luồng lực lượng chém sâu một vệt dài đến hơn bốn mươi trượng!

Trầm Như Tân cùng Hoành Dĩ Ninh nhất thời trong lòng cả kinh, nhìn nhau một lúc sững sờ. Tuy là biết rõ một kiếm này trong lúc xuất kỳ vô ý mới có thể đánh bay Kế Phi nhưng trong lòng cả hai vẫn chấn động.

Ít nhất ở ba ngày lúc trước, lúc Trưởng Tôn Tử Vận khảo hạch tựu tuyệt không có uy thế như Nhạc Vũ!

Ngoài ra không có chút nào báo trước mới lộ ra sự đáng sợ của kiếm này, đổi lại là người khác mà không phải là Kế Phi thì chắc đã tại chỗ bay đầu!

- Đây chính là lĩnh ngộ của Nhạc Vũ từ phù điêu thần thú kia sao?

- Thằng nhãi! Ngươi dám sỉ nhục ta!

Kế Phi chật vật mới ổn định được, tức giận quát lớn. Bất quá lão vừa định ra tay thì đã thấy Ngụy Sơn vốn vẫn thân mật với mình đứng ngang trước người, lạnh lùng trừng mắt liếc lão một cái. Kế Phi rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ đã bất đồng. Lão nhớ lại mới vừa rồi, Nhạc Vũ quả thật cũng không có ý nhắm vào mà một kích đó đối phương tựa hồ cũng không cách nào thao túng.

Kiếm thế của Nhạc Vũ lúc này mới bắt đầu, kiếm mang bắt đầu trải rộng, kiếm khí dần tung hoành trên cả quảng trường.

Điều khiến mấy người kinh hãi không phải là những kiếm khí trong mắt bọn họ cơ hồ không có lực sát thương mà là linh lực đang sôi trào quanh thân. Hai người Trầm Như Tân cùng Hoành Dĩ Ninh còn đỡ, hai vị lão giả bên kia cảm giác từng đợt khủng hoảng, linh khí thường ngày sai sử tùy tâm dần đã thoát ra khỏi sự khống chế của bọn họ!

Ngoài ra cũng ngay lúc đó, mấy chục ngôi sao trên bầu trời tựa hồ đang hô ứng với kiếm của Nhạc Vũ. Mây đen ùn ùn kéo đến hội tụ, linh lực cuộn trào trên quảng trường.

Kiếm của Nhạc Vũ vẫn cực kỳ khó hiểu trong mắt mấy người, loạn vũ khắp đông tây, mỗi một thức đều làm lòng người khiếp đảm, phòng ốc hai bên đều bị đánh bay đổ nát. Một kiếm trước đó đã dẫn động sấm sét giáng xuống đốt tất cả thành tro bụi. Một kiếm sau tiếp tục san phẳng tường đá ngàn năm thành cát vụn. Thời gian, không gian, hỏa diễm, sức gió không chỗ nào mà không bao lấy, có đôi khi dứt khoát chính là ngự sử linh lực thiên địa tiến hành công kích.

- Chẳng lẽ nói, đây mới thực sự là nguyên bản của Quảng Lăng tuyệt kiếm?

Sắc mặt Trầm Như Tân đang dần dần tái nhợ tthì trên mấy tầng mây đã có mấy chục luồng quang hoa đủ màu như lưu tinh ào tới, sau đó có một thanh âm già nua truyền đến từ xa.

- Rốt cuộc là cao nhân phương nào động võ ở Truyền pháp điện của Quảng Lăng Tông ta?