Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 220: Giải khai tâm kết




Nhìn Đoan Mộc Hàn hồi lâu, Nhạc Vũ dị thường thành khẩn gật đầu. Phản ứng của hắn cũng không có vẻ như đang ứng phó, mà là hắn thật sự nghĩ như vậy, ngoài ra trong lòng hắn lại còn vài phần cảm kích.

Đối phương cũng không cần thiết phải lừa gạt mình, mà theo lời nàng, việc này thật dễ dàng kiểm chứng. Nàng lại chủ động nói ra, xem như có thể giải khai khúc mắc của mình, không thể nghi ngờ là tỏ vẻ xem trọng mình.

Duy nhất làm cho hắn ngoài ý muốn chính là nữ tử trước mắt chẳng lẽ ngày sau sẽ là ân sư thụ nghiệp của mình?

Tuy nói người tu chân nhìn vẻ bề ngoài thật khó phân biệt tuổi tác thật sự, tuổi tác của một tu sĩ Kim Đan kỳ tất nhiên không trẻ như vẻ bên ngoài. Nhưng Nhạc Vũ vô luận nhìn như thế nào cũng cảm thấy thần thái của Đoan Mộc Hàn không quá thành thục thực sự.

Ngoài việc này, trong lòng Nhạc Vũ không ngừng cười khổ, sớm biết như thế hắn cần gì hao phí nhiều công phu đến như vậy? Mấy ngày trước khi Đoan Mộc Hàn đến thăm hắn, hắn vì sao lại không nghĩ ra vấn đề bên trong chuyện này?

Ài!

Đoan Mộc Hàn nhìn Nhạc Vũ, cảm thấy thiếu niên trước mắt đã không còn vẻ ngăn cách. Nàng cất tiếng cười nhẹ, thả ra một thanh kiếm màu đỏ, sau đó kéo theo Nhạc vũ rời khỏi đỉnh núi.

Vừa bay ra khỏi phạm vi pháp trận cấm chế bảo vệ, Nhạc Vũ liền có cảm giác từng trận gió nóng rực cùng Thái Dương Chân Hỏa ập vào người. Nhưng trong nháy mắt, Đoan Mộc Hàn thả ra một mảnh khăn gấm, đón gió liền trướng, đem thân thể hai người vững vàng bao phủ bên trong. Lại điều khiển thanh huyền binh dưới chân bay xuống phía dưới.

Vào lúc này nhìn Đoan Mộc Hàn tràn đầy vẻ hưng phấn vui mừng.

- Lại nói, lần này tên tiểu tử họ Trầm kia đúng là có chút làm loạn. Đã dặn hắn chiếu cố cho ngươi, hắn lại đem ngươi ném tới Truyền Pháp tiền điện. Nhưng lần này cũng may mắn là như thế! Bằng không Quảng Lăng Tuyệt Kiếm trọn vẹn chỉ sợ ít nhất phải đợi tới mấy tháng sau mới thấy! Xem như hắn đã lập công lớn cho Quảng Lăng Tông.

- Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?

Nhạc Vũ chau mày, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm Quảng Lăng Tuyệt Kiếm chẳng lẽ chính là ba chiêu kiếm pháp bên trong hình ảnh?

- Phải! Chính là tên của chiêu kiếm pháp đó, tổng cộng có mười ba chiêu, chính do Quảng Lăng Tông tổ sư sáng chế. Mỗi một chiêu đều uy lực vô cùng, thế đứng hoàn vũ. Thức thứ nhất trong đó cũng chính là một chiêu ngươi vừa sử dụng, tên là Tê Thiên Bài Vân. Tuy là tu sĩ Linh Hư cảnh đỉnh phong cũng có thể sử dụng, nhưng ở trong tay cao nhân Nguyên Anh cảnh, đồng dạng cũng vô cùng uy lực. Mỗi một chiêu kế tiếp uy lực đều mạnh hơn chiêu trước, truyền thuyết tổ sư chúng ta từng du lịch ba mươi ba châu Trung Thổ, những đại phái thần châu kia chưa từng có ai có thể chống đỡ nổi lão nhân gia dù một chút. Nhưng chỉ tiếc kể từ khi lão nhân gia phá không phi thăng…

Vẻ ngạo nghễ tràn đầy trên mặt Đoan Mộc Hàn ngay sau đó lại xẹt qua một tia đắc ý:

- Thật ra ban đầu ta dự định đích thân đi đón ngươi, nhưng xem ngươi thật tình như vậy nên dự định kéo thêm mấy ngày rồi hãy nói. Thật không nghĩ tới lại bị ngươi thực hiện thành công. Hôm nay nghĩ tới cũng may nhờ là như thế!

Nói tới đây, Đoan Mộc Hàn thở gấp nhìn Nhạc Vũ:

- Nhưng ngươi thực sự tốt số, lần này chẳng những trở thành bí truyền đệ tử, ở trong Truyền Pháp điện còn chiếm hữu được hư hàm chấp sự!

- Bí truyền đệ tử, rốt cục là ý tứ ra sao?

Lúc này Nhạc Vũ nghe được đầy vẻ mơ hồ:

- Còn có hư hàm chấp sự Truyền Pháp điện lại có ý tứ gì?

- Bí truyền đệ tử, ngươi chỉ cần biết bên trong tông môn chỉ có hai mươi ba người. Sau này nếu như gặp phải chuyện gì nguy nan, ngươi có thể tự mình phán đoán tình thế, dẫn đầu chạy trốn là được. Những điều kiện khác không khác gì chân truyền đệ tử. Còn có, ngày sau có thể nhận chức chưởng điện trên các ngọn núi, nếu như còn thiếu người, hoặc có được huyền binh pháp bảo hay đan dược cao cấp, tất cả đều sẽ được ưu tiên.

Đoan Mộc Hàn cười khúc khích, sau đó vẻ hâm mộ hiện lên trên mặt:

- Nhưng những thứ này đều là trống rỗng, đối với những tu sĩ Kim Đan cùng Nguyên Anh, có lẽ là trọng yếu, nhưng đối với ngươi mà nói có cũng được không có không sao. Nhưng chức chấp sự Truyền Pháp điện cũng có mấy phần giá trị. Nếu nói Truyền Pháp điện, danh như ý nghĩa, là nơi truyền đạt thụ nghiệp đạo thống của Quảng Lăng Tông, tọa vị chưởng điện đáng tôn sùng không dưới những chưởng điện của bảy ngọn núi. Chức hư hàm chấp sự này của ngươi, không cần đảm nhiệm công việc gì thực sự, nhưng cung phụng hàng năm thật không thiếu phần ngươi. Ngoài ra còn có thể tùy ý ra vào tam điện truyền pháp của Quảng Lăng Tông, cùng Tàng Kinh Các của sơn môn. Dĩ nhiên, nếu trong Truyền Pháp điện có mở lớp giảng, cần truyền đạo cho đệ tử, ngươi không thể khước từ. Nhưng đối với việc truyền thụ đệ tử, kết thiện duyên bên trong sơn môn, trong tông môn có nhiều người cầu còn chưa được, hơn nữa cũng được hồi báo.

Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, những cung phụng gì đó hắn cũng không xem vào trong mắt. Hắn đã sớm quyết định chủ ý sẽ tự mình chế thuốc chế khí. Nhưng quyền hạn tự do ra vào Tàng Kinh Các của tông môn cũng làm hắn vô cùng vui mừng, về phần truyền đạo thụ nghiệp, dù sao hắn cũng không có hứng thú, sau này nhìn xem tình huống rồi hãy nói.

Theo cách nhìn hiện tại, tình hình của Quảng Lăng Tông đều làm trong lòng hắn sinh ra hảo cảm. Nếu có thể hồi báo tông môn, Nhạc Vũ cũng có thể làm theo. Hắn đến từ hiện đại, biết rõ muốn duy trì tinh thần tập thể, như vậy ngươi chỉ có thể giao ra, cũng giống như kiếp trước. Mà với tính cách bản thân hắn mà nói, loại suy nghĩ bình đẳng trao đổi của lính đánh thuê kiếp trước, đã khắc sâu trong xương tủy của hắn.

Đoan Mộc Hàn mang theo hắn đi xuống dưới, sau đó hạ thấp thêm chừng vạn thước, lại hăng hái bừng bừng giới thiệu cảnh trí cùng phân bộ các ngọn núi tại Quảng Lăng Tông cho hắn hiểu biết.

Quảng Lăng sơn có chín ngọn núi, ngoại trừ Thủy Hàn Phong cùng Hợp Dương Phong, còn có Duệ Vân Phong, Phù Dung Phong, Ngọc Lãm Phong, Minh Trụ Phong, Tiểu Quan Phong, Ngọc Dung Phong, Vân Thanh Phong tổng cộng là bảy ngọn núi cao thấp khác nhau. Trong đó bảy ngọn núi sau, chính là nơi ở của đệ tử nội môn cùng đệ tử chân truyền trong tông môn. Mà Thủy Hàn Phong cùng Hợp Dương Phong, Thủy Hàn Phong là nơi ở của chưởng giáo chân nhân, ngoài ra là nơi làm việc của các chưởng điện, tất cả đều tập trung ở đây. Về phần Hợp Dương Phong, ngoại trừ dùng luyện khí luyện đan, tác dụng chủ yếu nhất chính là Dược Viên. Trên căn bản, nơi đó được xem như ngọn núi hội tụ linh lực cường thịnh nhất.

Tu sĩ chỉ cần có linh lực đạt tới trình độ đầy đủ là có thể, nhiều quá ngược lại không tốt. Nhưng Hợp Dương Phong ngược lại là nơi thích hợp trồng trọt dược liệu cùng nuôi nấng trân thú. Dĩ nhiên nơi ở như vậy, những ngọn núi khác cũng có thật nhiều.

Nhạc Vũ xem như đã bắt đầu hiểu rõ về Quảng Lăng Tông, cộng thêm nữ tử trước mắt sau này có lẽ sẽ là sư tôn của mình, cho nên hắn không ngừng dẫn dụ đối phương nói chuyện, đồng thời thỉnh thoảng lại nịnh nọt vài câu, làm Đoan Mộc Hàn không ngừng vang lên tiếng cười.

Nhưng sau khi xuyên qua tầng mây, Đoan Mộc Hàn liền thu hồi khăn gấm của nàng, buông Nhạc Vũ ra, chỉ dùng pháp lực kéo theo xa xa.

Điều này làm Nhạc Vũ thoáng tiếc nuối, cho dù hắn đối với vị nữ sư phụ tương lai này không có ý nghĩ gì, nhưng hương thơm sâu kín trên người Đoan Mộc Hàn làm hắn thật sự thích thú.

Đoan Mộc Hàn mang theo hắn đi tới giữa sườn núi cao chừng vạn thước, lúc này mới ngừng lại. Đây là một đình viện khổng lồ, có phương viên chừng hơn mấy trăm trượng, bên trong có chừng ba ngàn phòng ốc. Từ rất xa Nhạc Vũ đã nhìn thấy có không ít thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đang hoạt động bên trong.

Trong lúc trên mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, Đoan Mộc Hàn đã mỉm cười giải thích:

- Nơi này là nơi triệu nhập đệ tử của tông môn chúng ta, tổng cộng hơn sáu ngàn người. So sánh với mấy lần trước, lần này nhân số là nhiều nhất.

Nhưng ngay sau đó trong giọng nói của Đoan Mộc Hàn mang theo vẻ đắc ý:

- Nhưng trình độ thì kém hơn năm trước không ít. Ta thấy được cuối cùng người có tư cách được liệt vào đệ tử ngoại môn của Quảng Lăng Tông chỉ sợ còn chưa tới năm trăm. Trong đó có được năm ba người có cơ hội đột phá Kim Đan cảnh đã xem như rất tốt!

Nhạc Vũ trầm mặc, hắn tất nhiên biết thế giới này có quy tắc thế nào. Một tiên thiên cường giả ở phàm trần đã đủ uy áp một lãnh thổ, mà một Kim Đan tu sĩ, cho dù có mấy chục người có cảnh giới Linh Hư liên thủ cũng không thể chống lại.

Đối với chút ít tu chân tông môn mà nói, có nhiều đệ tử cơ sở hơn nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng. Sở dĩ nhận lấy những người này, chỉ là muốn từ trong đó xem như tìm kim giữa biển, hi vọng có thể tìm ra được chút ít thành viên có ích đối với tông môn mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên dưới Quảng Lăng Tông, cộng thêm đệ tử ký danh cùng đạo đồng, chỉ sợ không dưới mấy vạn người. Nhưng chân chính có thể vào nội môn, sợ cũng chỉ có khoảng bảy tám trăm người mà thôi.

- Quảng Lăng Tông chúng ta theo lệ cũ mỗi năm năm cử hành một lần tế sư đại điển, để cho những đệ tử mới thu nhận có thể lạy bài vị lịch đại tổ sư xong mới xem như chân chính nhập môn. Lúc này khoảng cách đại điển còn bảy ngày, những ngày này ngươi tạm thời ở lại đây đi. Đợi đến sau đại điển, ta đón ngươi về Tiểu Quan Phong.

Ngụ ý của Đoan Mộc Hàn làm như cho rằng Nhạc Vũ chỉ có thể bái nhập làm môn hạ của mình. Sau đó nàng lại dặn dò Nhạc Vũ vài câu, lại cố ý gọi đệ tử phụ trách nơi này dặn dò phải trông nom cho "đệ tử tương lai" của mình cẩn thận, lúc này mới giá ngự thanh huyền binh huyết sắc phi kiếm một lần nữa bay lên đỉnh núi. Nhìn ánh mắt của nàng đang mang theo vài phần nôn nóng, cũng không biết có phải vì đang sốt ruột kết quả thương nghị bên trên đại điện hay không.

Người quản lý nơi này là một tu sĩ còn đang ở Tôi Thể kỳ thuộc cảnh giới Trúc Cơ. Nhìn thấy do Đoan Mộc Hàn tự mình đưa tới, lại còn cố ý dặn dò, rõ ràng rất xem trọng Nhạc Vũ, vì thế khi hắn dẫn Nhạc Vũ đi vào, vẻ mặt lại cực kỳ cung kính, còn mang theo vài phần mùi vị như đang nịnh hót.

Lẽ ra lấy thân phận của hắn, thật ra không cần làm như thế. Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại cũng thật sự khó trách. Tuổi tác người này khoảng chừng đã tám mươi, tư chất xem như không tệ, muốn đột phá Linh Hư cảnh tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề là sau Kim Đan kỳ, sẽ càng khó khăn. Tuy nói có thể sẽ gặp thất bại, nhưng nếu có được một người nào đó giúp đỡ một tay, có thể sẽ may mắn thành công, vì vậy ân cần như thế cũng không khó giải thích.

Nhưng bản thân Nhạc Vũ cũng có chút e ngại, khi hắn đi theo đối phương đến khu vực lâm viên gần bên khu vực nghe nói chỉ thuộc đệ tử nội môn, bỗng nhiên chợt ngẩn ra. Ở bên trái cách đó không xa, hắn nhìn thấy được một bóng người vô cùng quen thuộc.