Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 230: Tôn sư trọng đạo




Theo người dẫn đường phía trước tới trước từ đường, Nhạc Vũ trông thấy rõ mấy chữ khắc trên bài vị kia lại là " Thiên địa sư thân quân."

Bất quá lúc này hắn cũng không còn cảm thấy gì khác thường. Tuy mấy tạp thư mà hắn xem cũng không giải thích gì về mấy chữ này nhưng sau khi chân chính biết về thế giới xung quanh thì hắn thấy mấy chữ này là đương nhiên.

Đông Thắng đại lục lấy tu sĩ là quan trọng nhất, nếu muốn bước vào cánh cửa tu tiên thì tất không thể thiếu sư trưởng chỉ điểm. Nếu không có mấy chữ tôn sư trọng đạo thì có mấy ai hao phí thời gian đi dạy dỗ đệ tử?

Một chữ Sư này bao gồm sư phụ, sư môn, trong thế giới này có địa vị còn trên cả phụ mẫu quân vương.

- Bọn ngươi nghe rõ! Một khi vào cửa này, đã lạy bài vị tổ sư vậy thì mọi việc phải nghe theo sư trưởng, không được làm chuyện lừa thầy phản bạn.

Ở giữa cửa điện có một vị tu sĩ Linh Hư cảnh đỉnh phong đang cầm một cầm một quyển sách ngọc tuyên đọc môn quy Quảng Lăng Tông.

Mãi cho đến nửa khắc sau, vị tu sĩ này mới tránh ra, để cho đám đồ đi vào. Vị trí của Nhạc Vũ xếp hạng ba. Đang lúc hắn vừa đi lướt qua cánh cửa thì một đạo đồng chừng mười bốn mười lăm cầm một phẩm quả đưa tới, Nhạc Vũ biết đây là vật sẽ sử dụng lúc tế tự tổ sư.

Phàm là đệ tử chân truyền cùng đệ tử, nội môn đến lúc đó đều phải cung phụng tế phẩm. Mấy người xếp hạng trước hắn bao gồm Trưởng Tôn Tử Vận và Nhạc Hàn cũng cầm trong tay cống phẩm của mình.

Về phần người đứng ở vị trí đầu tiên ước chừng mười ba mười bốn tuổi tuổi, vẻ mặt căng thẳng, mặc dù dung nhân không phải quá mức tuấn tú nhưng lại khiến cho người ta trông vào sinh lòng xấu hổ, phảng phất có một khí độ không thể chạm vào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Hài tử này tuổi còn nhỏ vậy mà thực lực đã khiến cho người ta không thể biết được nông sâu, lúc tiến vào thì bài vị đã ở trước Trưởng Tôn Tử Vận và Nhạc Hàn. Chắc là vị tiền bối Nguyên Anh đã chuyển thế kia.

Suy nghĩ đến chuyện mà Thượng Ngạn vừa nói, Nhạc Vũ suy đoán trong lòng vừa đi theo tiến vào trong từ đường. Lúc hắn vừa vào sâu bên trong đứng tại vị trí của mình thì trong lòng đột nhiên vừa động, cảm giác tình hình tựa hồ có chút không đúng.

Nhạc Vũ gần như đồng thời tình huống lúc đạo đồng đem cái phẩm quả cho mình.

Việc này cũng không có gì dị thường, đạo đồng kia cũng không phải có gì không đúng, vấn đề là ở nơi cửa đại điện có một ánh mắt đang từ xa nhìn vào, nhãn thần lộ vẻ âm lãnh vừa mang theo mấy phần thấp thỏm.

Lúc ấy Nhạc Vũ cũng không chú ý quá mức, bây giờ thông qua hệ thống trí năng hồi tưởng lại ánh mắt kia lúc thấy hắn tiếp lấy phẩm quả từ đạo đồng thì vẻ mặt không nén được vui mừng!

Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, sau đó lại liếc nhẹ về sau một cái thì thấy hai người Tân Minh Tân Oánh đang đứng ngoài cửa chỗ mấy đạo đồng đang đưa phẩm quả, vẻ mặt đều không có gì khác thường.

- Chẳng lẽ là phẩm quả này có gì dị thường.

Trong lòng mới vừa hiện lên ý nghĩ này, Nhạc Vũ lập tức dùng một đạo chân khí thăm dò vào bên trong phẩm quả, sau đó bất giác cười nhẹ một tiếng.

Quả nhiên lần này hắn đã đoán đúng, cái khay phẩm quả trong tay hắn vô cùng tinh xảo, hơn nữa có thể nói là do đại sư chế tác.

Lúc nội tức của hắn tiến vào thăm dò thì không hề cảm thấy dị thường chút nào. Nhưng khi hắn dùng năng lực phân tích thì thấy cho dù là chân khí hay hồn lực của hắn đều đi vòng qua vị trí trung ương. Cảm giác quái dị này khiến hắn cực kỳ khó chịu, nếu nói phẩm quả này không có vấn đề, đó mới thật là quái sự!

Có thể khiến cho hồn lực thần thức của hắn đã đạt đến Linh Hư cảnh không thể cảm giác được bất kỳ khác thường, pháp trận này nhất định bất phàm.

Điều khiến cho Nhạc Vũ cảm thán là linh trận cấp bậc này không phải là do linh thạch hay trận kỳ bố trí mà chỉ là khắc ra bên trong một đồ sứ phổ thông! Đẳng cấp chế khí bậc này, Nhạc Vũ hiện giờ tự hỏi không kịp.

Lúc này hắn cũng không dám lỗ mãng dồn hết nội tức mạnh mẽ thăm dò vào trong.Chẳng qua là thăm dò bên ngoài đến khi tìm được một điểm chưa tính là nhạy cảm thì đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang.

Sau đó Nhạc Vũ đem thần niệm thăm dò bên trong tra xét rõ ràng cơ cấu thì trong đầu hiện ra một bản đồ kết cấu thì cho dù trầm ổn như hắn cũng bất giác nhíu mày.

Bên trong đồ sứ này không thấy vận dụng bất kỳ tài liệu linh trận nào, chỉ dùng những phù văn tương tự như đường ống, trong những đường ống có một loại vật chất màu xanh biếc lưu động để duy trì cả linh trận vận hành.

Nhạc Vũ loáng thoáng biết được đây là một loại dịch thất phẩm tên là Lục Nhâm, có thể coi như một loại linh thạch tồn trữ linh lực. Bản thân loại dịch này cực kỳ hiếm thấy, lại có đặc tính thấy gió là tán nên cho dù là luyện dược sư cùng luyện khí sư mà nói cũng là cực kỳ hiếm lạ.

Trên thực tế cho dù là bản thân chắn, nếu không phải đọc qua trong số tạp thư của Tĩnh Hải Tông mà biết chút ít thì chắc chắn cũng sẽ không biết.

Ngoài ra bên trong linh trận còn có vài phù văn như Thiên Quân, Tuyệt Linh, Toái Vật, Huyễn Thức ….khiến Nhạc Vũ càng thêm kinh dị.

Nếu không phải là mình có năng lực phân tích thì cho dù biết rõ cái phẩm quả này có vấn đề cũng sẽ không phát hiện ra cái gì.

- Tân thị huynh muội này rốt cuộc đang làm trò gì? Chẳng lẽ nói hắn cho là chút động tác nhỏ này có thể hại ta sao? Đến cùng là ra tay thế nào. Nếu gây ra động tĩnh lớn trong tế điện này chỉ sợ không tránh khỏi phiền phức, thậm chí là có thể chịu hình phạt của Chấp luật điện cũng có thể.

Nhưng thứ này đối với hắn mà nói, tối đa cũng chỉ là có chút nhức đầu mà thôi. Ngoài ra trong từ đường này còn có mấy vị chấp sự, sao có thể để hắn làm loạn như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, nếu không phải nắm chắc thì sao Tân Minh lại dám mạo hiểm?

Bất quá nếu như đã biết tính toán của đối phương rồi thì việc phá giải cũng là đơn giản. Cho dù là dùng Ngũ Sắc Thần Quang để phá bỏ linh trận trong phẩm quả hay bảo đạo đồng gần đó hoán đổi đều dễ dàng vô hiệu thủ đoạn của đối phương.

Bất quá nếu chỉ là như thế cũng không khỏi biểu hiện Nhạc Vũ hắn quá mức dễ bắt nạt!

Bị người tính kế mà không phản đòn từ trước đến giờ vẫn không phải là phong cách của Nhạc Vũ!

Từ trong ngách nhỏ của thiên điện đi ra, tâm trạng của Hà Phàm rất vui vẻ đi về phía từ đường.

Hắn khẽ nhướng mày, trong mắt lộ rõ ý mừng, đang suy nghĩ đến chính là chuyện vừa thương lượng với Tân Minh.

Vốn là bản thân có thể kiếm được chút chỗ tốt cũng đã là không tệ. Bất quá cuối cùng không nghĩ tới Tân Minh lại đồng ý giao ra mười viên Ngũ Chuyển Uyển Thần Đan.

Nghĩ tới số đan dược này sẽ giúp mình tăng thêm cơ hội vượt qua Kim Đan, trong lòng hắn không thể nén được vui sướng. Chuyện phải làm cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Dĩ nhiên trong việc này, Hà Phàm cũng không phải không có lo lắng.

Trên thực tế, mỗi khi hắn nghĩ đến thái độ cảu mấy vị chân nhân chấp chưởng các điện đối với phong ba mà Đoan Mộc Hàn dẫn khởi thì trong lòng không khỏi bất an.

- Bất quá chỉ là một đứa trẻ không tiền không thế mà thôi, cho dù là sư phụ của hắn trước lúc đột phá Nguyên Anh thì cũng không làm được gì mình. Chưởng giáo chân nhân tuy là thân phận tôn quý nhưng cũng không tùy ý nhúng tay vào chuyện của người dưới, mình làm sao phải lo lắng?

Trong đầu suy ngẫm chốc lát, tin chắc cho dù là chuyện thất bại cũng không dính dáng đến mình, Hà Phàm không khỏi tự giễu, nghĩ thầm bản thân tại sao nhát gan đến thế?

Gạt đi mấy tạp niệm, Hà Phàm đi vào đến sau từ đường, từ xa đã trông thấy ở giữa thạch bích, nơi có một cái động đá cực lớn chừng ba trăm trượng, đang có một vị lão nhân râu dài tới ngực, dung mạo siêu thoát đang ngồi chờ sẵn. Hà Phàm nhíu mày, vội vàng bước tới.

Hắn còn chưa đến gần thì ánh mắt lão nhân kia đã như kiếm bắn ra .

- Ngươi mới vừa đi gặp tiểu tử Tân Minh kia?.

Hà Phàm trong lòng hơi kinh hãi, cúi người hành lễ:

- Chân nhân, tổ tôn Tân gia sai người tìm đủ mọi cách nhờ vả, đệ tử thật sự là đưa đẩy mà thôi.

Tuy hắn biết trong từ đường này vốn giăng đầy linh trận nhưng với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong chấp chưởng trận pháp này mà nói, một khi lão muốn biết chuyện gì thì trừ khi tu sĩ Đại Thừa Cảnh trở lên còn thì không ai có thể giấu diếm được linh thức của hắn nên tuyệt không dám giấu diếm.

- Tân gia kia sau này ngươi tránh xa ra một chút là tốt! Người mà tổ tôn bọn họ trêu chọc không phải là thứ mà bọn họ có thể đối phó. Chuyện hài tử kia cũng không hề đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.

Lão nhân đầu tiên là khẽ lắc đầu, đến khi thấy thần sắc kinh hoảng của Hà Phàm thì cười khẽ:

- Vừa rồi ngươi đã đáp ứng?

Hà Phàm tái nhợt, hơi khom người:

- Tân gia đã xuất ra mười viên Ngũ chuyển uẩn thần đan, cũng không cần đệ tử xuất thủ. Đệ tử nhìn nguy hiểm không lớn, liền đồng ý.

- Ngươi đó, lúc trước ta dạy làm sao, có nhiều thứ đâu lấy được.

Lão nhân khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi phiền não phất tay:

- Bỏ đi, ta xem tính tình hài tử kia ương ngạnh, bị dạy dỗ một chút cũng tốt. Đối với ngươi mà nói, mười viên Ngũ chuyển uẩn thần đan quả thật chí quan trọng, cũng chưa chắc t nhất định là họa không phải là phúc. Chẳng qua là ngày sau phải tự mình giải quyết cho tốt, đừng đi sai đường. Ta đây chắc không chiếu cố cho ngươi được bao nhiêu.

Hà Phàm nghe vậy thì lạnh toát, hắn nghe ra trong lời của sư tôn mặc dù có chút bất mãn với Nhạc Vũ nhưng lại tràn đầy mong đợi.

Hà Phàm tiến vào từ đường đảm nhiệm chức vụ chấp ty mấy thập niên, chưa bao giờ nhìn thấy vị chưởng điện chân nhân này có thái độ hy vọng như vậy với một hậu bối.

Trong lòng hắn đang lúc kinh nghi bất định thì lão nhân lại đột nhiên lại nhìn hướng phía trên, chỉ thấy trên bầu trời có mấy chục đạo quang hoa chói mắt đang từ trên tầng mây lục tục hạ xuống, trong giây lát đã tới gần đây.

Hà Phàm khẽ ngưng mắt, nhìn thấy một người trong đó chính là chưởng giáo chân nhân Nông Dịch Sơn, còn có cả mấy vị chưởng điện.

Trong lòng hắn lạnh toát, sau đó chỉ thấy lão nhân phất tay:

- Ngươi lui xuống trước đi, nghi thức tế tổ đại điện ngươi phải chủ trì. Nhớ kỹ đừng đi sai đường.

Hà Phàm biết đến đã đến lúc lui xuống nên cúi người hành lễ rồi cả người thất hồn lạc phách đi vào, bên tai văng vẳng lời của lão nhân.