Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 400: Bí mật Hiên Viên




Nhìn thi thể Quan Hồng hóa thành tro tàn theo gió phiêu tán, Nhạc Vũ không khỏi cúi đầu nhìn xuống chỗ Kim Quan Hỏa Xà.

Lúc này lôi kiếp thứ tám còn chưa kết thúc, không ngờ trước khi hoàn thành lột xác tiến hóa, nó lại đánh ra Chân Viêm Thần Quang tầng thứ năm giúp đỡ.

Chỉ sợ ngay cả điểm này ngay cả Quan Hồng cũng chưa từng phòng bị. Cộng thêm thần hồn hắn bị suy yếu, liền bị nó đánh lén thành công.

Kim Quan Hỏa Xà đã rụt lại chỉ còn gần trượng đang ngửa đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.

Nhạc Vũ thoáng suy tư, liền biết được bởi vì vừa rồi mình không vứt bỏ nó rời đi đã làm lòng nó sinh ra cảm kích. Vì thế mới mạo hiểm lúc đang độ kiếp sử dụng Chân Viêm Thần Quang tương trợ hắn. Có thể Kim Quan Hỏa Xà đang nhân cơ hội lấy lòng hắn, biểu đạt trung thành.

Tiểu tử này xem như còn thông minh!

Nhẹ giọng cười, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới. Hắn đang muốn tản đi Ngũ Sắc Thần Quang, đột nhiên trong lòng vừa động, thần niệm tập trung vào Ngũ Phương Môn, chạm tới pháp bảo giống chặn giấy kia, trong nội tâm âm thầm kinh dị.

Chỉ là một pháp bảo nhị phẩm mà thôi, bị lưu vong vào thời không loạn lưu, không ngờ không hề bị tổn hao gì! Chất liệu kia dù thời hồng hoang cũng có thể lấy được ra tay.

Nhạc Vũ cơ hồ không chút do dự, đưa tay thăm dò vào bên trong, đầu tiên đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, đem hồn thức Quan Hồng còn sót lại bên trong xóa đi, sau đó đem pháp bảo kia lấy ra ngoài.

Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn? Khó trách, vật pháp bảo trấn sơn của Ngọc Hoàng Tông so sánh với những pháp bảo nhị phẩm bình thường mạnh mẽ hơn một chút cũng là đương nhiên!

Nhạc Vũ thoáng phân tích, liền lộ ra sắc mặt vui mừng. Vật này có lẽ chính là Vẫn Trầm Tinh Thạch nặng tới mười mấy vạn thạch, có thể áp súc thành một pháp bảo nhỏ như thế, nhỏ thì khoảng viên gạo, lớn cỡ phương viên vạn trượng. Lúc tấn công kẻ địch, cũng giống như đại đa số pháp bảo thổ hệ, lấy nguyên từ lực khốn địch, sau đó sẽ cứng rắn đem đối thủ đè chết.

Mà Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lại càng là vật nổi bật. Thao tác lại thật đơn giản, chỉ cần nắm giữ phương pháp thu xuất, không cần nắm giữ ấn phù phức tạp như những loại pháp bảo khác.

Trên thực tế, chỉ nói về sức nặng bản thân, chính là một đại sát khí đủ làm tuyệt đại đa số Kim Đan tu sĩ hoảng sợ.

Dĩ nhiên so sánh với những bảo vật thượng cổ hắn lấy được bên trong Tử Vân tiên phủ cùng chỉ có trình độ ngang bằng mà thôi. Lúc này sở dĩ Nhạc Vũ có cảm giác mừng rỡ, là vì những gì đoạt được bên trong tiên phủ phần lớn đều thuộc về tông môn, nhiều lắm thì tông môn phân phối ban thưởng được cho hắn một hai kiện huyền băng pháp bảo.

Chỉ có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn là do hắn chém giết tu sĩ Nguyên Anh của Ngọc Hoàng Tông đoạt được, hoàn toàn là chiến lợi phẩm của cá nhân hắn, tự hắn có thể xử trí. Hắn thu hồi Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, vừa dùng tay vẫy, giới chỉ cùng phi kiếm của Quan Hồng đều bị hắn tịch thu vào trong tay.

Vừa rồi hắn đã phát hiện, Quan Hồng sử dụng vu lực cùng vạn dân ý niệm đều xuất từ trong thanh phi kiếm này.

Lúc này hắn vừa thu thanh Bạch Đế kiếm vào trong tay, liền khẽ cau mày, trong lòng liền hiểu rõ.

Bên trong thanh phi kiếm cũng có một tầng màng bạc trắng như lúc Chiến Tuyết phong thần biểu lộ ra, hơn nữa còn tương đối nồng hậu. Chẳng qua bên trong có chút ít phù triện ngăn cản viên tinh hạch ngưng kết chân chính phong thần, đoạn tuyệt khả năng thanh kiếm sinh ra linh trí.

Thì ra là như vậy, đem thanh kiếm này làm đồ đằng thần minh, để người phàm sống dưới sự khống chế của Ngọc Hoàng Tông lúc nào cũng tế bái, tuy không phải Vu Thần, nhưng có thể sử dụng một phần vu lực bên trong. Đây cũng chính là thần khí Hiên Viên kiếm thời đại thượng cổ tạo ra ảo diệu sao? Nếu nói như vậy, Ngọc Hoàng Tông truyền thừa kiếm thuật bí truyền từ Hiên Viên hoàng đế, hẳn chính là bí quyết khống chế loại kiếm thế này.

Lấy hồn thức thăm dò vào trong giới chỉ, quả nhiên bên trong tìm được một Hồn Ngọc ghi chép đầy đủ phương pháp làm sao điều khiển loại phi kiếm này. Những loại ấn quyết bên trong, thậm chí phương pháp tế luyện cũng ghi rất rõ ràng.

Nhạc Vũ không khỏi cười lên vui mừng, thầm nghĩ đây đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Thanh kiếm này tuy không có tác dụng gì với hắn, nhưng đối với Chiến Tuyết mà nói lại ý nghĩa phi phàm, hôm nay Thiên Ti Tuyết Kiếm mà nàng sử dụng mặc dù vẫn còn dùng được, nhưng phẩm chất không bằng Bạch Đế kiếm. Càng khó hơn chính là trong này còn chứa vu lực, vừa lúc có thể giúp Chiến Tuyết che dấu thân phận.

Bên trong giới chỉ lại còn có không ít linh đan cùng pháp quyết tu luyện, thật không biết có phải Quan Hồng đã dự cảm được Ngọc Hoàng Tông sắp bị tiêu diệt, mới đem đồ vật mang theo bên người thật đầy đủ. Thật không biết nguyên nhân vì sao hắn lại bị Vực Ngoại Thiên Ma khống chế, nếu không có lẽ sẽ thật sự lưu lại dư nghiệt của Ngọc Hoàng Tông.

Còn đang kiểm kê chiến lợi phẩm đoạt được lần này, Chiến Tuyết đã đi tới bên cạnh hắn, Nhạc Vũ tiện tay ném Bạch Đế kiếm cho nàng, nhìn thấy mày liễu của Chiến Tuyết đang cau chặt lại, nhìn về hướng bắc nói:

- Thiếu gia, ở phương hướng kia hình như có hai người! Vừa rồi khi ngươi động thủ với tên kia, họ đã đứng đó nhìn xem từ lâu.

Nhạc Vũ không hề có chút cảm giác ngoài ý muốn, chuyện này ngay cả Chiến Tuyết cũng đã có thể phát hiện dù hồn thức bị ảo trận ngăn trở, còn hắn hoàn toàn không hề bị trở ngại hồn thức dò xét tự nhiên cũng sẽ không có chuyện không phát hiện ra.

Khẽ mỉm cười, Nhạc Vũ nhìn qua phương hướng bên kia cười nói:

- Nhị vị sư thúc tổ, hôm nay đã xem đủ kịch hay rồi, sao không hiện thân gặp mặt?

Nơi xa nhất thời truyền tới tiếng cười dài, không lâu sau liền có hai trung niên đạo nhân ngự kiếm bay tới trước mặt Nhạc Vũ, Vu Duy nhìn hắn cười nói:

- Tiểu tử, bên trong tiên phủ có gặp phải chuyện gì hung hiểm hay không?

Trong lòng Nhạc Vũ ấm áp, lại cảm giác buồn cười. Hắn biết Vu Duy chỉ tò mò về tao ngộ của hắn bên trong Tử Vân tiên phủ, nhưng lại cố nén hỏi thăm sự bình an của hắn trước.

Hắn dời tầm mắt, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Phong Vân cũng thật cổ quái, nhất thời nhẹ giọng bật cười:

- Hồi bẩm hai vị sư thúc tổ, bên trong đúng là có chút nguy hiểm, nhưng không có gì đáng ngại. Có một lần nguy hiểm nhất là vì Vân Mộng Tông Hoa Tập Nhân sử dụng Thập Phương Môn đưa tới Diêm Chí. Hoa Tập Nhân đã bị ta tru diệt, Diêm Chí bị đại trận tiên phủ làm trọng thương, sợ rằng hôm nay cũng đã vẫn lạc. Còn có Thập Phương Môn đã bị ta đoạt được năm phiến cửa. Nhưng lần này đã kết đại thù, đệ tử chỉ sợ thù hận giữa chúng ta cùng Vân Mộng Tông sợ là khó thể hòa giải.

Hắn nhìn thấy Phong Vân cùng Vu Duy, giờ phút này hiếu kỳ nhất là chuyện của Thập Phương Môn. Sau đó đúng như hắn suy đoán, nghe được hắn nói có lẽ Diêm Chí đã vẫn lạc, đều hít sâu một hơi, sắc mặt dị thường phấn khích.

Diêm Chí quả nhiên đã chết? Khó trách, khó trách! Không trách được Lê Nộ bỏ đi, Vân Mộng Tông lại làm như vậy.

Vu Duy thoáng vui mừng, sắc mặt liền biến thành lạnh lẽo:

- Hừ! Trong hai tháng chủ động nhường ra mười mấy dược viên linh mạch, chỉ sợ là suy nghĩ đắn đo đủ rồi, mang chủ ý mới thối lui mà thôi. Rõ là có ý tứ tại phương bắc, xem ra chuẩn bị cùng chúng ta không chết không thôi!

Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng chấn động, sau đó chỉ chốc lát tâm thần lại khôi phục tỉnh táo.

Vân Mộng Tông muốn thoát thân khỏi phía nam, thật không chỉ đơn giản như vậy. Đặc biệt Diêm Chí đã chết, mất đi pháp bảo Thập Phương Môn có thể vượt xa ngàn vạn dặm, có thể trong năm ba năm rút ra nửa số lực lượng xem như là rất tốt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Không chết không thôi thì thế nào? Không có Thập Phương Môn, tông ta cần gì phải sợ bọn hắn? Còn đang muốn tìm cơ hội cùng Vân Mộng Tông chấm dứt ân oán sáu mươi năm trước. Phân sinh tử thắng bại! Dựa dẫm duy nhất của bọn hắn cũng chỉ có Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo mà thôi.

Phong Vân nghiêm mặt, không thèm để ý chút nào nhìn qua Nhạc Vũ nói:

- Chuyện khác không cần nói, ta nghe bọn họ nói qua ngươi tìm được một viên Huyền Hạo Đan, sau đó còn đoạt được gì không?

Sắc mặt Nhạc Vũ ngưng tụ, khẽ lắc đầu cầm ra giới chỉ dựng dược liệu pháp bảo bắn về phía Phong Vân. Phong Vân cầm lấy dò xét, đầu tiên vô cùng mừng rỡ, ngay sau đó lại ảm đạm:

- Diên Thọ Đan cũng không phải ít, nhưng nếu không chuyển đạo cơ, cuối cùng cũng không có mấy tác dụng. Chẳng lẽ Xương sư đệ cùng Thiệu sư muội nhất định bị vẫn lạc hay sao?

Nghe được lời này, trong nội tâm Nhạc Vũ lại chấn kinh lần nữa. Thiệu sư muội? Chẳng lẽ trong tông môn lại có người mạnh mẽ độ kiếp? Trong tông môn có tư cách này, lại là họ Thiệu, chỉ sợ cũng chỉ có Phù Dung Phong Thiệu sư thúc tổ.

Cuối cùng có thể giữ được tính mạng Nông sư huynh, có thể bảo hộ Quảng Lăng Tông mấy trăm năm bình an!

Vu Duy cũng thở dài, tiêu điều nói:

- Nơi đây hung hiểm, chúng ta nên sớm rời đi thôi. Chuyện Vũ nhi gặp gỡ bên trong tiên phủ, có thể đợi trở về rồi hãy nói.

Dứt lời hắn liền xoay người ngự kiếm rời đi, Nhạc Vũ cùng Phong Vân liếc nhau, đều đi theo.

Lần này tuy đoạt được phong hậu tại Tử Vân tiên phủ, dĩ nhiên làm người ta mừng rỡ, chẳng qua chuyện của Xương Băng Hồng cùng Thiệu Dao, đúng là còn có chút không được hoàn mỹ.

Đợi khi Kim Quan Hỏa Xà vượt qua lôi kiếp thứ chín, căn bản đã như hấp hối. Nhạc Vũ biết đây là do nó mạnh mẽ dùng Chân Viêm Thần Quang nên bị như thế, liền đưa cho nó mấy viên linh đan khôi phục, lại dùng phương pháp châm viêm giúp nó dung hợp dược lực, sau đó đưa nó vào trong linh thú đại. Linh sủng hắn mới thu được này tuy bị hắn mạnh mẽ đánh vào huyết phù, trừ phi thực lực cao hơn hắn gấp bốn, nếu không thật khó có thể tránh thoát. Nhưng nếu như được nó thật lòng hiệu lực, vậy càng tốt hơn.

Đợi đến khi Nhạc Vũ đi theo hai người Vu Duy cùng Phong Vân tới chỗ của Cung Trí cùng đông đảo đồng môn sư huynh đệ tụ họp, quả nhiên thấy được chung quanh có vài cỗ khí tức Nguyên Anh tu sĩ cường đại đang nhanh chóng ép tới bên này.

Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy kinh dị, không ngừng thở dài. Hắn sớm biết Luân Hồi Bàn thật trân quý, nhưng chưa từng dự liệu lại có lực hấp dẫn lớn như vậy đối với Nguyên Anh tu sĩ.

Ba người Cung Trí cũng đã sớm suy đoán ra, không chút hoang mang liền tế kiếm quyết, hợp thành Quảng Lăng kiếm trận, đem toàn bộ mười mấy đệ tử cùng nhau bay về Quảng Lăng sơn.

Lúc đầu tốc độ bình thường, về sau đã bỏ rơi hơn phân nửa Nguyên Anh tu sĩ, cho tới cuối cùng biết khó địch lại ba người liên thủ, nên bất đắc dĩ đều đã tản đi.

Khoảng hai ngày sau, Quảng Lăng sơn đã nằm trong tầm mắt. Nhìn dãy núi hùng vĩ nguy nga, hai tay Nhạc Vũ không khỏi nắm chặt lại.

Nhớ tới mấy năm trước khi hắn vừa đến đây, sinh mạng như con kiến hôi, khốn đốn quẫn bách. Lần này trở về hắn đã đủ tự tin, mặc dù đối mặt với cường giả đứng đầu Bắc Hoang, hắn đã có khả năng chạy trốn!