Đối thủ của ba người Vạn Bảo Lâu chẳng qua là mấy tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cùng trung kỳ. Mất đi Huyền Linh Tử, một mình Trữ Niên đã giải quyết bốn người.
Có chút đáng tiếc chính là người này lại không dùng thần thông, làm Nhạc Vũ thoáng cảm thấy tiếc nuối.
Giá ngự Cực Quang kiếm đi tới bên cạnh mấy người, hai tu sĩ Vạn Bảo Lâu đều e sợ cảnh giác, mơ hồ kết trận. Tựa hồ là một loại trận pháp liên thủ chiến đấu cực kỳ huyền diệu, một cỗ linh lực ba động nguy hiểm phát tán ra, ba người cơ hồ kết thành một thể.
Mà hai gã tu sĩ không chỉ phòng bị Nhạc Vũ động thủ mà thôi, còn dùng bí ngữ truyền thanh tựa hồ đang thương lượng gì đó với Trữ Niên, ánh mắt ẩn hàm sát cơ.
Nhạc Vũ lạnh lùng cười, tất nhiên hiểu được ý tứ của hai người này. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng khoanh tay chờ đợi.
Nếu như ba người này tự cho rằng thực lực của mình mạnh hơn một bậc, thật muốn đổi ý, vậy hắn không ngần ngại lấy thêm vài mạng người.
Vừa rồi lá bài tẩy trong tay hắn hơn phân nửa còn chưa đánh ra. Vô luận là Chiến Tuyết hay Bạch Đế kiếm, Ngự Phong kiếm, hoặc Ngũ Sắc Thần Quang, Thanh Đế Trường Sinh Quyết cũng đều là thủ đoạn để chiến thắng trong chiến cuộc, vì vậy hắn mới dám nắm chắc trước khi động thủ giúp đỡ cũng không sợ hãi bị người của Vạn Bảo Lâu đổi ý.
Cuối cùng vẫn còn ba chiêu giữa trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, trong thế giới này ít có người địch nổi!
Thật ra nếu không phải nhớ tới ân huệ lần trước của Vạn Bảo Lâu, trong lòng hắn cũng chưa chắc không có ý nghĩ giết người đoạt bảo. Một mình hắn có lẽ chưa đủ lực lượng, nhưng cộng thêm Chiến Tuyết, Sơ Tam cùng Đằng Huyền, chưa hẳn là không có cơ hội.
Đối với phản ứng của mấy người này hắn càng không cảm thấy kỳ quái, lúc trước sở dĩ Vạn Bảo Lâu có thể duy trì danh dự, chẳng qua những vật kia còn chưa đủ làm động tâm mà thôi.
Trữ Niên kia rốt cục là người có ánh mắt, hơn phân nửa có đủ thực lực khiến cho bọn họ có thể giữ chữ tín. Hắn vội vàng giả vờ mắng hai người kia vài câu, sau đó cười nhìn Nhạc Vũ nói:
Huyền Linh Tử tu hành tại Kinh Châu hơn ba trăm năm, là người cùng thế hệ với lão phu, có thể so sánh với một ít chưởng giáo tông môn tu tiên. Nhạc đạo hữu có thể trong vòng mười mấy lần hô hấp một mình đánh chết hắn, thần thông thật sự kinh người.
Nhạc Vũ trầm mặc không nói, hắn có thể thắng được Huyền Linh Tử, nhưng vừa rồi giết chết người kia, cũng là dựa vào lực lượng của Chiến Tuyết. Nhưng chuyện như vậy cũng không cần nói rõ.
Giờ phút này trong ánh mắt Trữ Niên nhìn Nhạc Vũ đích xác là vô cùng phức tạp. Vừa sợ hãi, vừa ghen tỵ, những cảm xúc mất đi đã lâu này lại đánh sâu vào tâm tình hiện tại của hắn.
Hắn sớm biết tiềm lực của Nhạc Vũ thật kinh người, vì vậy mới có chút đầu tư. Nhưng thật sự không ngờ được đối phương ở trong vòng một năm ngắn ngủi thực lực tăng cao gấp mấy lần, đến mức độ có thể so sánh ngang hàng với hắn.
Trữ Niên biết được nền tảng của Nhạc Vũ, biết được tuổi tác của hắn còn chưa tới ba mươi, thực lực lại có thể so sánh với Nguyên Anh viên mãn, thậm chí còn hơn một bậc. Thực lực như vậy, dù chút ít tu tiên đại phái cũng tuyệt không thấy qua.
Hắn còn có loại cảm giác, thực lực của thiếu niên trước mắt chỉ có hơn không kém, hơn nữa phải còn rất nhiều lá bài tẩy còn chưa đánh ra.
Âm thầm thở dài một hơi, Trữ Niên xuất ra mấy món đồ vật trong giới chỉ, trầm giọng nói:
Đạo hữu đã đánh chết Huyền Linh Tử, chúng ta tự nhiên sẽ giữ chữ tín. Những vật này ta đã lấy được.
Đó là một cỗ thân thể nhắm nghiền hai mắt tựa hồ như đang ngủ say. Sắc mặt hồng nhuận như người sống, bên trong còn sót lại nồng đậm tiên khí, tính chất còn hơn xa Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ chỉ nhìn qua liền biết được đây là thi thể của Linh tiên, khả năng của hắn còn chưa thể phân tích. Hắn nghiệm chứng cỗ thi thể không hề có tổn thương nào, liền không chút do dự bỏ vào trong giới chỉ.
Sau đó là mười viên Ngũ Hành linh đan, còn có sáu khối vụn kim chúc màu đen sẫm. Linh đan phần lớn là hai hệ kim thủy, những mảnh nhỏ cũng không lớn lắm. Nhưng Chiến Tuyết cũng cực kỳ hưng phấn, nhỏ giọng khẩn cầu bên tai hắn.
Nhạc Vũ cũng không thu vào trong giới chỉ, mà nhét vào bên trong không gian của Tam Bảo Linh Lung Tháp.
Thật ra thân thể của thượng cổ Vu Thần đối với Chiến Tuyết phải giúp ích nhiều hơn, nhưng xưa nay Nhạc Vũ đều có chuẩn tắc làm việc của riêng mình.
Ngay sau đó, bảy bình cổ linh đan kia, Trữ Niên vì giữ chữ tín với Nhạc Vũ, liền dứt khoát mở ra, cười nói:
Những linh đan này dù chính ta cũng không hoàn toàn nhận ra, nhưng giá trị số lượng hẳn là không sai biệt lắm. Nhạc đạo hữu cứ tự mình chọn lựa.
Nhạc Vũ hít nhẹ một hơi, sau đó thoáng cau mày. Bên trong những bình này cũng không có Huyền Hạo Đan, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không cảm thấy kỳ quái, những thượng cổ tu sĩ chạy tới đây quyết chiến, dĩ nhiên phải mang theo thuốc trị thương nhiều hơn mới là hợp lý.
Phân biệt một chút, Nhạc Vũ biết suy đoán của mình không sai, không khỏi lắc đầu:
Trữ Niên hơi ngẩn ra, tiếp theo lại lấy ra hai vật, chính là một cái gương cùng một cây kiếm nhỏ thật khéo léo màu xanh. Hắn cười khổ nói:
Hai vật này tuy là siêu phẩm, nhưng cũng phải cần có đại thần thông mới có thể sử dụng, mặt kính này tên là Cửu Hoa Chiếu Tâm Kính, cần phối hợp với thần thông Côn Lôn Tâm Kính. Nếu rơi vào trong tay tông chủ Huyền Tĩnh của Thính Vân Tông, có thể giết được cả Linh tiên. Vật này cũng bất phàm, có tên là Thiên Mộc Đáp, có thể biến hóa thành phi kiếm, còn có thể tụ tập mộc khí. Đặc biệt là bên trong còn có chứa đựng hơn ngàn thượng giai linh mộc, nếu phối hợp cùng Vạn Mộc Phong Thần Hữu Sâm La Vạn Tượng Thần Khuyển Thao trong truyền thuyết, có thể tung hoành thế giới này. Nhưng nếu nằm trong tay tu sĩ bình thường, lại không bằng cả pháp bảo nhị phẩm.
Con ngươi Nhạc Vũ trương lên mãnh liệt, sau đó thở dài một hơi. Hắn không phải kinh hãi vì hai vật này, mà là kinh hãi vì sao hai món đồ này có thể tồn tại tới hôm nay.
Nếu lần này mình không đến, vậy hai đồ vật này có thể rơi vào trong tay Thiết Ly cùng Phong Bạch hay không? Thiết Ly chẳng lẽ thực sự là người có đại khí vận?
Trong lòng vừa suy tư, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên vẻ kỳ dị. Nghĩ tới lời nói trước khi chết của Thiết Ly, còn có Phong Bạch mang theo Thanh Đế Trường Sinh Quyết trên người, tựa hồ đang chuẩn bị tu tập thần thông mộc hệ. Phong thuộc mộc, hai hệ cũng không xung đột nhau, ngược lại còn giúp ích lẫn nhau, người này quả thật rất có cơ duyên chứng thành Đại Thừa cảnh giới!
Trữ Niên thấy thế không khỏi âm thầm ngạc nhiên. Sau đó chợt nhớ lại vừa rồi Nhạc Vũ khống chế bảy mươi hai lưỡi phi kiếm. Lúc ấy hắn kịch chiến với Huyền Linh Tử, cũng không chú ý tới, lúc này nghĩ lại tựa hồ có chút kỳ quái. Đặc biệt là linh lực mộc hệ nồng nặc, chẳng lẽ người này ngoại trừ hai loại thần thông băng hỏa tương hợp, còn tu luyện cả mộc hệ thần thông. Chẳng lẽ là Thanh Đế Trường Sinh Quyết? Điều này sao có thể?
Nhưng chỉ thoáng sau, Nhạc Vũ chợt thanh tỉnh lại:
Hai đồ vật này ta cảm thấy vô cùng hứng thú. Nếu như đối với người khác không có chỗ dùng, vậy toàn bộ nhường cho ta thế nào? Ta không lấy linh đan, dược hiệu của những thượng cổ linh đan này thật kinh người, Nguyên Anh trở xuống, mặc dù chỉ còn một hơi thở cũng có thể hồi phục như lúc ban đầu. Ngoài ra ta lại thêm mười Ngũ Hành linh quả!
Cái này…
Trữ Niên thoáng có chút chần chờ, nếu lấy giá trị mà nói quả thật trao đổi như vậy hắn cũng đã dư dả. Nhưng hắn theo bản năng cảm giác, trong chuyện này có chút mê hoặc, còn có mưu đồ gì đó.
Chẳng lẽ Trư tiền bối chuẩn bị đem Cửu Hoa Chiếu Tâm Kính bán cho Thính Vân Tông hay sao? Chỉ sợ cho dù chịu, những người phía sau Vạn Bảo Lâu cũng chưa hẳn đáp ứng!
Không dối gạt tiền bối, vật này ta là tình thế bắt buộc!
Vẻ mặt Trữ Niên như giật mình, cảm giác được trong lời nói của Nhạc Vũ tràn trề sát cơ, sau thoáng chần chờ liền có quyết định:
Nếu muốn ta nhường ra vật này cũng có thể, nhưng đạo hữu phải đáp ứng, không được đem vật này rơi vào tay người khác!
Đương nhiên, ta dùng nguyên thần phát thệ!
Nhạc Vũ gật đầu, đem mười Ngũ Hành linh quả bắn qua, Trữ Niên cũng thật dứt khoát, đưa hai món đồ vật tới trước mặt hắn.
Nhạc Vũ thu vào trong giới chỉ, sau đó cười nói:
Có chuyện có lẽ tiền bối đã biết được, không biết tiền bối có hay Lý Không Liên đang mưu cầu thân thể của chủ nhân Nguyên Dương Đao Luân hay không, hơn nữa cũng đã sắp lấy được?
Trữ Niên tựa hồ đã sớm có dự liệu, vẻ mặt không thay đổi, chẳng qua ánh mắt chợt lóe đã để lộ ý nghĩ của hắn, nhưng lại lắc đầu:
Vạn Bảo Lâu của ta lần này tổn thất rất nhiều, ngàn năm còn chưa hồi phục lại. Làm gì còn năng lực tham dự vào chuyện này?
Tiền bối cho là nếu thật bị Lý Không Liên lấy được vật này, chúng ta còn có đường sống hay sao?
Nhạc Vũ cười khẽ, xoay người dự định ngự kiếm rời đi. Khi nói những lời này hắn cũng không ôm theo hi vọng có thể gây thêm địch thủ cho Lý Không Liên, chia sẻ bớt một phần áp lực, nhưng cũng không sao cả. Huống chi lấy thực lực của ba người này, chưa chắc thật sự chịu bó tay chờ chết.
Mới vừa bay lên không trung, Nhạc Vũ chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nói:
Tiền bối, bí mật về thân thể Vu Thần ta sẽ giữ kín cho ngươi. Nhưng chuyện của ta cũng không muốn người khác biết được.
Vừa nói xong, Nhạc Vũ thúc giục Cực Quang kiếm bay đi thật nhanh, không cần quay đầu lại hắn cũng cảm giác được ánh mắt quái dị của Trữ Niên nhìn theo.
Không cần nghĩ nhiều, Nhạc Vũ cũng biết lão nhân kia đang nghĩ gì. Nhưng hắn cũng không sợ người kia. Dù sau này có ai đem cái chết của Thiết Ly hoài nghi lên người hắn, chuyện tu sĩ nếu muốn sử dụng thân thể của Vu Thần ít nhất cùng phải cần tới hai ba mươi năm, hơn nữa còn phải có hỏa chủng cùng đẳng cấp hoặc cao hơn Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa của hắn.
Cửu Hoa Chiếu Tâm Kính hắn cũng không phải muốn lấy, nhưng khi biết được vật này có liên quan tới thần thông Côn Lôn Tâm Kính, tự nhiên hắn không cho phép vật này rơi vào trong tay Thính Vân Tông.
Cho dù hắn còn chưa cách nào xác thực chứng minh Thiết Ly chết trong tay của hắn có phải là người của Thính Vân Tông hay không.
Mà Vạn Bảo Lâu tuy nghe ra có vẻ không hòa hợp với Thính Vân Tông, nhưng thật khó bảo đảm ngày sau sẽ phát sinh ra chuyện gì. Thế gian này còn có nhiều trao đổi ích lợi, hóa thù thành bạn. Nhạc Vũ lại càng không nguyện ý đem vận mệnh của mình giao vào trong bàn tay người khác.
Liên tục xuyên qua hai địa phương hư không loạn lưu, lúc này Nhạc Vũ mới ngừng lại. Hắn lấy ra Cửu Hoa Chiếu Tâm Kính đánh giá, liền biết Trữ Niên nói không sai. Vật này chỉ có thể do người tu luyện Côn Lôn Tâm Kính mới có khả năng sử dụng.
Lại lấy ra Thiên Mộc Mộ, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi vui mừng. Có được vật này đã có khả năng nắm chắc ba thành thắng lợi! Uy năng của Thanh Đế Trường Sinh Quyết cũng có thể phát huy tới chí cực!