Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 536: Tông môn trưởng bối




Quảng Lăng Tông truyền thừa vạn năm, tự có được một phương pháp liên lạc cùng cầu viện với đồng môn ở phụ cận..

Trên phi kiếm truyền tin có linh trận chuyên dụng, có thể tự phát tìm tòi đồng môn ở gần bên. Giờ phút này sau khi được Nhạc Vũ khởi động, cơ hồ không hề có chút cản trở xuyên qua đi vào. Nhạc Vũ chỉ cảm thấy ảo cảnh ngay trước mặt cùng cấm chế sát trận tạm thời ngừng lại, hắn khẽ mỉm cười đi vào bên trong, liền nhìn thấy mấy người Nông Dịch Sơn đang khoanh chân ngồi. Chỉ có Diệp Tri Thu vẫn tỉnh táo, nhưng xem tình hình cũng chỉ vừa tỉnh lại trong nhập định, thậm chí còn chưa hoàn thành quá trình thu công. Vẻ mặt Nhạc Vũ nhất thời xanh mét:

Không phải nói chỉ bị thương nhẹ thôi hay sao?

Diệp Tri Thu chợt ngẩn ra, liền đoán được Nhạc Vũ đã nhận được tin tức, lắc đầu nói:

Đó là lần trước! Sau có giao thủ, nhưng lần này bọn hắn có phòng bị, bốn người chúng ta hợp lực chỉ miễn cưỡng chạy thoát mà thôi. Thật sự quá xem thường Lý Không Liên…

Ngay trong lúc hắn còn đang nói chuyện, mấy người còn lại đều đã thanh tỉnh. Nông Dịch Sơn trông thấy Nhạc Vũ, sắc mặt liền vui mừng, sau đó trong mắt lộ ra kinh ngạc, nhíu mày ra vẻ trầm tĩnh nói:

Đã kết anh rồi?

Đúng vậy! Lần này hành trình thần mộ, đệ tử rất có thu hoạch. Thực lực có thể đối kháng được với Lý Không Liên một trận.

Trước mặt mấy vị trưởng bối, Nhạc Vũ cũng không cần che giấu, ra mắt với mấy người xong, liền tiện tay đem Thiên Mộc Mộ hóa thành thanh kiếm, sau đó một kiếm phá vỡ thời không loạn lưu, cả một lúc lâu cũng không thể khép lại. Phong Vân cùng Diệp Tri Thu nhìn thấy thế nhất thời nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý mừng chuyển thành không dám tin tưởng.

Một kiếm này tuy Nhạc Vũ chỉ đánh ra tám phần lực đạo, nhưng uy thế không thua Lý Không Liên nửa phần.

Theo sát phía sau, mọi người đều cảm thấy mừng rỡ như điên, ngay lúc nguy cơ tứ phía bao quanh, chợt đạt được cảm giác thật nhẹ nhàng, hơn nữa còn thấy hi vọng chấn hưng tông môn, quả nhiên đã ứng lên người hài tử trước mắt.

Diệp Tri Thu khẽ mấp máy môi, thật sự không sao ngờ được mấy năm trước vừa gặp qua một lần, lúc ấy thiếu niên này chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, lại có thể dùng tốc độ nhanh như vậy vượt xa cả mình.

Nhưng hắn cũng không cảm giác khó chịu, ở trước mặt tốc độ tu hành của Nhạc Vũ, trên thế gian này cho dù là thiên tài nào cũng phải cúi đầu. Diệp Tri Thu cũng không có gì phải cảm thấy mất mặt.

Đệ tử ở một địa phương có thời gian chênh lệch gấp bốn mươi lần, ở lại suốt mười lăm năm…

Thấy vẻ mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, Nhạc Vũ liền thuận miệng giải thích một câu. Nhưng lời này chỉ làm nét mặt mọi người hơi hòa hoãn hơn một chút, nhưng vẻ kinh dị vẫn chưa lui. Cho dù có thêm mười lăm năm thời gian, tốc độ tu luyện của Nhạc Vũ cũng đã đủ làm người ta ngạc nhiên, hơn nữa căn cơ còn hùng hậu đến như vậy.

Nhạc Vũ cũng không quan tâm, từ bên trong giới chỉ tiện tay lấy ra thanh đao đoạt được từ chỗ Phong Bạch, cùng một viên hồn ngọc đưa cho Diệp Tri Thu.

Thanh đao này tên là Trảm Phong, tuy là huyền binh nhị phẩm, nhưng có thể ở dưới trọng áp của Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn mà không chút nào tổn hại, chất liệu cũng đã được liệt vào nhất phẩm. Nhưng kể từ sau khi Nhạc Vũ dùng Ngũ Sắc Thần Quang xóa đi ấn ký của Phong Bạch bên trong, vẫn chưa từng sử dụng. Chỉ vì Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao của hắn không thích hợp với thanh binh khí này.

Về phần bên trong hồn ngọc, là do hắn dùng năng lực phân tích suy nghĩ ra phương pháp tế luyện, đủ giảm đi hai mươi năm thời gian tế luyện của Diệp Tri Thu.

Nếu sư bá dự định đổi kiếm dùng đao, chắc còn chưa tìm được huyền binh tiện tay. Đao này là do ta đoạt được từ trong tay Phong Bạch của Linh Đài Tông, nhưng đệ tử không dùng được. Mượn hoa hiến phật đưa cho sư bá…

Diệp Tri Thu búng vào thân đao, than nhẹ một tiếng:

Hảo đao!

Hắn cũng không khách khí với Nhạc Vũ, trực tiếp bắt đầu luyện hóa. Chẳng qua trong lòng cảm thấy thật sự khó tin, hắn đã từng gặp qua Phong Bạch, hơn nữa còn giao thủ, Nhạc Vũ có thể đoạt được đồ vật từ trong tay người này, thần thông mạnh mẽ chỉ sợ vượt xa một kiếm vừa rồi.

Nhạc Vũ lại lấy ra vài thanh pháp bảo huyền binh, đưa cho ba người. Lần này hành trình thần mộ tu sĩ Nguyên Anh chết trong tay hắn có tới hơn mười người. Mặc dù cũng là chút ít tán tu, không sánh bằng của cải Quảng Lăng Tông, nhưng rốt cục cũng xem như tinh phẩm.

Phong Vân hơi lộ ra nụ cười, có chút vui mừng. Sắc mặt Xương Băng Hồng lạnh nhạt, vẻ mặt sao cũng được. Diệp Tri Thu đã có Trảm Phong đao, đối với những pháp bảo huyền binh khác cũng không quá để ý tới. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Về phần Nông Dịch Sơn, Nhạc Vũ cũng không dám bêu xấu, vài món bảo vật nhất phẩm trong tay chưởng giáo sư tổ ngay cả hắn cũng vô cùng hâm mộ. Đến cuối cùng là vài giọt Vu Thần máu huyết, mười mấy Ngũ Hành linh quả, một viên Vô Cực Thiên Đan kim hệ biến dị. Còn có hai thân thể Vu Thần không trọn vẹn, cùng thi thể Linh tiên.

Không phải hắn muốn tàng tư, những đồ vật này là do bản thân hắn đoạt được, không có quan hệ gì với tông môn. Sở dĩ lấy ra chẳng qua vì muốn báo đáp ân sâu của tông môn mà thôi. Mà thực lực của Quảng Lăng Tông càng mạnh, càng có thể cung cấp đầy đủ che chở cho hắn.

Ngũ Hành linh quả cùng Vô Cực Thiên Đan còn dư lại, hắn chuẩn bị để dành cho mẫu thân cùng ba người Nhạc Băng Thiến sử dụng. Còn có một chút Vu Thần máu huyết cũng lưu lại dành cho bọn họ.

Về phần thi thể Vu Thần hoàn chỉnh nhất, Nhạc Vũ muốn để lại cho chính mình. Hắn cũng không biết ngày sau khi mình luyện chế thân ngoại hóa thân, có thể dùng được hay không cũng không nói chắc.

Lần này cả Nông Dịch Sơn cũng không cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, cũng giống như ba người kia, ánh mắt co rụt lại, một lúc lâu sau mới thở dài nói:

Không ngờ là di thể đầy đủ của một Linh tiên. Vũ nhi, lần này thật có được đại cơ duyên. Còn có thi thể của Vu Thần, nếu có thể đem luyện hóa, đủ làm Quảng Lăng Tông duy trì vạn năm thịnh vượng. Những món đồ này Vũ nhi giữ lại trước, trong chúng ta hiện tại thực lực của ngươi mạnh nhất, đặt trên người của ngươi mới có thể yên tâm.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, liền thu hồi vào trong giới chỉ. Sau đó búng ngón tay, bốn giọt Vu Thần máu huyết lục tục bay về phía bốn người.

Xương Băng Hồng đón trong tay, trong lúc nhất thời liền cảm giác được bên trong súc tích sinh cơ mênh mông. Nhất thời theo bản năng liền nhướng mày:

Vật này có thể gia tăng thọ nguyên?

Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, gật đầu nói:

Quả thật có thể tăng thêm một trăm năm mươi năm thọ nguyên, nhưng tình huống của sư thúc tổ đặc thù, nghĩ tới hiệu dụng nhiều nhất chỉ được hai thành, khoảng chừng hai ba mươi năm…

Xương Băng Hồng nhất thời cau chặt mày, đang định khước từ, chỉ nghe Nhạc Vũ nói tiếp:

Vật này có thể gia tăng thêm ba trăm thạch lực, giúp trướng tu vi. Đối với thương thế của mấy vị sư thúc tổ có chút ít giúp đỡ, trận đại chiến kế tiếp kính xin sư thúc tổ giúp một tay. Lý Không Liên vì Nguyên Dương Đao Luân mà đến, nếu không ngăn cản người này, chỉ sợ Quảng Lăng Tông có nguy cơ diệt vong!

Nông Dịch Sơn trầm ngâm, nhất thời cũng cười cười nhìn sang, lên tiếng khuyên nhủ:

Sư đệ, chuyện này liên quan tới tồn vong của tông môn, sư đệ đừng từ chối!

Vẻ mặt Xương Băng Hồng khẽ biến, nhìn Nhạc Vũ hồi lâu, cuối cùng trầm ngâm một lúc chợt than khẽ, hút vào trong cơ thể.

Mặc dù trên mặt Nhạc Vũ không phản ứng, trong nội tâm lại vui mừng. Có giọt máu huyết này, đủ giúp Xương Băng Hồng sống thêm ba mươi năm, đợi sau khi hắn có được Huyền Hạo Đan, nói vậy xem như nước chảy thành sông.

Bốn người đều hấp thu giọt máu huyết, sau đó lục tục nhập định tiêu hóa dược lực.

Nhạc Vũ trực tiếp nhận quyền khống chế linh trận bên ngoài, sau đó quan sát thêm chốc lát, bắt đầu làm cải thiện.

Từ hạch tâm có thể nhìn thấy được toàn bộ hoàn cảnh sự vật, trong lòng hắn âm thầm than thở thiên phú trận đạo của Xương Băng Hồng.

Cho dù lấy trình độ hôm nay của hắn, cũng không cách nào thay đổi quá nhiều trên cơ sở linh trận hiện tại. Phương pháp bày trận kia đã đạt tới trình độ cực kỳ hoàn thiện.

Nhạc Vũ chỉ có thể gia tăng thêm hai tầng, tuy có hắn cùng Chiến Tuyết hộ pháp, Nguyên Anh tu sĩ bình thường khó thể chạy thoát trong tay hai người. Nhưng chung quanh đây cũng có không ít tu sĩ trình độ tương đương Lý Không Liên cùng Phong Bạch, thật sự không thể không đề phòng.

Trong lòng hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nếu không phải Vô Cực Thiên Đan ít nhất cần thời gian một tháng mới có thể tiêu hóa dược lực, hắn chỉ hận không lập tức đưa cho bốn người phục dụng một viên Vô Cực Thiên Đan. Khi đó thực lực của mấy vị trưởng bối có thể tăng lên gấp đôi có thừa! Đáng tiếc bên chỗ Lý Không Liên lại không cho hắn có được quá nhiều thời gian.

Một ngày sau, việc hấp thu máu huyết đã sắp kết thúc. Người tỉnh lại đầu tiên là Nông Dịch Sơn có tu vi cao nhất. Vừa mở mắt, tinh mang trong mắt hắn liền sáng ngời:

Thực lực của Lý Không Liên không Phong Bạch cơ hồ có thể sánh vai với Đại Thừa tu sĩ, ngoài ra còn ba Nguyên Anh đỉnh phong. Cho dù mấy người chúng ta liên thủ, cũng khó thắng. Ngươi dự định ứng đối thế nào, có mấy phần nắm chắc?

Sư thúc tổ, đệ tử không có nửa phần nắm chắc, nhưng vì Nguyên Dương Đao Luân, không thể không đánh mà thôi!

Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng, quay đầu nói:

Nhưng lúc trước đệ tử đã liên hệ với Lăng Thiên kiếm phái Cổ Thủ Ý cùng Tiết Vạn Kiếm, chiến lực hai người này không tầm thường, thực lực Tiết Vạn Kiếm càng không kém Lý Không Liên. Nếu như cùng bọn họ liên thủ, hoặc là có vài phần cơ hội…

Lăng Thiên kiếm phái? Lại là Lăng Thiên kiếm phái?

Nông Dịch Sơn thấp giọng lẩm bẩm, nét mặt căng thẳng liền hòa hoãn lại:

Nếu Lăng Thiên kiếm phái cũng nhúng tay chuyện này, như vậy lần này cũng thật là chuyện đại sự! Tiết Vạn Kiếm kia ta từng nghe nói qua, ở trong Trung Nguyên chư tông, thanh danh cường thịnh.

Nông Dịch Sơn còn nói chuyện, Xương Băng Hồng là người thứ hai tỉnh lại, mùi vị tanh hôi cũng đã biến mất, không còn nhìn ra vẻ già yếu. Trong con ngươi lóe lên tinh mang chưa từng có trước đó.

Trong nội tâm Nhạc Vũ nhất thời mừng thầm, vẻ suy tàn của hắn đã biến mất, nói rõ thân thể Xương Băng Hồng đã khôi phục lại tương đối. Tác dụng của Vu Thần máu huyết đúng là vượt ngoài dự liệu của hắn.

Khi Xương Băng Hồng đứng lên, liền nhìn ra ngoài đại trận. Trong lòng tính toán một lúc lâu, liền lộ ra nụ cười vui mừng:

- Không nghĩ tới chưa đầy mười lăm năm, thành tựu trận đạo của Vũ nhi đã tới mức đồ đệ giỏi hơn thầy!