Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 547: Tiên Thiên Hỗn Nguyên




Xuyên ra hàng rào không gian, Nhạc Vũ dùng hỏa diễm thiêu đốt khai mở một không gian để mọi người đứng trong hư không.

Dị biến trong thân thể Nhạc Vũ vẫn chưa hề đình trệ, bất quá pháp lực ngược lại gia tăng đến hai vạn bảy ngàn thạch lực thì thôi không tăng trưởng. Với lực lượng cực lớn này, thêm vào Ngũ Hành cầu trận vẫn cuồn cuộn không dứt cung ứng có thể ổn như thái sơn trong thời không loạn lưu, không hề co rút đến nửa điểm.

Hắn đứng nơi đây tuy không tận mắt thấy nhưng có thể dùng hồn thức cảm nhận không gian thần quốc mà mình vừa thoát ly đang dần dần sụp đổ.

Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, nơi này nhất định còn không ít chỗ tốt, sau này chỉ có thể chôn vùi trong loạn lưu.

Còn có mấy trăm Nguyên Anh tu sĩ tiến vào đây, lần này không biết có thể bao nhiêu bình an thoát khỏi. Toàn bộ Tu Chân Giới Kinh Châu lần này chắc chắn sẽ trọng thương, càng giảm đi khả năng đại chiến.

- Nghe nói người tu chân chúng ta khi pháp lực đã đến Thái Thanh Huyền Tiên cũng có thể khai mở không gian, bất quá vẫn kém hơn thần quốc mà vu thần thành lập.

Phong Vân thở dài, sau đó ánh mắt chuyển sang bên cạnh:

- Chưởng giáo chân nhân, kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào? Pháp lực Vũ nhi hùng hồn, bất quá chắc chỗ này không thể chống chọi được lâu, cần nhanh chóng định đoạt!

Nông Dịch Sơn ngưng mày, sau một lát như có điều suy nghĩ:

- Lúc này về sơn môn vẫn còn có chút không ổn. Đại Thừa tu sĩ khắp nơi, còn có cường giả Yêu tộc đều tụ tập bên ngoài. Vũ nhi, ngươi đủ khả năng đưa chúng ta tới chỗ trước đây ngươi tu hành?

- quay trở lạiThần Mộ? Đi chỗ đó làm gì?

Nhạc Vũ chau mày, nhất thời khó hiểu. Mấy người Nông Dịch Sơn không giống với hắn, thọ nguyên bản thân cũng không phải rất nhiều, cũng không phải cần tránh kiếp. Càng không cần tìm hiểu thời gian, vậy sao còn tới địa phương kia?

Không chỉ là hắn, ngay cả Phong Vân cùng Diệp Tri Thu cũng đều kinh ngạc.

Nông Dịch Sơn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn về tay trái của mình:

- Nguyên Dương đao luân cố nhiên là cơ hội để Quảng Lăng tông ta đại hưng nhưng cũng là mầm tai hoạ. Với tu vi của ta hiện giờ, không thể phát huy được nửa thành uy lực của nó. Có thể kháng cự một vị Tán Tiên nhưng nếu đến hai ba người thì thế nào? Mặc dù có hai di thể linh tiên của Vũ nhi nhưng nếu không đủ thực lực chấn nhiếp thì cũng khó bảo vệ. Cổ Thủ Ý tuy nói cam đoan sẽ không nói cho người ngoài nhưng ta đoán chừng tin tức này tối đa chỉ có thể dấu diếm trong vài ba năm mà thôi. Trong khoảng thời gian này, ta nhất định phải đột phá Đại Thừa.

Diệp Tri Thu nghe vậy khẽ giật mình, không biết là nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra kính ý. Phong Vân cùng Xương Băng Hồng liếc nhau, bất đắc dĩ địa cười khổ.

Nhạc Vũ im lặng lấy ra này Càn Khôn dịch văn bàn bắt đầu suy tính. Ở chỗ này rất khó tính toán chuẩn xác phương vị. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn kết luận những tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong kia rất khó trở lại Đông Thắng đại lục.

Bản thân lực tính toán của hắn kỳ thật cũng chỉ là miễn cưỡng. Bất quá nếu tăng thêm Tinh môn chí bảo này thì thực sự dễ hơn vô số lần.

Không bao lâu, lợi dụng ngũ phương môn liên tục xuyên việt rồi lần nữa bạo phát Đại hóa Chư Thiên chân viêm, hội tụ vô số lam diễm tại quyền trái của hắn. Nhạc Vũ tụ lực thật lâu sau đó đột nhiên đánh vào hư không một kích, chỉ nghe một tiếng răng rắc, tựa hồ có cái gì đó rạn vỡ. Sau đó Nhạc Vũ cùng bốn người Nông Dịch Sơn đã xuất hiện tại một vùng chim hót hoa nở, nhìn kỹ đúng là chỗ thời gian dị thường.

Phong Vân quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy phế tích cung điện vẫn còn, không biết vì sao chủ điện cao nhất vẫn chưa từng suy sụp.

- Hoàn hảo! Mẫu trận trong này tuy không trọn vẹn lại còn chưa hoàn toàn sụp đổ, tử trận vẫn còn vận chuyển bình thường. Nguyên Anh tu sĩ đừng mơ tưởng tiến đến. Những người khác cũng tạm thời không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì

Thở nhẹ một hơi, sắc mắt Phong Vân cũng giãn ra, biết chỗ hạch tâm của thần quốc này ngay cả những nhân vật tuyệt đỉnh cấp Đại Thừa cũng cũng thể dễ dàng tiến vào. Mặc dù những người này có thể có năng lực xuyên thẳng qua hàng rào thời gian nhưng cũng khó thừa nhận phản kích vu trận.

Nhạc Vũ lại không lạc quan như vậy, hắn đã từng gặp Đông Hoa tán nhân tại đây. Nếu là những Đại Thừa tu sĩ khác thì xác thực không có năng lực tiến vào nhưng với những nhân vật cấp bậc như Đông Hoa tán nhân lại là ngoại lệ.

Tuyệt đỉnh cường giả như vậy cũng không cần nhiều, chỉ cần đến một người cũng đủ khiến bọn họ tai ương ngập đầu.

Cẩn thận bố trí một Chướng Nhãn pháp trận, sau đó liền thấy Nông Dịch Sơn chắp tay nhìn ra cung điện cực lớn trên núi xa.

Nhạc Vũ mấp máy miệng rồi cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, lấy ra một miếng Vô Cực kim đan kim hệ từ Tu Di Giới rồi chuyển qua cho Nông Dịch Sơn. Có thể trợ giúp trong hai năm từ Nguyên Anh Phân Thần trùng kích Đại Thừa cũng chỉ có Vô Cực linh đan.

Nông Dịch Sơn vung tay áo tiếp nhận

Phong Vân thấy thế, thần sắc ảm đạm:

- Thiên tư Nông sư huynh cao nhất trong chúng ta. Cho dù qua vạn năm cũng không ai có thể so sánh. Vốn không cần ngoại vật cũng có thể nhập Đại Thừa, không ngờ bảy mươi năm trước đã bị ép sớm Kết Anh, bảy mươi năm sau cũng cưỡng ép tăng lên Đại Thừa, sư huynh thật trả giá quá nhiều cho tông ta.

Xương Băng Hồng nhắm mắt khẽ lắc đầu: - Sau Đại Thừa đã là nửa bước Trường Sinh. Sư huynh nếu là có thể vượt qua một bước này sẽ có đủ thời gian trọng lũy căn cơ

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ một bước này vào có dễ dàng như vậy? Trong tình huống căn cơ bất ổn vẫn có thể tiến thêm tu vi chắc Đông Thắng đại lục ngàn năm nay cũng chỉ có một mình Nông Dịch Sơn mà thôi, nhưng Nguyên Anh lại khác với Đại Thừa.

Cũng may Vô Cực linh quả đã được xưng là thiên đan vậy thì tất nhiên có chỗ ảo diệu. Mượn lực vật này tiến vào Đại Thừa cũng sẽ không ảnh hưởng thọ nguyên, Nông Dịch Sơn chưa hẳn sẽ không có cơ hội.

Bất quá việc chân chính bước vào trường sinh chính là hủy đi căn cơ mấy ngàn năm căn cơ bổ đạo mới thật sự là gian nan.

Thiên tư Nông Dịch Sơn vượt xa người khác, Ngũ Hành linh quả có thể nhanh chóng bổ toàn Ngũ Hành. Có Nguyên Dương đao luân trợ lực, Độ Kiếp đã là như trò đùa, tính ra chỉ cần năm đến sáu mươi đã có có thể tiến thẳng đại thừa, ngày sau chứng nhận tựu tiên đạo cũng là chuyện đơn giản.

Nhạc Vũ cũng không nghĩ thêm, Chưởng giáo sư tôn đã quyết định như thế, những người khác cũng không khả năng khuyên ông hồi tâm chuyển ý.

Hơn nữa mặc dù là bản thân của hắn cũng không thể không thừa nhận, chỉ có phương pháp này mới có thể miễn đi nguy cơ diệt tông.

Sau khi bố trí Chướng Nhãn pháp toàn bộ đỉnh núi, ba người Phong Vân cũng từng người tìm chỗ dưỡng thương. Nhạc Vũ cũng tìm một chỗ tương đối thanh khiết, đưa tinh phiến kim sắc cho Chiến Tuyết, sau đó đem nàng vào thần quốc, bản thân tĩnh tọa nội thị biến hóa trong cơ thể.

Khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên trong Đan Điền vẫn không xuất hiện dị trạng, tựa hồ chưa phát hiện kí chủ ôm lòng xấu xa.

Nhạc Vũ nội thị chỉ chốc lát, thấy vật này cũng không có ý đề phòng mới thở ra một hơi:

- Cũng đúng! Nguyên linh Tiên Thiên pháp bảo theo truyền thuyết thường thường cũng vài vạn, thậm chí mấy chục vạn năm mới có trí tuệ nhân loại. Vật này tuy đã thức tỉnh linh trí nhưng chắc vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Sở dĩ xua đuổi đao luân chắc là theo bản năng.

Nhạc Vũ lại nghĩ tới chuyện lúc mình dùng hệ thống trí năng thăm dò vào thì suýt nữa vong mạng.

Nghĩ đến khi đó chắc tình hình cũng là vật này phản kích theo bản năng, coi hắn định đánh cắp năng lượng ngũ sắc, cũng không lo sau khi ký chủ chết đi nó sẽ như thế nào.

Ngay sau đó Nhạc Vũ chú ý vào khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên, mượn Ngũ Hành phù trận hấp thu một ít Ngũ Hành linh khí mới phát hiện năng lượng ngũ sắc vào thời gian qua tuy không gia tăng thể tích nhưng ngưng thực không ít. Về phương diện tổng sản lượng gia tăng lên một phần mười.

- Theo truyền thuyết sau khi khai thiên tích địa vốn có vô số khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên rơi xuống thế gian, tiếc là đều tiêu tán phần lớn sau vài vạn năm. Chỉ có bộ phận cực nhỏ thai nghén ra Linh Bảo. Những linh bảo do khí Tiên Thiên Hỗn Nguyên sinh ra đều uy chấn Hồng Hoang! Cũng không biết thứ trong bụng mình sau khi phát triển tận cùng sẽ thai nghén Linh Bảo cấp bậc gì.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, ngay sau đó dùng phân tử hồn thức nhập vào năng lượng ngũ sắc, quả nhiên là thông suốt. Bất quá sau đó hắn chợt biến sắc.

Những phần tử này sau khi bị hút vào thì hoàn toàn mất đi liên hệ với hắn.

Bất quá Nhạc Vũ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Những phần tử hồn thức này được thu nạp vào sâu trong khí Hỗn Nguyên thì cũng có thể cảm giác được vật này cực kỳ khao khát phần tử hồn thức của hắn.

Không cần nghĩ thêm, Nhạc Vũ cũng đoán được nguyên do, điều này là do khí Hỗn Nguyên dùng hồn thức của hắn để phát triển linh thức.

Tình huống này cũng hợp với mong muốn của hắn, nguyên linh vật này sau khi mượn hồn thức của hắn phát triển sẽ quay lại liên hệ với hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hơn nữa một khi đạt tới lượng nhất định, nguyên linh này cơ hồ tương đương với một phân thân của hắn.

Bất quá vào lúc này, Nhạc Vũ đột nhiên khẽ giật mình. Tiên Thiên linh bảo khác với huyền binh pháp bảo bình thường, vậy thì bản thân sẽ có bao nhiêu hồn thức bị thu nạp?

Tuy nhiên Nhạc Vũ lại cười khẽ, nói không chừng bản thân lại tạo ra sát nghiệt. Bất quá hành động này lại là chuyện tốt với Tuyết Nhi.