Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 549: Trường Sinh chi cảnh




Nhạc Vũ yên lặng nhìn Nông Dịch Sơn, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ phức tạp.

Kỳ thật trước đó hắn cũng đã gặp qua Đại Thừa tu sĩ, nhưng lần này dù sao cũng là ký thác nguyên thần nên cảm giác vẫn khác biệt.

Nhục thể của hắn không kém Nông Dịch Sơn quá xa, cho dù có tinh huyết Vu Thần lẫn Vô Cực thiên đan trợ giúp thì lực lượng của Nông Dịch Sơn sau khi độ kiếp cũng chỉ là sáu ngàn thạch lực, hơn gấp nửa lần hắn mà thôi.

Bất quá trong lòng Nhạc Vũ hết sức hiểu rõ, Nông Dịch Sơn hiện giờ cho dù không cần Nguyên Dương đao luân thì hắn cũng không địch nổi, giữa hai cảnh giới dù sao vẫn có chút khác biệt.

Nông Dịch Sơn lúc này phảng phất như chủ nhân của phiến thiên địa, chỉ cần hơi động niệm đã có thể thay trời đổi đất.

Qua chừng ba canh giờ, Nông Dịch Sơn mới rốt cục thành công khống chế hồn thức pháp lực, thu hồi khí tức bức nhân.

Sắc mặt mấy người Phong Vân cùng Xương Băng Hồng lúc náy mới dần hồi phục. Đợi đến khi Nông Dịch Sơn chậm rãi hạ xuống, Phong Vân mới cười nhẹ phi thân qua:

- Chúc mừng sư huynh được chứng nhận Đại Thừa! Cho đến hôm nay, Quảng Lăng tông ở giữa các đại tông Bắc Hoang coi như danh phù kỳ thực.

Sắc mặt Nông Dịch Sơn có chút buồn bực, trầm ngâm hồi lâu mới cười bất đắc dĩ:

- Hổ thẹn! Vẫn không thể tiếp được một đạo lôi cuối cùng phải nhờ lực của Nguyên Dương đao luân. Vốn ta đoán bản thân sẽ một lần bước qua cảnh giới trường sinh nhưng hiện giờ xem ra cần tốn thêm công phu mười năm.

Nhạc Vũ hơi sững người, có chút không tin. Đại Thừa có bốn cảnh giới: Cảm ứng, Độ Kiếp, Tham đạo, Chân diệu cùng hai lần kiếp số.

Sơ đăng Đại Thừa chỉ có chừng hai ngàn thọ nguyên, cảnh giới cảm ứng chính là cảm ứng Thiên Đạo.

Trước đó tu sĩ nhân loại đều không có tư cách này.

Sở dụng đạo pháp kiếm quyết, thậm chí thần thông, đều là những tu sĩ Đại Thừa cảnh giới Tham Đạo tìm hiểu lưu lại.

Lúc trước sở dĩ hắn có thể sáng chế bi tuyệt thất hận Thất Sát diệt âm đao nói cho cùng vẫn là chỉnh hợp tri thức tiền nhân lưu lại, chưa phải tự mình tham ngộ.

Trên thực tế, mặc dù là cảm ứng vẫn chưa thể đạt tới cấp độ này. Bất quá cũng đã có thể thông qua thần thông cảm ứng thiên đạo, có được thọ nguyên cùng trời đất, chứng nhận trường sinh.

Độ Kiếp chính là Trường Sinh kiếp, sau khi đem thân thể, thần hồn đạt tới trình độ cường hoành nhất định sẽ dẫn tới thiên phạt. Độ Kiếp không lâu sẽ có tư chất bất đồng, ước chừng mười đến trăm năm sẽ hoàn thành thuế biến thân thể.

Kỳ thật đã đến tầng cấp này thì coi như chứng nhận tiên đạo, chỉ là bản chất lực lượng vẫn chưa biến hóa, thuộc về cấp độ phàm nhân.

Nhạc Vũ sở dĩ sớm vượt qua kiếp nạn này là do sớm thành tựu Đại Thừa Kim Thân, còn có Thanh Đế Trường Sinh Quyết kết hợp. Chỉ cần đem Thanh Đế thần thông thăng lên một tầng thì đã có thể Bất Tử Bất Diệt, Trường Sinh thế gian.

Theo hắn biết, cho dù là một số nhân vật có tư chất tột đỉnh ở Trung Nguyên thì từ khi sơ đăng Đại Thừa cho đến Trường Sinh kiếp đều phải trải qua từ mấy trăm năm.

Nông Dịch Sơn tại sao dám nói chỉ trong vòng mười năm đã có thể vượt qua một bước này?

Cảm ứng khí tức của Nông Dịch Sơn quả thực không thấy đạo cơ bất ổn, có nghĩa là đối phương sẽ chỉ một thời gian ngắn nữa thành tựu thân thể Trường Sinh nhưng Nhạc Vũ vẫn không thể tin nổi.

Tựa hồ là cảm ứng được ánh mắt cổ quái của Nhạc Vũ, Nông Dịch Sơn nhìn sang mỉm cười, cũng không giải thích mà ngược lại nghiêm nghị nói với Diệp Tri Thu:

- Lần này sau khi trở về núi thì tông ta sẽ trọng khai sơn môn. Mấy người sư huynh đệ các ngươi ở ngoài cũng đã lâu rồi.

Diệp Tri Thu đầu tiên ngưng mày có chút bất mãn, ngay sau đó như hiểu ra cái gì nên vừa kinh hỉ, vừa có chút không dám tin nhìn về thiếu niên tuấn tú trước mặt.

- Bảy mươi năm ân oán! Cảm giác năm đó của ta vẫn rất đau nhức! Nhục nhã này cuối cùng phải có cái kết thúc!

Nông Dịch Sơn hơi vung tay áo, diện mục tuấn tú lại trở thành khô gầy.

Nhạc Vũ thấy thế bất giác nhướng mày, nhớ rõ lúc quan sát ba người ngày đó sử dụng Quảng Lăng tuyệt kiếm tại Quảng Lăng sơn cũng đã từng biến hóa diện mạo như vậy.

Theo lệ thường sau khi Độ Kiếp thành tựu Kim Thân thì khiến cho tướng mạo trẻ lại. Nhạc Vũ lại có cảm giác cổ quái, Nông Dịch Sơn rõ ràng là khống chế không nổi lực lượng của mình mới để khôi phục diện mạo lúc tuổi trẻ.

Hẳn đây là một môn thần thông mà Quảng Lăng tông truyền lại, cùng loại với Khô Vinh quyết?

Hơn nữa Chưởng giáo sư tổ có thể dùng thân thể một lần vượt qua mười sáu đạo lôi kiếp đã khiến người ta kỳ quái.

Những Đại Thừa tu sĩ khác Độ Kiếp, trừ phi là không có pháp bảo huyền binh, nếu không cũng ít có người dùng thân thể kháng kiếp.

Vào lúc Nhạc Vũ đang trầm tư thì ánh mắt Nông Dịch Sơn đột nhiên chớp lên, nhìn ra xa nhíu mày:

- Tạm ly khai nơi này nói sau, động tĩnh lôi kiếp quả thực có chút lớn.

Lần này không cần Nhạc Vũ động thủ, Nông Dịch Sơn vừa dứt lời thì vung tay cưỡng ép đánh xuyên qua hàng rào không gian, dùng pháp lực mang theo mấy người xuyên việt hư không:

- Vũ nhi, xem khả năng trực tiếp đi ngoài 30 vạn dặm theo hướng bắc? Trước khi quay lại tông môn, chúng ta đi Ti châu một chuyến!

- 30 vạn dặm?

Nhạc Vũ ngưng mày, có chút khó xử, cuối cùng vẫn lấy ra Càn Khôn Dịch Văn bàn bắt đầu thôi diễn.

Phương pháp xuyên thẳng qua không gian tuy là có thể lập tức xuyên việt qua vạn dặm, bất quá thế giới này cũng có pháp tắc cơ bản của nó.

Thứ nhất là cường độ tiêu hao pháp lực, thứ hai là làm thế nào phi hành trong không gian loạn lưu không bị lạc mất phương hướng. Vì vậy ngay cả tu sĩ cấp Đại Thừa cũng rất khó khăn một lần xuyên qua quá mười vạn dặm.

Nông Dịch Sơn có Nguyên Dương đao luân, tất nhiên là không sợ tiêu hao pháp lực. Vấn đề duy nhất là trong thôi diễn , Nhạc Vũ xác thực không thể nắm chắc. Huống chi lúc này tùy thời đều có người phá không tìm đến, không cho hắn quá nhiều thời gian.

Trong nháy mắt, Nông Dịch Sơn đặt tay lên bờ vai hắn khiến Nhạc Vũ cảm thấy lực tính toán bản thân đột nhiên tăng lên mấy lần.

- Liên mạch thông tâm!

Nhạc Vũ thầm kinh ngạc, não lực của Đại Thừa tu sĩ quả nhiên tăng lên rất nhiều. Chỉ ba thành lực tính toán đã gấp mấy lần tổng lực tính toán của hắn.

Có Nông Dịch Sơn viện thủ, Nhạc Vũ thêm vài phần tin tưởng. Chỉ là dù vậy, cũng phải mất mấy phút mới tính toán ra một tọa độ ngoài 30 vạn dặm. Nông Dịch Sơn hơi lộ ra vui vẻ, trực tiếp trú khởi Nguyên Dương đao luân phi hành theo hướng kia, sau một lát đã xuất hiện tại một bãi đất bằng.

Nhạc Vũ liếc chung quanh, chỉ cảm thấy dưới mặt đất hết sức kiên cố, hiển nhiên đã ra khỏi Mãng Hoang cự trạch.

Ở đây đã không cần hắn xuất lực, Nông Dịch Sơn mang theo mấy người, trong nháy mắt đã xuyên qua mấy vạn dặm, lại bất quá qua trăm nhịp thở đã ra khỏi khu vực Kinh Châu.

Nhạc Vũ có chút ngưng mày, nhớ tới Linh Đài tông. Việc này nếu không xử lý sạch sẽ, trong lòng của hắn cuối cùng có một vướng mắc.

Điều này là để cho Tịch Nhược Tĩnh một công đạo, cũng đồng dạng là vì chính hắn.

- Nơi này là Ti châu .

Nhìn đằng xa có mấy ngọn núi trên mười vạn trượng xuyên thẳng trời cao, Nông Dịch Sơn đang ở trong một đám mây hơi chút đình trệ rồi trong mắt ánh lên dị sắc.

Nhạc Vũ cũng nhìn theo, tuy cách mấy vạn dặm nhưng mấy ngọn núi này cũng cực kỳ bắt mắt.

Hắn biết nơi đây là chỗ tinh hoa nhất của Trung Nguyên, nơi hội tụ của khí linh thiên địa. Trong thập đại tông môn thiên hạ có ba tông môn đỉnh cấp là Đông Dương Tông, Tử Nghiễn Tông, Hạo Dương Môn hội tụ ở đây, phân biệt chiếm cứ ba siêu phẩm linh mạch.

Quảng Lăng tông mặc dù cũng là đại tông môn nhưng so với ba tông môn hùng cứ Ti Châu này có thể coi là nhỏ bé.

Nông Dịch Sơn nhìn một lát mới thu hồi ánh mắt, sau đó phát hiện thần sắc Nhạc Vũ có vài phần không tình nguyện, bất giác cười khẽ:

- Chuyện của Linh Đài tông ta không ngăn ngươi. Mặc dù diệt đi tông môn này thì chắc mấy đại tông phái của Kinh Châu cũng không rảnh chịu chủ trì công đạo. Bất quá việc ở Ti châu đối với tông ta cực kỳ trọng yếu. Ngươi cứ đi theo ta tới gặp hai vị tiền bối rồi nói sau!

- Tiền bối?.

Nhạc Vũ nhíu mày, rồi sau đó lộ vẻ chợt hiểu:

- Chẳng lẽ là Tán Tiên tiền bối?

Nông Dịch Sơn niên kỷ không cao, bất quá trong Tu Chân giới lúc này người có thể khiến lão gọi một tiếng tiền bối thật sự không nhiều lắm, đoán chừng cũng chỉ có nhân vật tán tu nhất lưu.

- Đúng là như thế!

Nông Dịch Sơn hơi gật đầu, vừa tiếp tục phá vỡ không gian vừa giải thích:

- Quảng Lăng tông ta qua vạn năm cũng kết được không ít thiện duyên. Tiền bối tông môn cũng thỉnh thoảng hữu duyên kết giao với một số nhân vật đỉnh cấp Trung Nguyên. Hai vị tiền bối này có chút giao tình với sư tổ ta Huyền Dịch chân nhân. Tán tiên biết đến tông ta không ít nhưng hiện giờ cũng chỉ có hai người này là phù hợp nhất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhạc Vũ hơi nheo mắt, cũng không cần phải nhiều lời nữa, sau chừng hai mươi lần xuyên hành thì tới chỗ một khe núi.

Hắn thầm ngạc nhiên, , nơi này rõ ràng là nơi hẻo lánh nhưng linh lực quá lớn còn hơn Quảng Lăng tông mấy lần!

Nông Dịch Sơn quả nhiên dừng lại, nhìn chung quanh rồi hét lớn:

- Không biết Thanh Dương tử và Ngọc Hồ tiên tử có ở đây? Vãn bối Quảng Lăng Nông Dịch Sơn bái phỏng! Kính xin hai vị tiền bối vui lòng ra gặp.

Tiếng thứ nhất không có phản ứng, đến lần thứ ba thì Nhạc Vũ mới nghe thấy một giọng nam trầm hùng:

- Quảng Lăng tông, ta nhớ rồi! Ngươi chẳng lẽ là đồ tôn Huyền Dịch chân nhân tới tìm phu phụ ta? ừ? Tu vi có thể đạt đến Đại Thừa.

Theo thanh âm có vẻ kinh dị, một luồng pháp lực cực lớn bỗng nhiên hút đến. Nhạc Vũ ngưng mày nhưng vẫn để mặc tùy ý, chỉ thôi động Cửu Thiên Đô Triện Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù âm thầm đề phòng.

Ngay sau đó đất trời biến đổi, xuất hiện một tĩnh thất tuy không rộng rãi nhưng cực kỳ thanh nhã.

Ngồi trong đó là một nam một nữ đang đánh giá Nông Dịch Sơn. Nam mặc dù không tuấn lãng nhưng khí độ ung dung, nữ vô cùng xinh đẹp, khí chất cao nhã trang nghiêm khiến cho người ta không thể sinh lòng khinh nhờn.