Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 569: Cự đại hỏa tinh




Trong mắt Nhạc Vũ, thực lực của hai người Nhiễm Lực Lâm Trác tiến triển quá nhanh, trước lúc hai người gia nhập Quảng Lăng tông mới có tu vi tiếp cận Trúc Cơ tôi thể.

, bất quá tiếp theo chỉ dùng thời gian bốn năm năm đã có thể đạt tới Linh Hư cảnh đại viên mãn, so với hắn chỉ chậm hơn vài phần. Nếu án theo tốc độ này thì chỉ cần bốn năm mươi năm đã có thể truy cầu Nguyên Anh.

Đây chính là điều mà hắn lo lắng, nói chung đối với tu sĩ thì đạo cơ càng ổn, tương lai thành tựu càng lớn. Không nói tình cảm của hắn với ba người, cho dù hắn chỉ cần tìm giúp đỡ thì ba tu sĩ Nguyên Anh cũng không giúp được hắn quá nhiều, tương lai tu hành cũng khó chứng nhận đại thành.

Bản thân hắn có thêm hệ thống phụ trợ trí tuệ nhân tạo, tốc độ tu hành có nhanh hơn chút nữa cũng không sao. Ba người này vẫn cần thêm một khoảng thời gian để trọng trúc đạo cơ.

Một giọt tinh huyết Vu thân đã được hắn phân giải tuy khiến cho thực lực ba người tăng vọt nhưng cũng thêm nỗi lo đốt cháy giai đoạn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Pháp lực và thân thể hiện giờ của bọn họ đã có thể so sánh với Kim Đan tu sĩ, tùy thời đều có thể dẫn động kiếp số . Nhưng lúc này trong đan điền cả ba ngay cả một linh trận đơn giản nhất cũng chưa hoàn thành.

Lẽ ra vấn đề này kỳ thật cũng không khó giải quyết, chỉ cần đem tu vi ba người tạm thời phong ấn, đợi đến lúc qua vài năm nữa độ kiếp là được. Nhưng vấn đề là với thể chất Ngũ Hành của cả ba thì mặc dù tăng thêm một giọt tinh huyết Vu Thần cũng chỉ có thể phong ấn tối đa vài năm.

Hơn nữa càng sớm đột phá Kim Đan thì thọ nguyên ngày sau càng nhiều, ngày sau có khả năng đạt được tuổi thọ. Một khi dừng ở cảnh giới này quá bảy năm thì tương lai cho dù đạo cơ kiên cố, luyện thành một viên Kim Đan hoàn mỹ thì cũng không có bao nhiêu thời gian tu hành đến Nguyên Anh.

- Mà thôi! Trước hết tạm phong ấn bốn năm, nhìn xem trong khoảng thời gian này có thể có biện pháp khác hay không.

Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ liền không do dự bắt đầu tiến hành phong ấn. Dùng pháp lực phù trận, tạm thời ngăn chặn khí huyết nguyên lực ba người để tránh đưa tới thiên kiếp.

Chỉ là trong thời gian bốn năm có thể tìm được biện pháp hay không thì hắn cũng không dám nắm chắc.

- Trừ phi là dùng như luyện phách sưu hồn, trực tiếp lấy ra lí giải đạo pháp mới được! Chỉ là pháp môn này tuy không tệ nhưng những thứ mình lấy ra có thể dùng quả thật quá ít.

Trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, Nhạc Vũ khẽ động, phương pháp này chưa hẳn không thể dùng đến.

Chỉ là cần đại lượng Nguyên Anh, còn có vô tận Hồn Ngọc. Bản thân Chính mình càng cần chuyên vì này, xếp đặt thiết kế một cái chuyên môn linh trận. Này luyện phách sưu hồn **, cũng cần cải tiến, hoặc là sửa đổi một loại, công dụng càng lúc này phía trên cùng loại pháp môn.

Thậm chí còn ba người hồn lực, cũng cần làm tiếp tăng cường. Cho dù là hắn có thể mưu lợi, dùng trận đạo tăng phúc hồn lực của bọn họ, thực sự cần ba người bản thân thần hồn, có nhất định được căn cơ không thể một

Này hồng thân thể đang bị Nhạc Vũ dùng châm viêm chi pháp điều chế Nhiễm Lực ba người, lại không biết Nhạc Vũ trong đầu chuyển ý niệm.

Gặp Nhạc Vũ đột nhiên một hồi ngẩn người, tựa hồ [tại/đang/dưới sự/dưới] suy nghĩ sâu xa lấy [cái gì/gì], đều là thầm cảm thấy kỳ quái. Bất quá mấy người cũng là biết được, lúc này tốt nhất [hay (vẫn) là/vẫn là/hay là] không muốn mở miệng, quấy rầy Nhạc Vũ mạch suy nghĩ. Chỉ có Nhạc Băng Thiến, nhíu lại lông mày, muốn nói cái gì, rồi lại có chỗ cố kỵ.

Bất quá một lát, Nhạc Vũ liền đã có quyết đoán, trong lòng là ngầm cười khổ.

- mà thôi! Tuyết Nhi cùng [cái kia/cái đó] Hồng Hoang mảnh vỡ thế giới, cũng không cần gạt [bọn hắn/bọn họ]. Như dục trong thời gian ngắn, tăng tiến hồn lực, cũng chỉ có phương pháp này [có thể/nhưng] [muốn/nghĩ]. Kỳ thật nếu có thể [tại/đang/dưới sự/dưới] vài chục năm nội, đem ba người thực lực tăng lên đi lên, lúc này giới có nơi sống yên ổn, cũng không cần lo lắng [cái gì/gì]

Âm thầm ước định hết lần này phong hiểm. Nhạc Vũ liền đã hồi thần lại, ngược lại nhìn về phía Nhạc Băng Thiến nói: - Thiến nhi ngươi mấy lần đều là như thế, chẳng lẽ là có việc muốn cùng ta nói? Thế nhưng mà lần này cùng đầu núi sự tình có quan hệ?

Nhạc Băng Thiến thần sắc liền giật mình, rồi sau đó vội lắc lắc đầu nói: - không có vấn đề gì đấy! kỳ thật cũng không phải cái đại sự gì, chỉ là gần đây thường xuyên nhìn thấy sư tôn ra ngoài. Sau đó lúc trở lại, thần sắc luôn luôn chút ít không đúng. Có chút tò mò mà.

- Ra ngoài?

Nhạc Vũ hơi nheo mắt, có dự cảm bất tường, cơ hồ theo vô thức nhớ lại chuyện mấy năm trước khi vừa gia nhập Quảng Lăng tông.

Đạo tâm Đoan Mộc Hàn kiên định, cho dù gặp chuyện khó giải quyết như Hậu Thổ cũng chỉ hơi có chút phát sầu mà thôi. Có thể ảnh hưởng đến chân tâm chắc cũng chỉ có Yêu Suất Lệ Bi Hồi.

Nghĩ một hồi lâu, Nhạc Vũ mới khẽ quơ tay ý bảo mấy người lui ra.

Đợi đến lúc tĩnh tu thất không còn ai, thần sắc Nhạc Vũ trở nên vô cùng ngưng trọng.

Vốn chuyện của Đoan Mộc Hàn đáng ra cũng không quan hệ đến hắn, nhưng không hiểu sao nghe tới việc này Nhạc Vũ cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Cũng không biết là do hắn thật sự có cảm tình với tiểu sư phụ hay thuần túy muốn quấy phá.

Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Vũ đánh ra hơn một trăm viên linh thạch, bố trí trong phòng một ảo trận đơn giản rồi dùng ý niệm thôi động.

Sau đó hắn xuyên toa không gian, không bao lâu sau đã đến thần quốc của Chiến Tuyết. Cách biệt một tháng, cự kén huyết sắc quanh người Chiến Tuyết càng phát ra khí tức khổng lồ, mơ hồ đã tiếp cận Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ bất đồng về tính chất mà thôi. Còn thần cách kết tinh dù đã bị Chiến Tuyết hấp thu luyện hóa mấy tháng vẫn sáng chói, thể tích vẫn lớn bằng con mắt rồng.

- Đã đến Tam cấp đến sao?

Thấy Chiến Tuyết chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Nhạc Vũ cũng không có hứng thú ở thêm mà trực tiếp lấy ra một cánh cửa không gian rồi đi tới chỗ siêu phẩm linh mạch.

- Mỗi lần tới đây đều thấy bầu trời màu vàng.

Nhạc Vũ ngắm nhìn phía trên rồi thầm lắc đầu. Bên trong màu vàng chính là hàng rào không gian, một số chỗ gần như sụp đổ. Mặc dù ngày sau thế giới này chưa từng giải thể cũng sẽ bị kéo vào ám giới. Trừ phi là có người đạt tới tu vi tiên đạo dùng lực gia cố cải tạo kéo ra lại từ ám giới, nhưng điều này vượt xa khỏi năng lực của hắn.

- Cũng nên đặt tên cho thế giới này. Sắc trời hôn ám như vậy thì gọi luôn là hoàng hôn giới

Nhạc Vũ nhìn ra bốn phía, Sơ Tam và Đằng Huyền không có ở đây mà đã ra ngoài đi săn. Trên đỉnh núi có trên dưới một trăm yêu đan phẩm giai không đồng nhất.

Chỉ nhìn thuộc tính đã biết là thứ mà hai thú không dùng được. Bất quá Sơ Tam và Đằng Huyền thực sự thông minh, biết được khả năng hắn cần đến nên góp nhặt trở về.

Mỉm cười thu hồi những yêu đan này, Nhạc Vũ ra khỏi đỉnh núi rồi ngay sau đó tìm trong sơn mạch. Trên mặt đất có linh vật gì, hắn chỉ dùng hồn niệm quét qua là biết, cộng thêm Vọng khí pháp, một khi sử dụng sẽ biết nơi đâu có linh vật gì, linh lực nồng đậm ra sao.

Vấn đề là thứ tốt chôn dấu trong lòng đất cho dù dùng hồn niệm của Nhạc Vũ hiện giờ thăm dò vào dưới mặt đất 3000 trượng cũng đã là cực kỳ miễn cưỡng. Nhưng nơi này linh mạch cực rộng, tích lũy cực kỳ phong hậu, thêm vào mấy chục đầu mối linh lực hội tụ lòng đất, có thể nói là đại lượng linh vật tồn tại dưới hai ba vạn mét dưới lòng đất.

Nhạc Vũ tìm kiếm trong ngọn núi chủ, sau khi quét hết trên mặt đất thì thăm dò vào lòng đất cũng tìm được không ít thứ dùng để luyện khí. Trong đó còn có mấy loại dùng để chữa trị cho Thông U và Định Minh châu làm hắn cực kỳ mừng rỡtrong đó còn có mấy loại, đúng là này thô.

Ước chừng tìm nửa ngày, Nhạc Vũ cảm giác được Sơ Tam và Đằng Huyền đang trở về từ xa. Hắn đang muốn thoát ra khỏi lòng núi thì chợt cảm ứng được một chấn động linh lực mơ hồ, thậm chí hắn còn cho là ảo giác.

Nghi hoặc nhìn thoáng qua. Nhạc Vũ hơi do dự rồi vẫn lựa chọn đi xuống để quan sát.

Lần này hắn vừa độn thổ xuống khoảng 2000 trượng, Nhạc Vũ xác thực cảm giác mới vừa rồi không sai lầm. Hơn nữa chấn động linh lực này càng phát ra mạnh mẽ khi hắn tới gần.

Tiến sâu vào lòng đất hơn hai vạn trượng thì Nhạc Vũ mới thấy được vật này. Đó là một khối tinh thạch trong suốt màu hồng đang bập bềnh trong một nham quật.

- Là linh thạch hỏa hệ cực phẩm?

Nhạc Vũ đầu tiên cảm giác thất vọng, ngay sau đó lại cười tự giễu.

Vốn hắn đã lấy được quá nhiều thứ tốt ở Thần Mộ lẫn ở đây nên khẩu vị ngày càng kén chọn, đặc biệt là từ sau khi lấy được khối Tử Thần Thiên Tinh thì đã không xem những thứ tầm thường vào mắt.

Tuy nói pháp bảo huyền binh, quan trọng nhất hồn ngọc thượng giai và tài liệu nhưng linh thạch này lớn gấp nhiều lần linh thạch thuần hỏa, đủ để cắt thành tám viên. Bất luận một viên nào cũng sẽ khiến cho vô số tu sĩ tranh đoạt, là thứ đồ cực kỳ khó tìm.

Chỉ là tạm thời vật này vô dụng với hắn. Mặc dù là muốn luyện chế phi kiếm thay thế Âm Nha Phong Nha thì cũng chỉ cần nhất thời nữa khắc là được.

Hắn lấy Phong Nha kiếm cẩn thận cắt lấy một khối chừng hai viên, kế tiếp lại lấy ra mười mấy viên linh thạch bố trí bốn phía, sau đó dần thấy một lượng lớn linh lực xuất ra từ tinh thạch hỏa sắc này.

Nhạc Vũ thấy thế mỉm cười, lấy ra Cửu Thiên Đô Triện Thái Hạo thần phù. Vừa cầm ra tay thì tờ thần phù này lập tức điên cuồng thu nạp linh lực hỏa hệ trong linh thạch.

Nhạc Vũ ở bên nhập định tu luyện, ngày hôm sau mở mắt ra thì thấy kim quang mặt ngoài thần phù càng đậm thêm mấy phần so với khi ở Thần Mộ.

Một linh thạch cực phẩm lớn như vậy, quả nhiên linh lực bên trong cực kỳ dồi dào.

- Cũng không linh lực bên trong thần phù đã có khả năng đánh chết Đại Thừa tu sĩ hay không?

Nhớ tới uy thế của Nông Dịch Sơn lúc sơ tấn Đại Thừa, Nhạc Vũ hơi lắc đầu.