Ngoại trừ tăng thêm nguyên từ lực, chỗ tốt của khí linh không chỉ là bao nhiêu đó mà thôi. Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ cũng không còn thời gian đi nghiên cứu việc này, hắn chỉ dùng thần niệm quét lên Thông Thiên Long Ngục Ấn, liền thu hồi lực chú ý đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Vừa rồi khi Lệ Cửu Thành tự bạo yêu đan, lực xung kích cực lớn, lại bị Nhạc Vũ dùng linh trận bên trong Thông Thiên Long Ngục Ấn và Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm trấn áp bên dưới mặt đất. Mất đi không gian phát tiết, linh lực loạn lưu nổ tung cũng chuyển xuống mặt đất bên dưới, làm vỡ thành một cửa động bên dưới Thông Thiên Long Ngục Ấn.
Vừa rồi Nhạc Vũ cảm giác được tia kiếm ý được lộ ra từ nơi này. Giờ khắc này khi hắn vừa nhích tới gần, liền cảm giác được ý niệm mạnh mẽ như muốn hủy thiên diệt địa, chém vỡ cả bầu trời.
Chỉ trong thoáng chốc trí nhớ của mấy năm trước lại lần nữa hiện ra, hắn nhớ được ngày đó mấy người Nông Dịch Sơn hợp lực dùng huyễn thuật ma luyện thần hồn của hắn.
Hắn cũng từng cảm ngộ qua, nhưng theo thời gian trôi đi, đao ý kia thật lâu không sử dụng, đã từ từ vùi sâu trong trí nhớ của hắn.
Giờ khắc này một ít kinh nghiệm từng trải của Đinh Lỗi cùng tất cả trí nhớ năm xưa trong ảo cảnh đều chen chúc tràn ra, vô tận sát niệm cũng tràn vào trong đầu Nhạc Vũ. Một cỗ ý niệm xuyên phá thương khung từ trong người hắn phóng lên cao, cùng tia kiếm ý tiết ra ở hang động mơ hồ cộng minh.
Âm Nha đao không biết từ lúc nào cũng đã tiến đến, ba trăm sáu mươi lăm âm trận khắc ấn trong đao cùng long hầu đồng thời bắt đầu vang lên, đao âm chuyển thành thất chuyển, thang âm cũng nâng lên từng bậc, dần dần khơi dậy hận ý cùng sát niệm vô tận trong lòng Nhạc Vũ.
Thiên nếu muốn đùa ta, ta liền đem thiên chém vỡ! Từ nay về sau, sự sống chết nằm trong tay Nhạc Vũ này, biến hóa tùy tâm. Địa không thể chôn! Thiên không thể sát! Mạng của ta chỉ do ta, không do thiên!
Hôm đó bên trong ảo cảnh hắn lấy thân phận Đinh Lỗi phun ra lời này, lại lần nữa lướt qua trong đầu hắn, cỗ nghịch thiên đao ý trên người hắn ngày càng thêm mạnh mẽ.
Chiến Tuyết là người đầu tiên bị ảnh hưởng, tâm thần bị đao âm quấy nhiễu, trong ánh mắt dần dần nhuộm thành màu đỏ. Nàng chợt giật mình tỉnh táo lại, bị nghịch thiên đao ý của Nhạc Vũ bức bách, phải thối lui ra hơn mười trượng. Thần hồn của Nhạc Vũ tuy không bằng nàng, nhưng giờ khắc này đao ý lại mạnh mẽ, mặc dù Chiến Tuyết đã có thể chuyển sát vi cương, nhưng thật khó có thể chống đỡ, đó là chênh lệch về bản chất hồn lực.
Sau một khắc, trong mắt Nhạc Vũ sáng rực, tựa hồ đã khôi phục lại thanh tỉnh. Hắn nhìn xuống dưới chân, sau đó suy ngẫm một lúc, liền nhảy vào.
Ở bên dưới bị xung lực của yêu đan Lệ Cửu Thành nổ tung oanh kích, đã sâu tới vạn trượng. Càng bay sâu xuống dưới, hắn càng cảm nhận cỗ ý niệm kia vô cùng rõ ràng, cùng với nghịch thiên đao ý của hắn cơ hồ rất giống nhau, không khác biệt bao nhiêu.
Khi đi tới tận dưới đáy, Nhạc Vũ thoáng do dự một lúc, sau đó dùng Âm Nha đao toàn lực chém xuống. Đao khí tràn trề, đem ngàn trượng bên dưới oanh xuyên, một cỗ kiếm ý liền phóng lên cao, trong lúc mơ hồ Nhạc Vũ chợt cảm giác kiếp lôi đang tụ tập trên bầu trời.
Chiến Tuyết theo sát phía sau hắn, cũng đã đi tới bên dưới. Nhưng nàng không cách nào giống như Nhạc Vũ, có được nghịch thiên đao ý hộ thân cộng minh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nàng bị kiếm ý đánh sâu vào thần hồn, trên mặt lập tức tái nhợt, máu tươi tràn ra, Nhạc Vũ khẽ cau mày nắm lấy tay Chiến Tuyết, vung nàng ra khỏi hang động, trong nội tâm hắn càng thêm hoảng sợ.
Cỗ kiếm ý kia đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, cho dù là nhân vật tuyệt đỉnh như tu sĩ Đại Thừa hoặc Tán Tiên cũng đừng mong dễ dàng tiến tới gần. Chỉ cần nhìn Chiến Tuyết liền có thể biết trừ phi là trùng hợp có ai từng lĩnh hội qua ý niệm tương tự, cùng kiếm ý cộng minh mới không bị nó làm ảnh hưởng, nếu không đi tới nơi này đã bị kiếm ý chém nát thần hồn. Không trách được suốt vạn năm nay bao đời chưởng giáo của Quảng Lăng Tông cùng những trưởng lão hạch tâm biết rõ bốn chiêu cuối của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm bị chôn vùi nơi này nhưng không người dám tới đây tìm hiểm học tập. Kiếm ý nơi này mạnh mẽ, căn bản người bình thường không thể kháng cự. Cỗ kiếm ý như vậy chẳng lẽ thật sự do tổ sư lưu lại? Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu rốt cục là người như thế nào?
Trong lòng lướt qua vài phần tò mò, Nhạc Vũ cũng không dùng pháp lực oanh kích mà thi triển phương pháp độn thổ, đi xuống bên dưới. Thần hồn của hắn đã cảm giác được nơi phát ra kiếm ý đã rất gần.
Đi xuống thêm ba ngàn trượng, Nhạc Vũ đã cảm giác thuật độn thổ của mình đã cực kỳ khó khăn. Hắn đem hồn niệm của mình tản ra dò xét, trong nháy mắt đồng tử chợt nở rộng mãnh liệt.
Địa phương này lại có một tòa kiến trúc khổng lồ dài rộng chừng vạn trượng, toàn bộ đều dùng Hải Trầm Tinh Thiết chế tạo, dị thường cứng rắn, vượt hẳn nhất phẩm huyền binh.
Nhạc Vũ biết loại linh kim này dù dùng kim độn pháp thuật cũng không thể xuyên qua, liền đi quanh tòa kiến trúc, tìm kiếm cửa vào.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Nhạc Vũ chợt phát sáng, thân hình lóe lên xuất hiện trước một cánh cửa cực lớn. Đây là một cửa sắt màu đen, khí thế cơ hồ có thể so sánh được với cánh cửa thần điện bên trong thần mộ.
Ở bên cạnh có khắc một hàng chữ thật lớn, như thiết hoạch ngân câu. Nhạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn, tâm thần chấn động, bị ý niệm của đại tự kia làm kinh hãi. Hắn chợt cảm giác bên trong chữ ẩn chứa thiên địa pháp lực hoàn toàn hợp với ý niệm của hắn, thậm chí có thể tự tạo thành một bộ kiếm quyết.
Chỉ trong nháy mắt, lực chú ý của Nhạc Vũ liền bị hàm nghĩa của văn tự hấp dẫn.
Khi ta đạt tới Đại Thừa Chân Diệu cảnh giới đã sáng chế ra bốn chiêu kiếm quyết, nghịch thiên chi kiếm, nếu luyện tập ắt bị thiên lôi mạt sát. Ta không muốn lưu họa hậu nhân, lại không muốn truyền thừa đoạn tuyệt, vì vậy niêm phong cất vào đây. Hậu bối Quảng Lăng, nếu có tu vi Đại Thừa tập được sáu chiêu đầu tiên trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, có thể đi vào quan sát. Nếu có cảm ngộ, thiên kiếp lúc phi thăng cũng chỉ là vấn đề bình thường…
Nhạc Vũ híp mắt, thầm nghĩ bốn chiêu cuối trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm quả nhiên được niêm phong cất giấu, chẳng qua hắn còn chưa đạt tới tu vi Đại Thừa cảnh giới.
Bất quá vị tổ sư này đúng là nói chuyện vô cùng đại khí, bốn chiêu sau cùng trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm chỉ cần có chút lĩnh ngộ liền có thể vượt qua kiếp số phi thăng mà bao nhiêu năm tháng dài đăng đẵng đã khốn nhiễu người tu chân, trong lòng hắn cẩn thận suy nghĩ chốc lát, Nhạc Vũ vẫn đẩy ra cửa sắt bước thẳng vào bên trong.
Tu vi Đại Thừa hắn chưa đạt tới, nhưng hắn lại có Đại Thừa Kim Thân, thân thể lực lượng đạt tới bảy ngàn tám trăm thạch lực, cùng pháp lực sáu vạn thạch lực. Thậm chí hồn niệm của hắn cũng chỉ thoáng thua kém hơn một chút mà thôi. Mặc dù hắn không biết bên trong điện có điều gì nguy hiểm, nhưng hắn nghĩ có lẽ cũng chỉ tương quan đến kiếm ý, ngoài ra cũng chưa chắc có gì mạnh mẽ hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đi vào cửa, là một đường hầm thật dài. Nhạc Vũ bước vào bên trong, phi hành mấy ngàn trượng, sau đó chợt cảm thấy trước mặt sáng ngời.
Xuất hiện trước mắt hắn là một không gian khoảng trăm trượng, hoàn toàn kém xa với kích thước vạn trượng cảm ứng được bên ngoài.
Nhưng khi tiến vào bên trong không gian, tâm thần Nhạc Vũ lập tức bị sự vật bên trong hấp dẫn, đúng lúc này cỗ kiếm ý càng rõ ràng mãnh liệt chưa từng có.
Kiếm ý đến từ nơi trung ương, đạo bạch quang có hình dạng như thanh kiếm, bộ phận còn lại đến từ bốn vách đá chung quanh.
Nhạc Vũ đưa mắt nhìn quanh, bên trong những bức họa là Quảng Lăng Tán Nhân trong hình dáng của một lão giả đang huy kiếm. Cơ hồ ngay lập tức hắn liền sa vào ảo cảnh như lúc tìm hiểu sáu thức đầu tiên trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.
Không trách được bên trong Lôi Vân Cốc quanh năm luôn có kiếp vân bao phủ, kiếp lôi không ngừng. Nguyên lai bởi vì tòa kiến trúc này! Nghịch thiên tứ kiếm, quả thật gặp trời đố kỵ, so với ba chiêu giữa càng không thể tồn tại trên thế gian này. So với ba chiêu giữa muốn nắm thiên ý trong tay cùng lợi dụng thiên địa pháp tắc, nghịch thiên tứ kiếm lại phủ nhận sự tồn tại của thiên địa pháp tắc!
Còn có đạo bạch quang kia, hẳn là thần hồn kiếm ý do tổ sư lưu lại trên thế giới này! Nghịch thiên chi kiếm, điện phủ được chế tạo từ Hải Trầm Tinh Thiết chính là vì muốn phong tỏa cùng bảo tồn cỗ kiếm ý này! Hắc! Đúng là Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu, thiên hạ đệ nhất tu sĩ của Đông Thắng đại lục!
Nhạc Vũ cảm nhận đượ có một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền vào bên trong cơ thể, ngay sau đó là nỗi hưng phấn làm người ta hít thở không thông. Ý niệm của hắn liền bị kéo vào bên trong bức họa, chìm vào bên trong ảo cảnh.
Chỉ thấy bên trong Lôi Vân Cốc, Quảng Lăng Tán Nhân Ngọc Lăng Tiêu đã phản lão hoàn đồng, hóa thành một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ mười tám tuổi, đang lăng không ngự kiếm.
Nếu như thiên muốn diệt ta, thì ta cũng phải diệt thiên. Bản thân bị trời đố kỵ, thì cuộc đời này không còn bị thiên sở khống, không còn nằm trong thiên địa ngũ hành…
Kiếm quang màu xanh lóng lánh, cho dù từng đạo lôi kiếp liên tục oanh kích nhưng không hề động được tới hắn chút nào.
Từng đạo kiếm khí mênh mông tung hoành thiên địa, theo sát phía sau là thiên băng địa diệt. Thiên địa pháp tắc bên trong Lôi Vân Cốc đều nát bấy, lan tràn khuếch trương khắp nơi. Toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ, trong ánh mắt Ngọc Lăng Tiêu sáng lên rực rỡ, chiêu kiếm đầu tiên thi triển, uy năng nghịch thiên kiếm cũng nhanh chóng lan ra tận ngoài sơn cốc.
Nhạc Vũ nín thở nhìn lên bầu trời không chớp mắt, phong tư tuyệt thế cùng thân ảnh đầy kiêu ngạo của Ngọc Lăng Tiêu, trong lúc nhất thời hắn cũng không còn tâm tư tìm hiểu ảo diệu của kiếm quyết, chỉ dùng nghịch thiên đao ý của mình cùng cỗ kiếm ý nghịch thiên của Ngọc Lăng Tiêu hoan hô cộng minh.
Ngay trong thoáng chốc hai cỗ đao ý kiếm ý cộng minh, Nhạc Vũ cảm giác được có vô số tin tức ngay khi Ngọc Lăng Tiêu xuất kiếm rót vào trong đầu mình.
Trong lòng Nhạc Vũ không hề có chút ba động, hắn biết lần này mình đã đoán đúng. Muốn bên trong ảo cảnh tìm hiểu nghịch thiên tứ kiếm, trọng yếu nhất không phải tư chất ngộ tính, hay tu vi pháp lực, mà là kiếm ý tương hợp lẫn nhau.
Ngay trong nháy mắt trong lòng Nhạc Vũ chợt động, chỉ cảm thấy trên bầu trời kiếm thế của Ngọc Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, ngừng hẳn xuống.
Trong lòng Nhạc Vũ hoảng sợ, có loại cảm giác khủng hoảng đến mức tận cùng. Hắn cảm giác chỉ cần Ngọc Lăng Tiêu đánh ra một chiêu này, cả Quảng Lăng sơn, cho tới mấy vạn dặm xung quanh đều bị băng diệt hoàn toàn.