Mọi người bên trong phòng nhất thời cũng không ai lên tiếng. Chỉ có Tu La Tán Nhân cách đó không xa phát ra một tiếng cười nhẹ, nhưng không mở miệng báo giá.
Mà người đang đứng trên đài đưa mắt nhìn đại sảnh yên tĩnh, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng. Chút Hỗn Nguyên Khí này tuy không nhiều lắm, nhưng có thể dùng luyện chế được hai đến ba thanh siêu phẩm huyền binh. Bốn ức linh thạch chẳng qua chỉ là giá quy định mà thôi, còn thiếu một chút. Chẳng qua ý uy hiếp của người kia không chút nào che giấu, thật sự làm người ta cảm thấy đau đầu.
Nhạc Vũ thoáng do dự, lâm vào trầm ngâm. Hắn không sợ bị người uy hiếp, chỉ lo lắng sau khi mua về sẽ ảnh hưởng tới tài lực của chính mình. Dù sao ngay phía sau vẫn còn một bộ Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp, còn có một quả Huyền Linh Thánh Quả, giá trị rất lớn.
Đoàn Hỗn Nguyên Khí nếu giao cho đoàn ngũ sắc trong đan điền của hắn cắn nuốt, thật sự có chút lãng phí. Nhưng gần đây hắn cố ý dùng Tử Thần Thiên Tinh luyện chế hai thanh huyền binh, lúc trước dùng Âm Nha Đao cùng Phong Nha Kiếm sử dụng tại Nguyên Anh cảnh giới dĩ nhiên là lợi khí, nhưng hiện tại có cũng được mà không có cũng không cần thiết, nếu luyện chế thêm một đôi đao kiếm làm lợi khí, cũng là chuyện tất nhiên.
Hiển nhiên vị tu sĩ Nguyên Anh Tàng Trân Các đứng trên đài đã gọi thêm lần nữa, Nhạc Vũ cuối cùng lắc đầu nói:
Vật này ta ra bảy ức!
Lời vừa rơi xuống, liền cảm giác ở phía sau có đôi mắt có thể xuyên thủng cả sắt thép ném đi qua. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lần này xem như hắn đã chết vô số lần. Mặc dù Nhạc Vũ không sợ hãi, nhưng cũng bị ánh mắt bao hàm sát ý đâm vào toàn thân làm nổi cả da gà.
Hắn thầm nghĩ vị tu sĩ Đại Thừa kia từ phương nào tới? Chỉ là một bảo vật giá trị vài ức linh thạch mà thôi, liền khởi lên sát cơ dữ dội, điều này thật không khỏi quá mức tệ hại.
Giờ phút này tuy trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ bình tĩnh, nhưng đang toàn lực áp chế Đằng Huyền đang quấn quanh cổ tay. Bị sát ý kích thích, tâm tình Đằng Huyền liền trở nên cuồng bạo, sớm hận không lập tức hiện ra nguyên hình, đem người uy hiếp chủ nhân nếm thử một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang hoàn toàn tiêu diệt.
Đồ vật mà lão phu xem trọng lại cũng có người dám báo giá, thật không biết trời cao đất rộng! Hắc! Nếu đổi lại là ta năm xưa, chắc chắn nghiền xương ngươi thành tro!
Người nọ nhìn chăm chú một lúc lâu, mới hừ lạnh một tiếng, báo giá lần nữa:
Vật này ta ra mười ức linh thạch!
Nhạc Vũ trầm mặc, hắn không phải sợ hãi, mà mười ức linh thạch đã vượt khỏi điểm mấu chốt trong lòng hắn.
Mặc dù không cần chút Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí này, hắn cũng có nắm chắc đem hai thanh huyền binh luyện chế được tốt nhất.
Mấy loại đồ vật kế tiếp cũng không phải thứ hắn cần thiết, vì thế chỉ yên lặng quan sát mà thôi. Nhưng vừa rồi khi hắn báo giá, đã khiến cho Tu La Tán Nhân chú ý, theo dõi hắn hồi lâu, ánh mắt lóe ra, mang theo vài phần hồ nghi. Cho đến khi trên đài xuất hiện một gốc linh thảo đỏ như máu, mới dẫn dắt lực chú ý của hắn trở lại.
Trái tim treo cao của Nhạc Vũ rốt cục mới hạ xuống, nhìn trở lên đài, nhất thời chỉ cảm thấy có một cỗ hương khí ngào ngạt truyền ra, trong nội tâm cuối cùng liền bừng tỉnh hiểu được:
Huyết Hà Xa! Nguyên lai Huyết Ma vì vật này mà đến?
Huyết Hà Xa đối với người khác không có gì trọng dụng, nhưng đối với thương thế hôm nay của Huyết Ma mà nói cũng giúp ích vô cùng. Đối với người bị hao tổn thần hồn, còn có hiệu quả tẩm bổ.
Lại nói Huyết Hà Xa rất có quan hệ với Chiến Tuyết. Vị thuốc chủ yếu trong Huyền Sát Chiến Ma công pháp tầng mười bảy cũng cần có vật này. Bất quá Huyết Hà Xa kia lại là một loại biến dị, gọi là Tử Sát Huyết Hà Thảo.
Bất quá sau tầng mười bảy, người có thể sáng chế ra Huyền Sát Luyện Thi công pháp đã suy nghĩ thiên địa linh trân có giới hạn, vì thế còn dùng nhiều loại phương thuốc khác nhau thay thế vào, hơn nữa dựa vào những loại phương thuốc này còn sáng tạo ra được nhiều loại công pháp lên cấp bất đồng.
Thật ra với tu vi đạo pháp của Nhạc Vũ, còn có kiến thức về dược vật, bằng lực lượng bản thân đã có thể thôi diễn ra một loại công quyết tiếp theo sau Huyền Sát Luyện Thi công quyết. Thậm chí kể cả Ngũ Sắc Thần Quang cũng không phải không cách nào làm được. Chẳng qua việc thôi diễn rất tốn thời gian, Nhạc Vũ không có thời gian nhàn hạ để đi làm việc này. Hơn nữa Tu La Tán Nhân lại muốn mượn vật này đi khôi phục thương thế, Nhạc Vũ tự nhiên càng không dễ dàng cho hắn đạt tới tay.
Không đợi đến khi hắn mở miệng, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn Huyết Ma lần nữa, trong lòng chợt động, nói đến cùng Huyền Sát Luyện Thi công pháp chính là cần để sát thi hấp thu thật nhiều sát lực là được.
Mà trên thế gian, nếu nói tới sát lực nồng hậu, thế gian này chỉ sợ rằng không thứ gì so sánh được với Huyết Ma. Nếu có thể bắt giữ hắn đem đi luyện hóa, sửa đổi một chút thuốc dẫn, Huyền Sát Chiến Ma chân khí tầng mười bảy không phải đã được giải quyết dễ dàng? Hơn nữa hiệu quả còn mạnh hơn phương thuốc nguyên gốc gấp chục tới trăm lần, thật là một phương pháp vô cùng tuyệt hảo.
Vừa lấy lại tinh thần, đã nghe bắt đầu đấu giá Huyết Hà Xa. Ngoài dự tính của Nhạc Vũ, linh thảo đã bị một tu sĩ Đại Thừa khác mua đi.
Nhạc Vũ thấy có người ra mặt, vì thế chưa từng ra giá, trong lòng thầm cười lạnh. Tu La Tán Nhân tuy sát cơ lóe lên, nhưng với thực lực hôm nay của hắn chỉ sợ còn chưa làm gì được vị tu sĩ Đại Thừa kia.
Sau Huyết Hà Xa lại tới Huyền Linh Thánh Quả, vật này bán ra ngoài nhưng nhất thời liền tẻ ngắt không hề có vẻ náo nhiệt.
Nhạc Vũ thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó liền hiểu ra. Tuy vật này thật trân quý, nhưng cuối cùng không phải thiên đan, bên trong còn ẩn hàm kỳ độc, nếu không có Luyện Dược Sư xuất thủ luyện chế, cũng không cách nào sử dụng, khó khăn chẳng khác gì luyện chế một viên nhị phẩm linh đan, cũng phải thừa nhận lôi kiếp phủ xuống.
Ở thời thượng cổ người có thể luyện chế ít càng thêm ít, mà đổi lại là những đại tông môn, còn có linh trân luyện đan tốt hơn, không cần dùng tới vật này, nhưng vật này lại trân quý, cũng chỉ có hắn muốn luyện chế ra Huyền Hạo Đan hoàn mỹ hơn nên mới cần thiết dùng tới nó.
Huyền Linh Thánh Quả được kêu giá năm ức linh thạch, xem như một cách lưu lại đấu giá một lần duy nhất. Cho nên khi trên đài vừa gọi lên lần thứ ba, Nhạc Vũ mới thêm trăm vạn linh thạch, báo thêm năm ức lẻ một trăm vạn giá tiền.
Ngay khi hắn nghĩ có thể lấy được về tay, phía sau lại truyền tới một thanh âm lạnh lẽo:
Thêm hai ức, ta ra bảy ức linh thạch!
Nhạc Vũ quay đầu, rõ ràng nhìn thấy trung niên nhân phía sau đang cười lạnh nhìn hắn. Đoán chừng người này không cần mua vật kia, sở dĩ báo giá như vậy chẳng qua chỉ là muốn nâng giá châm chích hắn.
Trong lòng Nhạc Vũ thầm than, chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ. Hắn tình nguyện không mua Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ, nhưng vật này hắn nhất định phải mua bằng được. Chẳng qua tâm tình như vậy lại không thể làm cho đối phương nhìn ra.
Trên mặt hắn thoáng do dự, trong mắt cũng lộ ra vẻ không nỡ, cuối cùng ngay khi trên đài sắp hô lên tiếng thứ ba, mới cắn răng nói:
Bảy ức hai trăm ngàn linh thạch!
Quả nhiên trung niên nhân kia không tiếp tục ra giá, hiển nhiên có chút ít lo lắng. Tuy hắn là tu sĩ Đại Thừa, nhưng không được như Nhạc Vũ liên tục lấy được những số tiền của phi nghĩa vào tay, dùng bảy ức linh thạch đi mua một đồ vật vô dụng, cũng có chút không nên.
Nhạc Vũ chỉ bộc lộ ra tu vi Nguyên Anh, đoán chừng không có đủ tài lực, bảy triệu linh thạch chỉ là căn cứ vừa rồi Nhạc Vũ báo giá mới lộ ra mấy chữ.
Tu sĩ trên đài hô to ba tiếng, không còn ai tiếp tục ra giá, vì thế xem như vụ mua bán này đã xong. Mười mấy người của Tàng Trân Các đều lộ vẻ mặt vui mừng. Huyền Linh Thánh Quả khó bán nhất lại có thể bán ra được giá tiền bậc này, thật sự đủ làm người khác vui mừng. Lần này đấu giá xem như đã thành công hơn phân nửa.
Kế tiếp là mười mấy linh trân, cũng không liên quan tới Nhạc Vũ, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ được xếp hạng gần cuối cùng.
Nhạc Vũ chỉ nhắm mắt tĩnh tọa, cho đến hai canh giờ sau mới mở mắt ra. Sau đó chợt thấy một viên Tử Hồng Hồn Ngọc được đưa lên trên đài.
Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp!
Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, hít một hơi thật sâu. Huyền Linh Thánh Quả liên quan tới tính mạng của Xương Băng Hồng, vì thế hắn cực kỳ để ý. Nhưng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ cũng quan hệ tới việc thăng bằng Ngũ Hành trong người hắn. Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, ngày sau chưa chắc sẽ có cơ hội, nhưng cũng có thể làm trễ nãi hắn đạt tới Đại Thừa cảnh giới. Nếu có thể bổ túc đầy đủ Ngũ Hành Phù Trận, đánh sâu vào Đại Thừa, không thể nghi ngờ sẽ giúp hắn đạt tới thành tựu càng cao hơn. Nhìn thấy vật này tự nhiên hắn không cách nào yên ổn tâm tư.
Tu sĩ trên đài đầu tiên đánh ra mấy pháp quyết, đem công pháp khẩu quyết khắc lục bên trong Hồn Ngọc đưa ra một phần, cung cấp cho mọi người quan sát, cũng chứng minh bên trong chính là Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ chân chính. Sau đó dùng danh nghĩa Tàng Trân Các làm bảo đảm, lúc này mới bắt đầu ra giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tiếp theo không ngoài dự đoán của Nhạc Vũ, pháp quyết này cần phải có Ngũ Hành Linh Quả đem trao đổi, là ba loại Kim Thủy Hỏa hệ đều có thể, ngoài ra có thể ra giá hai ức linh thạch thay thế mỗi lần.
Lần này trung niên đạo nhân phía sau lạnh lùng mở miệng nói:
Ngũ Hành Linh Quả ta có một quả kim hệ, ngoài ra ta thêm chín triệu linh thạch!
Nhạc Vũ nhìn qua người này, rõ ràng nhìn ra được người này nhất định muốn lấy được Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ, ra giá chín triệu linh thạch đã là một giá tiền cực cao.
Bất quá về phần Ngũ Hành Linh Quả, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần trước ở trong thần mộ, hắn vừa tìm vừa đoạt cũng không ít. Hai năm qua trong hoàng hôn giới cũng tìm được vài quả, dù cung cấp cho nhóm người Lâm Trác thay đổi thể chất vẫn còn dư dả.
Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ liền lấy ra ba quả cây hình dáng khác nhau, vừa đúng Kim Thủy Hỏa ba hệ, sau đó đứng lên, nhàn nhạt hỏi:
Không biết ba dạng linh quả này, lại thêm sáu ức linh thạch, đủ cho ta mua được Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp hay không?
Bên trong phòng đều yên tĩnh, ngạc nhiên nhìn Nhạc Vũ, lộ vẻ không tưởng tượng được. Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, lại có được tài lực như thế, Tu La Tán Nhân lại đưa mắt nhìn qua chăm chú. Ngay sau đó làm như nghĩ tới điều gì, hồng mang trong mắt bùng lên, sát ý ẩn hiện. Trung niên đạo nhân chợt ngẩn ra, tiếp theo trên mặt hiện lên vẻ ửng hồng, hoàn toàn nổi giận.
Hắn lại lấy ra một viên linh đan hỏa hồng sắc, lạnh lùng nói:
Đây là Hỏa Vân Đan, hiệu dụng có thể miễn cưỡng chống đỡ với một hỏa hệ linh quả, ta ra thêm mười lăm ức linh thạch đủ không?
Ngay sau đó lại liếc xéo qua Nhạc Vũ, giọng nói càng rét lạnh vài phần:
Thương Vọng ta đời này muốn tới đồ vật, còn chưa có chuyện lấy không tới tay. Mọi việc nghĩ thông suốt cho thỏa đáng, chớ lầm tính mạng.
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, lần đầu tiên sinh ra sát cơ. So sánh với lúc trước những lời này xem như uy hiếp thật rõ ràng. Thương Vọng? Đoán chừng là một tán tu, tên này hắn chưa từng nghe nói qua, là thứ gì? Ngay cả Tu La Tán Nhân cũng giật giật khóe môi, lộ ra tiếng cười nhẹ, làm như có chút hả hê.
Không thèm để ý tới ánh mắt của trung niên đạo nhân, trong tay Nhạc Vũ lại xuất hiện một tuyết sắc linh quả, lạnh nhạt nói: