Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 652: Thổ hệ viên mãn




Một cỗ pháp lực màu vàng nhạt hậu trọng ngưng thật từ trong kinh mạch thổ hệ trong cơ thể Nhạc Vũ chậm rãi lưu chuyển, cuối cùng quay về bên trong đan điền.

Phù văn trong thổ hệ phù trận nhất thời càng lớn mạnh thêm một tầng. Thể tích đã có thể ngang ngửa với bốn phù trận còn lại.

Ngũ Hành Phù Trận lúc này tựa như đĩa quay, đang vây quanh trung ương chuyển động.

Thành, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công quyết tầng thứ tám!

Cảm giác được linh lực ba động thật lớn sinh ra từ bên trong đan điền của mình, trong lòng Nhạc Vũ vô cùng vui mừng. Hắn biết Ngũ Hành tuần hoàn đã hoàn toàn hoàn thành. Vừa vươn người đứng lên, Nhạc Vũ trực tiếp thi triển ra Hỗn Nguyên Nguyên Cực Đại Thủ Ấn hướng mặt đất vỗ xuống.

Chỉ một thoáng đất rung núi chuyển, cả mặt đất động phủ bị Nhạc Vũ vỗ xuống vùi lấp hơn ngàn trượng, linh trận trong động phủ cũng hoàn toàn bị phá hủy.

Mười hai vạn thạch pháp lực! Lại tăng trưởng lên gấp đôi!

Chỉ dùng mắt suy đoán, Nhạc Vũ liền có thể tính ra một kích toàn lực này của mình đã đạt tới gần sáu mươi vạn thạch, đơn thuần lấy pháp lực mà nói, đã khoảng mười hai vạn thạch. Chỉ nói về phương diện thân thể, sau khi tu thành Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp, cũng đã có tăng cường, hôm nay đã có tới tám ngàn sáu trăm thạch lực lượng, tăng thêm ước chừng sáu trăm thạch! Trong lòng Nhạc Vũ có chút hoảng sợ, bất quá khi cẩn thận suy nghĩ lại cũng không cảm thấy quá mức kỳ quái.

Lúc trước tuy hắn tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, Thanh Đế Trường Sinh Quyết, còn có Vô Tướng Kiếm Quyết cùng Phân Quang Thác Ảnh Kiếm là bốn môn thần thông, nhưng khi đó lẫn nhau đều phải hao phí đại lượng pháp lực, đặt trong việc duy trì ngũ hành thăng bằng. Lúc này toàn bộ đều được buông thả ra, hơn nữa ngũ hành tuần hoàn tương sinh, muốn gia tăng gấp đôi cũng không phải là chuyện lạ.

Mắt thấy bên ngoài động phủ có vô số tu sĩ bị động tĩnh làm kinh động, rối rít bay tới xem xét nguyên do. Nhạc Vũ nhướng mày, liền lấy ra Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm đem linh trận che phủ nơi này tu bổ lại hoàn hảo thêm lần nữa.

Ngay sau đó, trong tay Nhạc Vũ ngưng tụ ngũ sắc quang châm, ở bên ngoài còn vây quanh một tầng lôi điện đủ màu đan xen lẫn nhau.

Đây cũng là Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm! Chẳng qua khác hẳn với ngày thường, lần này vừa ngưng tụ thành, không chỉ là đạo lôi phù bên trong nguyên thần của hắn, ngay cả Ngũ Hành Phù Trận cũng gia nhập bên trong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau khi ngưng tụ thành, liền nhảy mạnh trên tay Nhạc Vũ không ngừng, với pháp lực của hắn đã muốn khống chế không được, trong lúc mơ hồ còn có một cỗ uy áp bén nhọn bức người, làm ánh mắt Nhạc Vũ suýt chút nữa đã bị mê man.

Thiếu gia!

Nghe tiếng gọi của Chiến Tuyết, Nhạc Vũ giật mình tỉnh lại, hắn quay đầu phát hiện sắc mặt Chiến Tuyết tái nhợt, trong mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn ngũ sắc quang châm trong tay hắn.

Ngay cả Đằng Huyền đang quấn quanh cổ tay trái của hắn cũng phát ra tia hồng mang quỷ dị, tựa hồ theo bản năng đang dè chừng và sợ hãi luồng quang châm gần trong gang tấc.

Nhạc Vũ khẽ cười, tiện tay phất ra, đem Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Châm trong tay tán đi. Hắn biết hai loại thần thông Ngũ Sắc Thần Quang của mình cùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm cho đến hôm nay mới thật sự thành tựu đúng ý nghĩa.

Thậm chí giờ phút này hai đại thần thông cũng không thể gọi theo danh xưng trước kia, đã hoàn toàn biến thành đại thần thông biến dị, thần thông công pháp chỉ thuộc về riêng bản thân hắn!

Dùng thần thức cảm giác, Nhạc Vũ phát giác tu sĩ bên trong Tụ Minh Thành tựa hồ ít đi rất nhiều. Hiển nhiên Dịch Bảo đại hội đã chuẩn bị kết thúc.

Bên ngoài động phủ của hắn có mấy cỗ hồn niệm cực kỳ cường đại xa xa nhìn vào, cơ hồ không chút nào che giấu, thoải mái dò xét hắn.

Nhạc Vũ cười lạnh, thầm nghĩ mấy người này hơn phân nửa đã biết sát cục đã bị hắn xuyên thấu, làm việc tất nhiên không cần tiếp tục cố kỵ. Ngay lúc này trong lòng bàn tay Nhạc Vũ loáng thoáng xuất hiện một hình cầu, vô số lực trường tương hợp lẫn nhau, vô số cương phong cuồng ngược tản ra khắp bốn phía, nhìn vào biến ảo bên trong lòng bàn tay, ánh mắt Nhạc Vũ cũng tuôn ra một đoàn tinh mang. Hắn thầm nghĩ Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp không biết có thể làm cho người của Li Trần Tông thất kinh hay không?

Người bố trí ra sát cục này, lẽ ra không nên dễ dàng để cho hắn mua được đại thần thông thổ hệ này vào trong tay. Đoán chừng chính bọn hắn cũng không tin sau khi Nhạc Vũ mua được vật này lại có thể tu luyện tới thành tựu như thế.

Dù sao trên thế gian này, tuyệt không có người nào có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi có thể đem một môn đại thần thông tu luyện tới tầng thứ tám viên mãn!

Chúc mừng thiếu gia! Có thêm được một môn đại thần thông, lần này xem như có thể chuyển nguy thành an rồi!

Trong mắt Chiến Tuyết hiện lên dáng vui mừng từ tận đáy lòng. Nàng biết được lần này mặc dù Nhạc Vũ vẫn ở Đại Thừa cảnh giới, nhưng chiến lực không khác gì tăng thêm mấy lần! Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ công pháp đối với Nhạc Vũ mà nói tuyệt không chỉ đơn giản là một môn thổ hệ thần thông mà thôi.

Nếu người của Li Trần Tông dùng thực lực trong dĩ vãng của Nhạc Vũ mà bố trí sát cục lần này, chỉ sợ sẽ không thu hoạch được gì.

Nàng cùng Nhạc Vũ vốn tâm niệm tương thông, tuy từ đầu tới cuối Nhạc Vũ không nói gì, nhưng nàng có thể cảm giác được nội tâm của chủ nhân đầy cảm giác nguy cơ áp bách. Lúc này nỗi lo lắng nhất được giải trừ, trong lòng Chiến Tuyết nhất thời khẽ buông lỏng.

Chuyển nguy thành an sao?

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, sau đó nhàn nhạt lắc đầu:

Nếu chỉ là thuận lợi trở về được Quảng Lăng, chẳng phải phụ ý tốt của Li Trần Tông? Lại nói, cũng đã tới lúc cần phải trở về rồi!

Lời tuy nói như thế nhưng Nhạc Vũ không có ý lập tức rời đi. Hắn lấy ra Thông Thiên Long Kích Ấn tế luyện lại một phen.

Sau khi tu luyện đại thần thông thổ hệ, trọng bảo thổ hệ này đối với hắn mà nói tầm quan trọng đã có khác nhau. Gần mười hai vạn thạch pháp lực cũng đủ làm cho hắn điều khiển pháp bảo vô cùng tự nhiên.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ lấy ra hai mươi chiếc lá đỏ thẫm, chính là lá cây ngày đó lấy được từ Hồng Ngọc Phù Tang Tiên.

Mãi cho tới nay Nhạc Vũ vẫn chưa thể đem những chiếc lá cấp bậc ngọc tiên này chân chính chế luyện thành linh phù. Nhưng cũng may bản thân căn bản chưa từng tế luyện, cũng có thể sử dụng như phù chỉ, chẳng qua hiệu dụng có chút giảm xuống mà thôi.

Ngày đó bên trong Tử Vân tiên phủ lấy ra chân long tinh huyết, ước chừng còn có hơn trăm giọt. Lần này Nhạc Vũ lấy hết ra, ở trên những phù triện bắt đầu vẽ phù văn, mơ hồ là hình vẽ phảng phất giống như kỳ lân, chính là Kỳ Lân Chân Hình Phù! Kỳ Lân cũng đứng đầu vạn thú, am hiểu ngự hỏa, bất quá vừa là thổ hệ linh hỏa, bản thân cũng là thổ hệ linh thú.

Nhạc Vũ chỉ một thoáng đã vẽ xong phù văn, tiếp theo từ bên trong Thông Thiên Long Kích Ấn đưa ra vài tia Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa truyền vào bên trong.

Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa tùy bị Ngũ Sắc Thần Thạch trấn áp, nhưng những năm nay được Thiên Long Xuyết Ấn nuôi dưỡng, dĩ nhiên càng thêm lớn mạnh hơn mấy phần.

Vốn lấy khả năng của Nhạc Vũ còn chưa đủ sức dùng linh hỏa này chế phù. Nhưng có được những chiếc lá do Hồng Ngọc Phù Tang Tiên lưu lại, vừa lúc thích hợp. Hơn nữa lấy hồn niệm điều khiển Ngũ Sắc Thần Thạch trấn áp, miễn cưỡng cũng có thể làm được, chẳng qua phù triện làm ra vô cùng thô ráp, nhưng uy năng khi sử dụng tuy khẳng định không bằng Chu Tước Chân Hình Phù đã bị tiêu tán hơn phân nửa linh lực, nhưng chắc chắn sẽ không thể thua kém quá nhiều!

Thật ra nếu không phải thực lực không đủ, lấy những tài liệu này cộng thêm Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa, đủ có thể chế tạo ra trung phẩm tiên phù cũng còn dư dả!

Suốt bảy ngày đêm, Nhạc Vũ mới hoàn toàn hoàn thành hai mươi linh phù này. Chẳng qua giờ phút này tinh thần của hắn chẳng những không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại càng thêm phấn chấn.

Ngoài ngũ hành tuần hoàn, khiến cho chân khí hắn nhanh chóng khôi phục, đạt tới mức độ gần như biến thái, hai mươi ngày chế luyện phù triện mặc dù pháp lực tiêu hao cực lớn, nhưng từ đầu tới cuối chưa từng bị khô kiệt. Lúc này hắn vừa mới dừng tay, pháp lực đã tràn đầy trở lại.

Nếu ngay cả lá bài tẩy như vậy còn chưa thể bình yên thoát thân, thật sự xem như số mạng ta đã hết!

Chỉ thoáng khôi phục chốc lát, Nhạc Vũ dứt khoát thu lại tất cả đồ vật tùy thân, rời khỏi động phủ. Ngay lúc này, mấy đạo hồn niệm nhìn trộm xa xa liền tăng lên sát cơ.

Trong lòng Nhạc Vũ đều nhận thấy nhưng không chút để ý tới. Chỉ đi tìm chủ nhân động phủ giao nạp mấy ngàn tứ phẩm linh thạch xem như bồi thường, liền phiêu nhiên rời đi.

Lúc này Dịch Bảo đại hội trên Vạn Tiên Đảo đã sắp kết thúc. Nhưng ngoài dự tính của hắn, tu sĩ nơi này chẳng những không giảm xuống, ngược lại càng tăng thêm gấp đôi. Một đường nhìn thấy cơ hồ trên mặt người nào cũng mang theo vẻ sợ hãi ngưng trọng. Nhạc Vũ âm thầm tò mò, dùng hồn niệm tra xét, sau đó liền sáng tỏ nguyên do.

Nguyên lai là Huyết Ma Tu La Tán Nhân hoành hành!

Nghe trong miệng những người kia thuật lại, dường như có vài chục Nguyên Anh tu sĩ cùng hơn vạn tu sĩ khác đã bị Huyết Ma cắn nuốt, trong đó thậm chí còn có tu sĩ Đại Thừa.

Nhạc Vũ cũng không biết lời này có phải thật sự hay không, nhưng có thể làm cho hơn vạn tu sĩ bàng hoàng ở lại trên Vạn Tiên Đảo không dám rời đi, nói vậy Tu La Tán Nhân đúng là đang đại khai sát giới. Nhưng chuyện này tạm thời không liên quan tới hắn, tự có hơn mười lão bất tử của Bắc Hải đi quan tâm.

Li Trần Tông dám động thủ với hắn tại nơi này, mặc dù không được những Tán Tiên kia ủng hộ hỗ trợ, nhưng cũng đã được bọn hắn ngầm đồng ý.

Bởi vậy Nhạc Vũ đối với những người này không còn nửa phần hảo cảm. Nếu không phải lo lắng Tu La Tán Nhân khôi phục quá nhanh sẽ tạo thành bất lợi đối với Quảng Lăng Tông, hắn cũng chỉ hận không để cho Bắc Hải tán tu đều chết hết cho thỏa đáng.

Cho dù giờ phút này còn chưa làm gì được họ, ngày sau hắn nhất định phải làm cho Bắc Hải tán tu nhất mạch hoàn toàn xuống dốc!

Đi ra khỏi phạm vi Vạn Tiên Đảo, Nhạc Vũ không cần quan sát cũng có thể cảm giác được những đôi mắt mang theo vẻ dò xét cùng vẻ quái dị theo dõi hắn.

Hắn không hề để ý tới, một đường chắp tay ngự không rời đi, tốc độ không nhanh không chậm, hắn biết giờ phút này cho dù muốn chạy trốn cũng không chạy thoát thiên la địa võng bày ra.

Vì thế hắn dứt khoát dùng thần thái thong dong chậm rãi đi tới, xem như đang du ngoạn, cùng Chiến Tuyết một đường cười cười nói nói đi về phía bắc. Ước chừng vừa rời khỏi Vạn Tiên Đảo chừng ngàn dặm, phía trước liền truyền ra không gian ba động.

Trung niên đạo nhân sắc mặt âm lãnh từ hàng rào không gian bước ra, trong tay cầm một con kỳ trùng nhỏ màu vàng, chính là Thương Vọng. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Nhạc Vũ, sau đó cười lạnh nói:

- Ta cho rằng cả đời này ngươi sẽ núp bên trong Vạn Tiên Đảo! Vốn định chờ ngươi mười năm ngươi cũng sẽ đi ra, hiện tại giảm được một phen công phu chờ đợi của lão phu. Hắc! Một tên chuột nhắt nho nhỏ, đồ vật ta nhìn trúng ngươi cũng dám đi theo tranh giành?