Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 658: Xưa đâu bằng nay




Hai đạo Kỳ Lân Chân Hình Phù cùng nổ tung, dù ngoài trăm vạn dặm cũng có thể cảm ứng.

Bách Linh Tán Nhân vừa quay về tới Vạn Tiên Đảo, yên lặng nhìn về hướng đông, sau đó thở dài một tiếng:

Xem ra Lê đạo hữu đã thân tử đạo tiêu.

Chân mày Vân Linh cau lại, vẻ mặt lãnh đạm nói:

Thủ đoạn của người này thật quá mức tàn nhẫn, đáng tiếc cho Lê Vân, tu hành mấy ngàn năm, cuối cùng lại chết trong tay một tiểu nhi!

Câm miệng! Những lời gọi tiểu nhi, ngày sau ngươi đừng có lặp lại ở trước mặt người khác!

Hai mắt Bách Linh Tán Nhân trợn lên, xoay người nói:

Lê Vân tự có lý do bị giết chết, chẳng lẽ chỉ cho phép hắn bố cục giết người ta, không cho phép Nhạc Vũ giết ngược lại hắn sao? Vân Linh, ngươi đã phát sinh tâm chướng!

Vân Linh Tán Nhân chợt cả kinh, đột nhiên sực tỉnh, nhưng vẫn cau mày nói:

Ta xem hắn thật sự có chút không vừa mắt, vừa rồi thực sự bị hắn làm tức giận. Mặc dù Quảng Lăng Tông thanh thế lớn thế nào, bọn ta cũng không cần ăn nói khép nép ngay trước mặt tiểu tử kia! Tàng Trân Các đã tồn tại thật lâu tại Bắc Hải, làm sao có thể nói dừng là dừng? Sao nửa câu sư huynh cũng không nói một tiếng? Quảng Lăng Tông tuy có Thôn Tinh, nhưng chúng ta ở Bắc Hải vẫn có nhân vật có thể chống lại.

Bách Linh nghe vậy không đáp, hỏi ngược lại:

Sư đệ, nếu giờ phút này có cơ hội làm Nhạc Vũ thiếu ngươi một nhân tình, một phần nhân quả, không biết ngươi có chịu làm hay không?

Vẻ mặt Vân Linh ngẩn ra, há miệng, muốn nói điều này sao có thể, nhưng cuối cùng lại không nói ra được một lời, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng, như có chút hiểu được.

Đúng là như thế!

Bách Linh Tán Nhân lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nói:

Một trong mười tông môn đứng đầu thiên hạ đã là như thế, tuy là Đông Dương Tông mạnh nhất cũng chỉ có mười ba vị Tán Tiên trên đời. Nhưng nếu bọn hắn thật sự chịu bỏ xuống tiền vốn, muốn triệu tập nửa số Tán Tiên cũng không phải việc khó. Hôm nay Quảng Lăng đã có được tư cách như vậy! Trước kia làm sao có thể sánh bằng?

Nhìn thấy chân mày Vân Linh cau chặt lại, Bách Linh Tán Nhân lại nói, sau đó than thở:

Bắc Hải tán tu chúng ta chính là nhất thể. Nhưng lẫn nhau cuối cùng vẫn chưa thể đồng tâm hiệp lực. Hơn nữa hôm nay Vạn Tiên Đảo lại càng có không biết bao nhiêu đại tông môn rình rập, động tay liền có nguy cơ diệt vong. Chuyện lần này nói cho cùng là do ta và ngươi gây ra, những đạo hữu kia sao lại dễ dàng cho phép chúng ta rước lấy cường địch như Quảng Lăng Tông. Lúc này tuy Nhạc Vũ chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng tiền trình không hề hạn chế. Nếu thật sự đến lúc đó mấy vị kia chưa chắc sẽ không thọc thêm một đao sau lưng để giao kết quan hệ với người này. Tỷ như Băng Liên Tiên Tử…

….

Đi theo Thôn Thiên Kim Nghĩ, lại xuyên qua mấy chục vạn dặm, nhìn thấy trong tầm mắt phía trước xuất hiện một ngọn núi nguy nga xuyên thẳng trong mây.

Nhạc Vũ khẽ cau mày, thi triển pháp quyết thu hồi Thôn Thiên Kim Nghĩ, sau đó dừng lại. Tiếp theo thân ảnh Băng Liên Tiên Tử đã hiện ra bên cạnh hắn.

Đây là Li Trần sơn! Chính là nhất phẩm linh mạch.

Từ xa xa nhìn tới, Băng Liên Tiên Tử lắc đầu nói:

Xem ra Mạc Do đã chạy trốn vào bên trong. Chỉ lấy lực lượng ngươi và ta, sợ là khó thể tấn công vào.

Không cần Băng Liên giải thích, Nhạc Vũ cũng đã nhận ra ngọn núi này là nơi ở của Li Trần Tông.

U Châu nhất phẩm linh mạch chỉ có một ngọn núi này mà thôi. Vừa nhìn liền biết linh lực bên trong còn vượt qua Quảng Lăng sơn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Khẽ híp mắt, Nhạc Vũ bắt đầu cẩn thận quan sát, ngọn núi này ngoài lỏng trong chặt, hộ sơn đại trận được gọi là Vân Thiên Tinh Hà đại trận, bố trí rất có kết cấu.

Với Ngũ Sắc Thần Quang cùng thành tựu trận đạo của hắn vẫn có thể phá vỡ, mấu chốt là hắn thật không biết bên trong ngoại trừ có ba tu sĩ Đại Thừa, cùng Tán Tiên bị trọng thương kia còn có những cao thủ nào khác nữa hay không.

Nếu có Nông Dịch Sơn cùng Thanh Dương Tử cũng có thể thử xem một lần, nhưng đối thủ hiện tại của Quảng Lăng Tông không chỉ có một mình Li Trần Tông.

Bỏ đi! Hôm nay tới đây chấm dứt, xem thử ngày sau còn cơ hội khác hay không.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó giọng nói mang theo vẻ cảm kích quay đầu nói:

Nơi này vô sự, cũng không dám nhọc lòng tiên tử thêm nữa! Chuyện vừa rồi thật không có gì cảm tạ, vật này gởi tặng tiên tử trước.

Vừa nói xong, Nhạc Vũ ném ra một viên tiểu châu màu trắng, Băng Liên Tiên Tử đón lấy, đầu tiên chợt vui mừng, tiếp theo gượng gạo mỉm cười, gật đầu thi lễ sau đó hóa thành một đạo quang mang rời đi. Nhạc Vũ nhìn theo sau nàng, lại đưa mắt nhìn vào bên trong Đông Văn sơn.

Hắn nhìn chăm chú một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, liền phất tay áo rời đi.

Hắn cảm giác lưu lại Li Trần Tông chính là lưu mầm tai họa. Nhưng lần này hắn đích xác chưa có cách nào tiêu diệt được Li Trần Tông.

Giờ phút này là thời khắc mấu chốt ổn định căn cơ cho Quảng Lăng Tông, trước khi đào tạo ra được nhiều tu sĩ Đại Thừa cùng tu sĩ Nguyên Anh, tùy tiện khuếch trương thế lực cũng chính là rước lấy đường chết.

Lắc đầu, thần niệm Nhạc Vũ bắt đầu cảm giác tung tích của mấy con Thôn Thiên Kim Nghĩ hắn đã thả ra trước đó.

Ngay sau đó hắn cùng một nơi nào đó thật xa trăm vạn dặm vừa lấy được tinh thần liên lạc, không khỏi cười khẽ, so sánh với Li Trần Tông, Tu La Tán Nhân dễ đối phó hơn nhiều. Nhưng không biết sau khi bị Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang của Đằng Huyền đánh trúng, cùng Băng Diễm Tuyệt Quang của hắn làm bị thương nặng, Huyết Ma còn dư lại được mấy phần thực lực? Đặc biệt là Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang có lực khắc chế Huyết Hà công pháp, còn mạnh hơn Băng Diễm Tuyệt Quang mấy đẳng cấp. Ngay khi Nhạc Vũ phá vỡ hư không rời đi, trên Đông Văn sơn Trúc Hồng đang lăng không đứng yên nhìn vào một màn phương xa.

Thương thế trên người hắn giờ phút này cũng đã giảm bớt, nhưng Băng Diễm lực thật khó thể tiêu trừ hoàn toàn. Trên gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn xanh tái trộn lẫn cùng màu đỏ ẩn hiện.

Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết là do ba loại linh thủy cùng linh hỏa hỗn hợp. Tập hợp cùng một chỗ, khiến tính chất của Băng Diễm Tuyệt Quang trở nên vô cùng hỗn tạp. Sau khi bị đánh trúng, cho dù may mắn còn sống cũng phải nếm khổ không ít, hiện tại Trúc Hồng chỉ có thể nhờ vào đan dược tạm thời trấn áp mà thôi.

Ở phía sau hắn là tu sĩ Đại Thừa Kim Húc của Li Trần Tông, giờ phút này sắc mặt âm trầm nói:

Băng Liên Tiên Tử đã cùng hắn liên thủ, nói vậy Lê sư thúc tổ hơn phân nửa đã vẫn lạc!

Trúc Hồng trầm mặc không nói, ánh mắt ngây ra, phảng phất như đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc lâu sau mới hỏi ngược lại:

Kim sư đệ, với ý kiến của ngươi, Thính Vân Tông cùng Hạo Dương Tông có thể bao lâu nữa rút tay khỏi Trung Nguyên?

Kim Húc nghe vậy ngạc nhiên, tiếp theo khẽ do dự nói:

Ty Lạc hai châu vừa nổi lên phân tranh, Nhân Hoàng Trung Nguyên chưa định, nghe Vân Hạo Dương nói chỉ sợ nhất thời khó thể phân tâm. Bất quá theo ý ta nếu gặp chuyện bất đắc dĩ, có lẽ Vân Hạo Dương sẽ đồng ý buông tha việc tranh đoạt Nhân Hoàng, khi đó có thể rảnh tay. Nhưng sớm nhất phải đợi thêm mười năm nữa. Chỉ còn một hi vọng hai tông này cũng sẽ hết sức đánh cược một lần!

Mười năm sao?

Trong ánh mắt Trúc Hồng lộ ra vẻ tự giễu:

Mười năm thời gian đã đủ cho tiểu tử kia xông vào Đại Thừa cảnh giới. Bên trong Quảng Lăng Tông nói không chừng lại toát ra thêm một hai Đại Thừa hoặc Tán Tiên. Trong vòng mười năm này chúng ta có thể làm được gì?

Tông ta cùng Quảng Lăng giờ phút này đã không còn khả năng cùng tồn tại!

Thần sắc Kim U âm trầm, tiếp theo quay đầu chuyển giọng:

Nhưng với thực lực của tông ta, trước mắt thật không nên xung đột chính diện với Quảng Lăng Tông! Hôm nay Quảng Lăng đã khác hẳn với ngày trước!

Quả thật khác hẳn!

Nghĩ tới mới vừa rồi, phải dốc hết toàn bộ lực lượng cùng nhờ vào thế lực khác viện thủ bày ra bố cục tất sát. Không ngờ lại bị tên tiểu tử kia lấy sức một mình mạnh mẽ đánh tan. Trúc Hồng không khỏi cười lên điên cuồng:

Bất quá nếu nói không hề có chút phần thắng, vậy cũng chưa chắc. Qua thêm chút thời gian ta chuẩn bị đi Thanh Châu một chuyến!

Vẻ mặt Kim Húc ngẩn ra, ánh mắt chợt sáng nhìn về Trúc Hồng, làm như có chút khó tin.

Rời khỏi Đông Văn sơn, Nhạc Vũ cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy nhảy mạnh vô cùng khó chịu.

Hắn dừng lại lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn thôi diễn thêm một lần, hoàn toàn không có kết quả. Cuối cùng đành lắc đầu cười một tiếng, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, vô luận như thế nào, trên cõi đời này cũng không còn có chuyện gì có thể tiếp tục làm nguy hiểm tới tính mạng của hắn. Dĩ nhiên không phải không có ai không giết được hắn, chẳng qua hiện tại những người kia còn chưa thể chạy tới tìm hắn gây phiền toái mà thôi. Cảm giác hoảng hốt vừa rồi hẳn chỉ là ảo giác.

Pháp lực của hắn giờ phút này đột nhiên tăng lên gấp bội, xem như mênh mông cuồn cuộn khôn cùng. Vừa thúc giục Thập Phương Môn chỉ qua trăm lần hô hấp đã đi tới bên cạnh Thôn Thiên Kim Nghĩ.

Vừa đi tới đây, Nhạc Vũ đã ngửi thấy một cỗ huyết tinh nhàn nhạt. Mắt thấy dưới chân chính là U Châu, là một khu rừng rậm nguyên thủy nằm gần Thanh Châu, phương viên không biết có bao nhiêu vạn dặm, tóm lại nhìn vào không thấy được giới hạn.

Bên dưới rừng rậm có thể cảm giác được có vô số thi hài yêu thú, huyết nhục đều tan rã, chỉ còn lại da lông hài cốt.

Huyết Hà công pháp đúng là có thể làm người giận quỷ ghét. Nhưng bụng đói ăn quàng tới tình trạng này, xem ra thật sự đã bị thương không nhẹ.

Thông thường mà nói Huyết Hà công pháp hấp thu huyết nguyên lực phải dùng thân thể loài người mới thỏa đáng. Yêu thú cũng có thể, nhưng rất khó luyện hóa hoàn toàn, nếu lẫn vào thú hồn, dễ dàng khiến cho thần trí thất khống. Bất quá nếu sau khi bị trọng thương, muốn hồi phục thực lực nhanh chóng, cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, bay lên trên trời cao mấy vạn trượng, men theo mùi vị huyết tinh đuổi theo. Chỉ chốc lát xa xa nhìn thấy một đoàn huyết quang đang cuốn dần như nước thủy triều bên dưới rừng rậm. Những nơi đoàn huyết quang đi qua, toàn bộ yêu thú đều bị huyết quang hút khô toàn bộ huyết nhục, liên tục ngã xuống.

Thực lực chỉ đạt tới bốn thành lúc trước, hẳn còn một bộ phận thực lực dựa vào thời gian vừa rồi không ngừng hấp thu máu huyết của yêu thú nên mới khôi phục lại. Hơn nữa thần hồn còn chưa thể khôi phục, vô cùng suy yếu, xem ra một kích đột ngột của Đằng Huyền thật sự làm thương thế của hắn tổn hại không nhẹ.

Nhạc Vũ trực tiếp phá khai không gian, sau đó liền xuất hiện ngay cánh cửa không gian, liền nghe được Tu La Tán Nhân phát ra một tiếng gầm lớn:

- Nhạc Vũ? Tại sao lại là ngươi!