Thôn Tinh không để ý đến sự khác thường của Nhạc Vũ, chỉ nhìn vẻ thăm dò:
- Nhạc Vũ ngươi cũng biết Tam Sinh Thạch của Hậu Thổ?
Nhạc Vũ nhíu mày, trong đầu cơ hồ ngay lập tức tuôn ra tư liệu về thần khí này của Hậu Thổ.
Vật này cũng không phải là thứ có uy lực to lớn gì. Ở thời Hồng Hoang, Hậu Thổ tổng cộng luyện chế ra hơn bảy mươi khối từ tinh hoa khí đất và nhiều loại chí bảo thổ hệ. Ngoại trừ có thể dùng tại trấn áp linh mạch thì có thể làm cho tu sĩ trùng tu khôi phục trí nhớ túc tuệ kiếp trước. Người có pháp lực cường hoành thậm chí có thể dựa vào vật này để nhìn rõ tương lai, vì vậy được đặt tên là Tam Sinh Thạch.
Năm đó Hậu Thổ luyện chế đại lượng vật này rồi để mặc kệ lưu lạc trong tay tu sĩ tại Hồng Hoang giới.
Nhạc Vũ biết lúc ấy nhiều người có được nhưng không biết nguyên nhân vì sao. Bất quá sau khi Hồng Hoang nứt vỡ thì cũng có thể đoán biết được vài lý do.
Hơn bảy mươi khối Tam Sinh Thạch đã khiến cho vô số tu sĩ thiếu nợ nhân quả. Ước chừng đây cũng là nguyên nhân mà Hậu Thổ Vu Thần sau khi chư thần vẫn lạc vẫn còn sót lại.
Nếu là những thủ đoạn khác thì không thể thực hiện. Bất quá nếu Tam Sinh Thạch này lại nhất định có thể. Hơn nữa hắn cũng có tự tin, chỉ cần chịu đi cầu Thánh nữ của thần giáo Hậu Thổ thì nhất định có được vật này.
Chỉ là mặc dù khôi phục trí nhớ của Đoan Mộc Hàn thì thế nào? Tự tay xóa đi trí nhớ của Đoan Mộc Hàn chính là mình, khi đó Hàn Nhi sẽ nhìn mình như thế nào?
Thôn Tinh lúc này mới chú ý tới sắc mặt khó coi của Nhạc Vũ. Qua vạn năm này hắn đều một mực tinh tu, biết rất ít về chuyện nam nữ. Bất quá lúc này cũng biết nên dừng đề tài này lại.
Hắn lập tức cười xấu hổ quay lại chủ đề về Đại thôn diệt thuật, thỉnh giáo Nhạc Vũ một phen rồi mới phi thân rời đi.
Nhạc Vũ kinh ngạc nhìn về phía tây thật lâu rồi mới thương cảm thở dài một tiếng, trở lại bên cạnh Ma Quật .
Sau đó chỉ trong một khắc hắn liền thấy Sơ Tam Đằng Huyền đều đang lộ vẻ cật lực.
Nhạc Vũ thấy thế bất giác nhíu mày, Sơ Tam Đằng Huyền tuy chỉ là thập tam giai nhưng yêu lực thần thông còn vượt qua cả Tán Tiên chưa độ kiếp lẫn linh thú cùng tầng cấp. Hai thần thú hợp lực sao không thể trấn áp được một Ma Quật nho nhỏ?
Dùng hồn niệm nhìn phía dưới, Nhạc Vũ lập tức cả kinh khi thấy số lượng Vực Ngoại Thiên Ma trong thông đạo không gian vượt qua mấy lần so với lúc trước hắn trấn áp.
Trong lúc mơ hồ hắn còn cảm giác được khí tức của gia hỏa mấy năm vừa rồi rình mò mình ở ám giới.
- Quả nhiên là sát ma sao? Dám nhân lúc người ta gặp khó khăn đến đây. Đến rồi thì cũng đừng mong trở về!
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ liền đem hồn niệm hóa thành đao ý tiến vào trong thông đạo, dùng thế chẻ tre xuyên thẳng vào.
Bất quá vừa lúc muốn trảm đến tồn tại cường đại trong thông đạo mà hắn đã dùng hồn niệm để tỏa định thì tất cả Thiên Ma trong thông đạo đều như điên cuồng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên ngăn cản đao ý của Nhạc Vũ khiến ý niệm như tiến vào bùn nhão không thể bước lên một bước.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay hợp thành một pháp quyết, quát nhẹ:
- Huyền thiên tịnh hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, đốt cho ta!
Sau một khắc, một luồng hỏa diễm bốn màu giao tạp theo hồn niệm lan tràn vào, phàm là Vực Ngoại Thiên Ma đụng phải đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Tốc độ đao ý đột nhiên tăng lên, chưa đầy ba mươi phân (phút) đã đuổi kịp sát ma, không hề trở ngại chém tới sau đó dẫn nhập đồng thời Huyền Thiên Tịnh Hỏa và Tam Muội Chân Hỏa.
Từ trong thông đạo lập tức truyền ra một tiếng rít bén nhọn mang theo nỗi đau đớn vô tận khuếch tán ngược ra khiến cho ánh mắt của Sơ Tam Đằng Huyền cũng hơi hiện lên vẻ đau đớn.
Bất quá hồn lực vô hình vô ảnh cũng không vì vậy mà sụp đổ mà tiếp tục điên cuồng xông vào thông đạo.
Nhạc Vũ đang muốn tiếp tục đuổi theo thì trong lòng chợt động liền thu hồi hồn niệm. - Chỉ là mồi nhử sao? Trí tuệ của Vực Ngoại Thiên Ma này quả nhiên còn xảo trá hơn cả tu sĩ nhân loại. Xem ra kẻ bình thường vẫn theo dõi mình cực kỳ đáng sợ.
Nhạc Vũ trầm ngâm một hồi, trên Đông Thắng đại lục cũng không có ghi chép về sát ma.
Nguyên nhân cũng vì ngay cả tướng ma cấp bậc thấp nhất xuất hiện trong thế giới này cũng cực ít.
Nếu không ngoài ý muốn, chắc là do khí huyết bản thân quá thịnh nên mới dẫn đến tồn tại này tìm tới.
Về phần vì sao cố ý dùng sát ma để làm mồi nhử đơn giản là do hoàn cảnh ám giới càng cho phép đoạt đi ý thức thần hồn của bản thân, thậm chí trong ám giới căn bản không cho phép tồn tại ở đẳng cấp này.
Nhạc Vũ bất giác chau mày, điều này quả thật là một sự phiền phức. Bị một yêu ma tương đương với đẳng cấp thiên tiên suốt ngày nhìn vào, tuy hắn không sợ nhưng cũng là một uy hiếp lớn lao.
Mấy ngày về sau, Nhạc Vũ vẫn không ngừng rèn luyện thần hồn, thỉnh thoảng lại kích phát huyết khí hấp dẫn những Vực Ngoại Thiên Ma đi lên. Thầm nghĩ dù sao ma kiếp này đã dẫn phát thì dừng lại cũng vô dụng, chi bằng thoải mái chém giết cho đủ vốn!
Ngoại trừ bình thường tu hành tăng cường hồn lực, thời gian còn lại thì Nhạc Vũ đều ở trong Ma Quật.
Mười ngày sau, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, cảm ứng được Chiến Tuyết sau khi đánh xong một trận ở Thanh Châu vẫn một mực ngủ say rốt cuộc đã thức tỉnh trong Thần quốc.
- Đã triệt để hấp thu xong Thanh sát Huyền đan sao? Không chỉ như vậy! Thần giai của nàng tựa hồ cũng đã tăng lên, hôm nay đã là ngũ giai.
Vừa cảm ứng đến đây, trong tâm Nhạc Vũ thoáng qua nỗi vui mừng.
Vào lúc đạt đến tầng thứ 16 thì đã có thể chống lại phân thân có bốn thành thực lực của ngũ giai Tán Tiên. Như vậy sau khi hấp thu sát đan mà Huyết Ma lưu lại, trùng kích đến chân khí huyền sát Chiến Ma tầng thứ mười bảy thì thực lực Chiến Tuyết còn vượt khỏi hắn. Thêm vào Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận trợ lực, hiện giờ hắn đã có thêm một át chủ bài gần tương đương với mình.
Ngược lại thần cách của Chiến Tuyết từ tam giai nhảy lên ngũ giai thoáng khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Chiến Tuyết cố nhiên là hấp thu thần lực kết tinh mà chiến thần lưu lại, thêm vào tín ngưỡng lực của ba trăm triệu tín đồ tại hoàng hôn giới. Thậm chí nhờ vào sự an bài của Nông Dịch Sơn mà tại Đông Thắng đại lục, Bạch Đế kiếm cũng tụ tập đã đến hàng tỉ tín ngưỡng.
Bất quá trực tiếp nhảy qua nhị giai vẫn khiến người ta ngạc nhiên.
- Đây chắc là do Tử Khuyết Thiên Chương?
Nhạc Vũ tsuy đoán, cũng không dám xác định, sau một khắc liền tạm thời bỏ qua, ngăn trở Chiến Tuyết đang muốn phá không đến đây.
- Đang lo không có người giúp ta thu thập linh dược, Tuyết Nhi tỉnh lại vừa kịp lúc!
Tế lên Thông U châu truyền tới ý niệm của mình, sau đó Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn lên thiên không.
Thế cục này chỉ cần Chiến Tuyết đem về đầy đủ linh dược để hắn đề thăng cảnh giới pháp lực thì sẽ bị triệt để phá vỡ!
Vô luận người này là ai cũng khó có thể che đậy được cảm giác bản thân lẫn sự thôi diễn của tử vi đẩu số!
Ước chừng được nửa tháng thì linh trận đã bố trí xong hoàn toàn, bên ngoài lại bố trí thêm một Lưỡng Nghi Tương Thiên Diệt Trần đại trận.
Dù chưa gia nhập Huyền Nguyên Tụ Linh Trận kì cùng Hồng ngọc mộc hồn kì để tăng uy lực nhưng đã khiến Nhạc Vũ tiêu tốn một phen công phu. Linh trận này trong có thể áp chế Vực Ngoại Thiên Ma, bên ngoài có thể ngăn người tập kích, ngay cả Yêu Đế Loan Thiên cũng có thể ngăn cản một lát.
Trong cùng hắn bố trí thêm một Càn Khôn Na Di pháp trận. Sau khi trận pháp này vừa mới thành hình thì Nhạc Vũ liền đem chuyện trấn áp Ma Quật tạm thời giao cho Sơ Tam Đằng Huyền. Bản thân hắn dựa vào Càn Khôn Na Di trận chuyển di hơn trăm vạn dặm, vừa lúc ở trên không trung của Quảng Lăng sơn.
Đứng trên cao mấy vạn trượng, Nhạc Vũ yên lặng nhìn Tiểu Quan Phong rồi tiến về truyện pháp hậu điện.
Nơi này cũng giống như lần đầu tiên hắn tiến vào, đang có một vị Nguyên Anh tu sĩ mới nhập tông môn đang giảng đạo. Vừa trông thấy Nhạc Vũ đi vào thì thần sắc lập tức cung kính, cùng lúc rất nhiều tu sĩ Quảng Lăng tông đang ở dưới nghe giảng đứng lên luôn miệng nói Trưởng lão. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, xem như đáp lễ, sau đó tiến thẳng vào hậu điện, nhìn vào mấy chục bức đồ án xung quanh. Sau một lúc thì hắn tiến vào cảnh giới thấu nhập vạn vật khiến cho một đám phù văn nhanh chóng lưu chuyển trong đầu.
Hồi lâu sau, Nhạc Vũ bất giác cười lên, trong lòng đã có thể khẳng định Quảng Lăng tán nhân tuyệt không để lại cách tìm ra lời giải ở đây, chỉ có thể trông vào thực lực tìm hiểu ba thức kiếm quyết cuối cùng.
- Ba thức cuối cùng của Quảng Lăng tuyệt kiếm không ngờ lại đơn giản đến thế!
Nhạc Vũ trong tay cầm Thiên Ý Kiếm, tiện tay vẽ lên một kiếm hoa thì thấy tốc độ lưu chuyển của kiếm ảnh vô hình đã nhanh hơn nửa lần.
- Là do mình tìm hiểu quá nhiều điển tịch đạo pháp nên nhanh chóng ngộ được hay bản thân ba thức sau cùng quá đơn giản?
Nhạc Vũ lại đem kiếm vung lên, trên mũi kiếm đột nhiên ngưng tụ mấy chục vết rách không gian tụ hợp với Canh Kim kiếm khí. Cho dù một hạt bụi cực nhỏ tiến vào trong đó cũng lập tức bị kiếm khí phân giải ra hàng vạn tồn tại cực nhỏ.
Nếu lúc này Lí Không Liên có mặt ở đây thì sẽ kinh ngạc nhận ra kiếm này cùng với Vô Không Kiếm trảm của hắn cơ hồ là độc nhất vô nhị.
- Mặc kệ như thế nào! Nắm được phần cuối của tuyệt kiếm này thì Đại thần thông kim hệ của mình cuối cùng là viên mãn!
Thu hồi lại Thiên Ý Kiếm, tinh mang cũng dần tắt đi trong mắt Nhạc Vũ.
Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng kiếm cùng Ngọc Thanh phân quang sai ảnh kiếm đều là đại thần thông. Bất quá nếu dùng để đối phó cường giả như Loan Thiên thì thiếu đi một chút lực sát thương. Ba thức cuối cùng của Quảng Lăng tuyệt kiếm lại có thể triệt để bổ sung việc này.
Quay người bước ra ngoài cửa, hắn thấy mặt trời đang chiếu sáng rạng rỡ trên quảng trường. Nhạc Vũ thẩm tra lại thời gian của hệ thống phụ trợ mới phát giác đã qua mấy ngày.
Ngắm nhìn rất nhiều đệ tử Quảng Lăng đang tĩnh tọa ở đây, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động nhớ lại lời của Loan Thiên trước khi bỏ đi.
- Bản thân mình vẫn còn một thân phận chấp sự truyền pháp điện, bất quá qua hai mươi năm vẫn chưa từng sử dụng.