Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 700: Không chết không thôi!




Hai mắt híp lại, Nhạc Vũ đã phân biệt ra phương hướng người này bỏ chạy. Hắn cười lạnh một tiếng, đem Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực trong cơ thể thúc giục lên đỉnh cấp, chỉ một bước liền bước ra ngoài ba ngàn dặm, khiến khoảng cách giữa ba người rút ngắn chưa đầy hai vạn dặm.

Hồng mang chợt lóe trong mắt Chiến Tuyết, nàng mở rộng đôi huyết sí khổng lồ, chợt phát lực, xông về phía trước chừng hơn bốn ngàn dặm, ngay sau đó Bạch Đế kiếm xông lên không bắn đi, sát lực quấn quanh trên thân kiếm, vẽ ra một đạo hồng quang trên không trung, chỉ trong chốc lát đã đuổi theo thân ảnh Thanh Huyền Tán Nhân.

Hắc tán bung ra, ngăn cản hồng sắc cự kiếm, lần này vang lên thanh âm như vải vóc bị xé rách, Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết tuy bị hất ra nhưng hắc tán cũng vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ.

Đôi mày Thanh Huyền Tán Nhân cau chặt lại, tiếp tục hóa quang viễn độn, chỉ mười mấy lần hô hấp đã xuyên qua mấy chục vạn dặm.

Ngay sau đó một khắc, trong lòng nàng ta chợt có cảm ứng, có một cảm giác nguy hiểm cực độ xông thẳng trong lồng ngực.

Thanh Huyền Tán Nhân vội vàng nhìn ra phía sau, Cửu Thiên Thập Địa Hư Thị thần thông xuyên thấu qua vạn dặm không gian, chỉ thấy Nhạc Vũ đã đuổi tới gần, đôi mắt hắn lạnh lùng như băng sương.

Nhạc Vũ đem Nghịch Thiên Đao cùng Thiên Ý Kiếm dừng ngay bên cạnh, giờ khắc này nhìn Nhạc Vũ phảng phất như thay đổi thành một người khác, tất cả thần hồn ý thức phảng phất như đã cùng thiên đạo hợp nhất.

Tuy không ngự kiếm bay đi, nhưng thân hình lại bay nhanh hơn ba phần, ngay sau đó thần hồn đã tập trung lên thân thể thần hồn của Thanh Huyền Tán Nhân nơi xa.

Thiên Ý Kiếm thoáng chốc huyễn hóa thành vô số bóng kiếm, xoay tròn bay múa, mang theo vô số tinh điểm, hai mắt Nhạc Vũ mở to, tinh mang lóe lên, Thiên Ý Kiếm liền hiện ra hư ảnh long hồn, gầm thét một tiếng, tiếp theo phảng phất như vừa đâm rách vật gì, phát ra tiếng vang xé rách khổng lồ.

Vai phải Nhạc Vũ nhất thời tuôn ra đoàn máu tươi, mà Thanh Huyền Tán Nhân nơi xa mũi miệng tràn máu, vai phải gãy vụn, quyển sách màu tím cầm trong tay bỗng dưng nổ tung hóa thành phấn vụn.

Phù văn còn sót lại vẫn liên tiếp thành một mảnh dài hẹp, hóa thành phù văn quang tráo, bao phủ Thanh Huyền Tán Nhân bên trong.

- Kiếm tên Thiên Ý? Đúng như kỳ danh!

Linh giác xa xa cảm ứng, chỉ cảm thấy giờ phút này Nhạc Vũ phảng phất như chính là thiên đạo, cùng thiên địa hòa hợp thành một thể. Khí cơ của hắn lạnh như băng, vẻ mặt băng giá, cơ hồ không còn chút nhân tính. Uy áp mênh mông cuồn cuộn đại biểu ý chí thiên đạo thật làm người khó thể chống đỡ, thương thế bên trong cơ thể Thanh Huyền Tán Nhân lại lần nữa bộc phát, khí huyết sôi trào trong lồng ngực.

- Không ngờ đạo cơ của người này lại hùng hậu như thế!

Cùng thiên đạo hợp nhất, nói thật dễ dàng, Thanh Huyền Tán Nhân hiểu thật rõ khó khăn ẩn bên trong.

Nếu không phải hiểu rõ pháp tắc thiên địa, đối với đạo pháp hiểu thật thâm sâu, nhìn thấu thế giới bổn nguyên, làm sao có thể dung hợp làm một thể, không hề có nửa phần ngăn cách? Vừa cần ý chí cực mạnh, như vậy mới có thể thoát ly thiên địa đồng hóa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Thanh Huyền Tán Nhân tự hỏi với tu vi cảnh giới của mình mặc dù vượt hơn Nhạc Vũ một bậc, nhưng không thể làm được như Nhạc Vũ, hợp lực lượng thiên địa cho mình sử dụng.

Mười ba chiêu tuyệt kiếm của Quảng Lăng Tông chắc chắn bất phàm, nhưng nằm trong tay thanh niên thanh tú kia lại được diễn biến tới chí cực!

Hơn ngàn bóng kiếm hồng mang quấn quanh lại chém tới, mơ hồ ngăn cản đường đi phía trước.

Thanh Huyền Tán Nhân vung tay lên, phất trần trong tay biến ảo thành hàng ngàn hàng vạn ngân tơ, trong chốc lát đã đem bóng kiếm quét sạch không còn.

Mà giờ khắc này Nhạc Vũ đã thối lui ra khỏi trạng thái hợp nhất cùng thiên đạo, loại thiên địa uy áp xông thẳng thần hồn cũng từ từ tiêu tán. Thanh Huyền Tán Nhân cau chặt mày, nhưng lúc này chợt buông lỏng. Bất quá trong lòng lại trầm xuống, mấy năm trước nàng ta từng tận mắt nhìn thấy Nhạc Vũ từng sử dụng qua chiêu kiếm điều khiển thiên ý này để đấu pháp với Loan Thiên Yêu Đế, nhưng lại không đạt được trình độ như ngày hôm nay, thao túng tự nhiên, thành thục lão luyện.

Sau một khắc, dự cảm nguy hiểm lại dâng lên lần nữa. Thanh Huyền Tán Nhân chợt cảm giác ở sau lưng mình, Nhạc Vũ đang cầm lấy Nghịch Thiên Đao.

- Chẳng lẽ là Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao?

Thanh Huyền Tán Nhân vận pháp lực che lấp hai tai, theo bản năng tồn tại vài phần đề phòng. Tay phải hắn dẫn dắt kiếm quyết, tiện tay chiêu thanh cự kiếm mang theo hồng sắc lôi quang chém về phía Bạch Đế kiếm xoay tròn cách đó không xa.

Một hồng một lam tương giao, một cỗ linh lực phong bạo kinh khủng bỗng dưng bộc phát, trong vòng ngàn dặm nơi này toàn bộ san bằng, gần trăm vạn sinh linh thoáng chốc biến mất, hóa thành tro bụi.

Thanh Huyền Tán Nhân cũng không chú ý tới sát nghiệt nghiệp lực, đôi mắt kinh hãi nhìn ra sau lưng.

Nếu nói trước đó khí tức của Nhạc Vũ tương hợp cùng thiên địa, cơ hồ không phân chia lẫn nhau, như vậy giờ phút này lại xung đột cùng thế giới chung quanh, ở trong thiên địa đột nhiên biến thành tồn tại độc lập.

Một cỗ đao ý mạnh mẽ cùng cực quét ngang thiên địa. Mặc dù không mênh mông uy nghiêm mượn lực lượng của thiên địa cho mình sử dụng, nhưng càng thêm khí thế bức người, ý niệm nghịch thiên phảng phất như muốn xé rách bầu trời!

Chỉ trong chốc lát Thanh Huyền Tán Nhân cảm giác được cỗ ý niệm nghịch thiên sắc bén chém rách cả thần thức của nàng tuôn ra ngoài, xuyên thẳng cơ thể, tiếp theo nàng lập tức phát ra một tiếng kêu rên, chỉ cảm thấy thần hồn bản thân không ngờ bị áp chế.

Sau một khắc, liền nhìn thấy Nhạc Vũ dẫn dắt Nghịch Thiên Đao chém tới, vô số thời không toái nhận áp súc thành đao mang, cơ hồ không chút tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh nàng.

Chỉ trong chốc lát liền đem phù văn quang tráo chém thành mảnh nhỏ, hóa quang bay đi.

- Vô Không Kiếm Trảm! Là ba chiêu sau của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?

Thanh Huyền Tán Nhân âm thầm kinh ngạc, trước tiên ném ra một kim sắc cự bát phẩm cấp cũng tương tự như hắc tán, bảo vệ quanh người. Nhưng ngay sau một khắc nàng đã cảm giác tình hình không đúng, sau khi vô số thời không toái nhận vỡ ra, năng lượng hủy diệt súc tích bên trong chợt bộc phát.

Toàn bộ vật chất quanh người, vô luận không khí tro bụi đều vỡ vụn, cũng giống như Thiên Ý Kiếm, không chút kém cỏi.

Trong lòng Thanh Huyền Tán Nhân dâng lên cảm giác sợ hãi. Trong lòng nàng chợt cảm giác đây không chỉ đơn giản đánh tan mà thôi, mà là thiên địa pháp tắc tan rã hỏng mất. Bên trong phiến thiên địa nơi này sinh ra vô số không gian liệt nhận, phảng phất như tùy thời muốn vỡ tan nát bấy.

- Thì ra là như vậy! Nghịch Thiên Đao, nghịch thiên mà đi, chém thiên diệt địa! Quả nhiên đao như kỳ danh.

Kim sắc cự bát chỉ duy trì được chốc lát liền hoàn toàn biến mất. Ngay cả phất trần cũng bị liên lụy, mấy ngàn ngân tơ hoàn toàn nát vụn.

Đạo tâm của Thanh Huyền Tán Nhân cũng thật kiên đọng, chỉ thoáng thất thần liền thanh tỉnh lại. Nàng trấn áp sợ hãi, chỉ còn mang theo ý nghĩ chạy trốn.

Ném ra tám Viêm Long Chân Hình tiên phù cùng mười mấy trương phù triện, ngay sau đó lập tức dẫn phát.

Tiếp tục ném ra hắc tán cùng phất trần, thừa dịp lực lượng nổ tung đang lan tràn, Thanh Huyền Tán Nhân cắn đầu lưỡi, máu huyết nội tức trong cơ thể toàn bộ đều nghịch hành. Thân thể nhất thời tràn đầy máu tươi, cả người hóa thành đạo thanh quang từ trong phiến thiên địa băng loạn xông thẳng ra ngoài.

Đến lúc này Thanh Huyền Tán Nhân không còn dám dừng lại, thất khiếu phun đầy máu tươi, điều khiển cự kiếm gia tốc lao nhanh, chỉ trong vài lần hô hấp đã xuyên ra ngoài mấy vạn trượng.

Nơi xa một ngọn núi lớn xuyên thẳng trong mây, chiều cao mấy chục vạn trượng, mây mù lượn lờ, núi đồi xanh biếc trùng điệp mơ hồ hiện ra.

- Hạo Dương Môn, Hỏa Vân Phong!

Trong nội tâm Nhạc Vũ thoáng trầm xuống, không chút do dự xuyên phá không gian bị chém thành mảnh nhỏ đuổi theo phía trước. Chẳng qua tốc độ của hắn mặc dù rất nhanh, nhưng rốt cục không bằng Thanh Huyền Tán Nhân đang dùng phương pháp tự mình hại mình thúc giục độn quang, chỉ thoáng chốc cự ly đã bị kéo xa.

Hai vạn, ba vạn, bốn vạn dặm…

Nhìn thấy Hỏa Vân Phong từ từ tiến tới gần, Thanh Huyền Tán Nhân tựa hồ đã hết lực lượng, tốc độ bỏ chạy rốt cục giảm xuống, khoảng cách giữa ba người lại dần dần kéo gần, đã chỉ còn vạn dặm.

Quang mang trong mắt Nhạc Vũ chợt lóe lên, đang định chém ra một đao, trên đỉnh Hỏa Vân Phong rõ ràng truyền ra tiếng quát lạnh.

- Lớn mật! Là người phương nào dám xông vào sơn môn Hạo Dương Tông?

Một viên kính khổng lồ như vầng trăng dâng lên cao, chỉ một thoáng một đạo uy năng thậm chí vượt qua cả Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang của Đằng Huyền thẳng đánh xuống, trong chốc lát đã xuyên qua mấy vạn dặm.

Chiến Tuyết theo sau hắn lạnh lùng nhướng mày, huyết sí mở ra, cầm Bạch Đế kiếm chém tới. Ngay lập tức liền chuyển sát vi cương, không chút sợ hãi lực lượng chí dương kia, đem viêm lực bên trong toàn bộ tiêu diệt.

Sau hồng quang là một thanh kiếm tiên hỏa hồng sắc, mang theo quỹ tích thật mạn diệu xoáy tới. Vô số ảo ảnh viêm dương đằng xà hội tụ trên thân kiếm, nơi nơi đi qua đều là một mảnh hồng ảnh chói mắt. Uy thế lớn hơn cả mười đạo Viêm Long Chân Hình tiên phù mấy lần.

Trong lòng Nhạc Vũ lạnh băng, tiện tay dùng Nghịch Thiên Đao chém tan.

Mắt thấy Thanh Huyền Tán Nhân đã nhích tới gần Hỏa Vân Phong, một cỗ thần niệm triển khai tựa hồ muốn dùng thần thức trao đổi với người khác, Nhạc Vũ không khỏi trừng mắt, trong mắt lộ ra sát ý vô tận cùng ý niệm kiên quyết.

- Chuyện dị giới há cho phép ngươi đi thuật cho người khác? Hôm nay mặc dù ngươi trốn vào đầm rồng hang hổ ta cũng phải giết cho được ngươi!

Một cỗ đao ý cực hạn mạnh mẽ phóng lên cao, tràn ngập phương viên mấy vạn dặm. Làm thân hình Thanh Huyền Tán Nhân chợt lảo đảo có chút không yên, chỉ đành thu hồi hồn niệm tiếp tục hướng phía trước bỏ chạy.

Tiếp theo nàng ta vừa há mồm muốn nói, cổ tay Nhạc Vũ chợt run lên, Nghịch Thiên Đao chấn động mạnh mẽ, một cỗ đao âm vô tận hận ý, thê lương thảm tuyệt bỗng nhiên vang dội phía chân trời.

Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao thất chuyển mênh mông cuồn cuộn nhất thời trấn áp toàn bộ âm thanh của phiến địa vực nơi đây, cả Hỏa Vân Phong cũng lung lay một trận.