Tuy nguy cơ tạm trôi qua, nhưng trong nội tâm Nhạc Vũ vẫn cảm thấy trầm trọng, mảnh nhỏ hồng hoang này đã lệch khỏi vị trí bên trong thời không loạn lưu, nhưng với sự suy đoán của hắn, đây cũng chỉ có thể làm cho chủ nhân của thế giới này tạm thời tìm không được phương vị cụ thể của thế giới này mà thôi.
Tu sĩ cao cấp ai cũng là cường giả thông thiên, một khi đi tới tầng cấp Thái Ất chân tiên, thần thông càng thêm khó thể tưởng tượng.
Chẳng hạn như Thiên Li Tông, nếu muốn tính ra được phương vị cụ thể của hoàng hôn giới, cũng không phải là việc khó gì, nhưng có thể phải dùng tới một hai tháng, thậm chí chỉ trong một hai ngày. Mà thế giới này hắn lại tuyệt không thể buông tha.
Nơi này có tới mười mấy ức tín đồ của Chiến Tuyết, mà những sợi tơ tín ngưỡng còn liên tiếp tới thần quốc của nàng.
Nếu như bị những người kia tìm được thế giới này, sợ rằng sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền kéo tới hỏng mất. Gần hai mươi năm gầy dựng của Tuyết nhi tại thế giới này cũng sẽ tan thành bọt nước, thậm chí sẽ làm cho nàng vẫn lạc.
Kết quả tốt nhất chính là thần cách rơi xuống cấp bậc thấp nhất, cùng vô số linh trân nơi đây, thật sự không chút cam tâm buông tha nơi này.
Sắc mặt Chiến Tuyết tái nhợt, tựa hồ cũng dự đoán được vận mệnh của chính mình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh nói:
- Thiếu gia, ta xem hãy để chủ mẫu cùng ba người Băng Thiến rút về trước cho thỏa đáng. Những người kia có lẽ không bao lâu nữa sẽ tìm đến!
Thần sắc Nhạc Vũ thật âm trầm gật đầu, đang muốn phá không rời đi, đột nhiên trong lòng khẽ động, bắn ngón tay về phía trước. Ngay sau đó mấy trăm mai Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm như cơn mưa bắn về phía trước, những nơi đi qua, núi đồi rừng rậm đều biến thành nát bấy.
Cũng không phải lực lượng của ngũ sắc quang châm gây nên, ngược lại Nhạc Vũ khống chế môn thần thông này đã tới mức vô cùng tinh diệu. Tất cả Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đã vững vàng cô đọng lại, không hề tiết ra ngoài chút nào. Nhưng lực lượng âm dương xung đột bên trong sinh ra nguyên từ lực vẫn tác dụng như trước, vì thế đem toàn bộ hoàn cảnh sự vật chung quanh đồng loạt biến thành nát vụn.
Ngay khi mấy trăm đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Châm hoàn toàn tiêu tán, bên ngoài mấy vạn dặm phương xa lưu lại mấy trăm hố đất lớn kinh người.
Nhạc Vũ thoáng giật mình ngây ra, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm hắn đã toàn lực thi triển, nhưng uy lực mạnh mẽ thật vượt xa sự dự liệu của hắn. So với hoàng hôn giới đã tăng cường ít nhất ba thành!
Ngay sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ hưng phấn.
- Quả nhiên vừa rồi cũng không phải ảo giác! Hôm nay ta không bị thế giới này bài xích, ngược lại có thể khống chế thêm càng nhiều thiên địa linh lực, cơ hồ tăng hơn gấp bội. Nếu có thể dùng thành thục, môn đại thần thông này uy năng sẽ càng thêm tăng cường!
Trong nội tâm Nhạc Vũ lại mơ hồ có chút hiểu ra. Vừa rồi mình phá vỡ sát trận đối với thế giới này mà nói nhất định giống như đại công đức khai thiên tích địa, vì vậy mình không bị bài xích, vì thế dù là từ bên ngoài đi vào thế giới này nhưng lại được thế giới này thừa nhận.
Hắn lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn, dốc lòng suy tính thêm chốc lát, cuối cùng hắn phát hiện hết thảy quẻ tượng đều xác minh phỏng đoán của hắn. Sau đó hắn dừng lại, phát ra một tiếng cười khẽ.
- Đây chính là điều gọi là đứa con của vị diện sao? Ta ở Đông Thắng đại lục lại bị thiên đố kỵ. Nhưng đi tới thế giới này lại được hưởng đại khí vận, công đức lớn! Thật không không ngờ, như vậy nếu muốn giữ lại thế giới này không bị người khác cướp đoạt, chưa hẳn là không có phần thắng, thậm chí có thể đứng đầu trong thế giới này!
Suy ngẫm thêm chốc lát, Nhạc Vũ quay đầu hỏi:
- Tuyết nhi, ngươi có cảm giác bản thân mình có bị thiên địa nơi này bài xích hay không?
Chiến Tuyết khẽ nhướng mày, nàng hiểu ý của Nhạc Vũ, tiếp theo hồi tưởng lại nói:
- Trước khi tới nơi này, ta quả thật cảm giác sự khống chế của mình đối với linh lực tựa hồ yếu bớt hơn một chút, không biết có xem như bị bài xích hay không.
Nhạc Vũ nhất thời cười khẽ, hắn biết lời của Chiến Tuyết nói trước khi tới nơi này chính là ảnh hưởng khi hắn liên tục phá hư mười mấy tòa linh trận.
Sau đó sở dĩ nàng có thể khôi phục đoán chừng là vì vừa rồi nàng chém ra một kiếm đã đạt được công đức, vì thế được phiến thiên địa nơi này thừa nhận.
Tiếp theo trong mắt hắn ẩn chứa vẻ tiếc nuối liếc nhìn tòa sát trận bị tàn phá bên dưới. Hắn tự hỏi mình thật không đủ năng lực đem nó hoàn toàn phá vỡ, cũng không cách nào hoàn toàn trấn áp mười mấy thanh kiếm tiên kia, chỉ đành thở dài lắc mình phá khai hàng rào không gian bay đi.
Chỉ một lúc sau Nhạc Vũ đã lục tục tìm được mấy người Nhạc Trương thị. Quả nhiên tu vi của bốn người đã đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, nhưng giờ phút này ngoại trừ lực lượng thân thể còn chưa từng giảm xuống, nhưng bản thân muốn sử dụng điều động thiên địa linh lực lại giảm xuống tới Kim Đan cảnh. Cho dù là thân thể tựa hồ cũng bị lực lượng pháp tắc ước thúc, mười thành thực lực phát huy không tới nửa thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhạc Vũ cũng không lập tức đưa họ về thế giới bên kia, hắn dẫn theo bốn người cùng Chiến Tuyết và Sơ Tam, Đằng Huyền men theo mạch lạc linh lực bị hắn phá hư một đường cùng nhau hợp lực phá hủy những linh trận chi nhánh còn sót lại.
Quả nhiên đoạn đường càn quét bay tới, sau khi phá hủy hơn trăm linh trận, trong bốn người Nhiễm Lực cùng Lâm Trác thực lực mạnh nhất, chẳng những khôi phục thực lực thậm chí còn có chút gia tăng.
Sơ Tam cùng Chiến Tuyết là người xuất lực lớn nhất ngoài bản thân Nhạc Vũ, vì thế đạt được không ít chỗ tốt.
Được gọi là công đức, mặc dù Nhạc Vũ không cách nào phân biệt được nhiều hay ít, nhưng mơ hồ có thể dùng Vọng Khí Thuật phân biệt ra được quanh người mỗi người mơ hồ có được tử quang quấn quanh thân thể.
Mãi cho đến khi toàn bộ linh trận chi nhánh không quá trọng yếu hoàn toàn bị phá hủy, rốt cục Nhạc Vũ mới dừng tay.
Thật ra những linh trận còn sót lại giờ phút này vẫn còn sót vài nơi, chẳng qua những nơi kia đều có kiếm trận uy năng không kém trấn áp.
Không có Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, Nhạc Vũ không nắm chắc có thể đem phá vỡ, chẳng qua tạm thời gác sang một bên. Giờ phút này hắn nhìn ra chân trời xa xa, chỉ thấy hoàng hô trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại bầu trời xanh lam pha lẫn xanh biếc, không còn chút cảm giác giống như ngày tận thế của trước kia.
Ngoài ra không gian bình chướng cũng đang được chữa trị. Muốn phá vỡ tầng không gian ra ngoài, hôm nay Nhạc Vũ cũng phải tiêu hao thêm càng nhiều pháp lực, mà giống như Lâm Trác cùng Nhiễm Lực cũng không còn cách nào giống như lúc trước, có thể ra vào tự nhiên trong thế giới này.
- Vẫn còn chưa đủ! Cường độ của hàng rào không gian ước chừng chỉ đạt được bốn thành của Đông Thắng đại lục. Trên Thái Ất Chân Tiên ta chỉ sợ là phải chết mà thôi. Trừ phi là Ngọc Tiên trở xuống ta mới có năng lực chống lại một chút.
Nhạc Vũ cau chặt mày, hắn biết giờ phút này thế giới nơi đây đang cần thời gian để chữa trị phục hồi, nhưng cho dù hoàn thành thì cường độ của hàng rào không gian đoán chừng cũng không thể gia tăng thêm quá nhiều.
Ngay sau đó hắn lại nhìn tới những linh trận mấu chốt nhất, sau đó thở dài, nếu không cách nào phá hủy được linh trận, lực duy trì của phiến thiên địa này dành cho mình vẫn không cách nào hoàn toàn phóng thích đi ra.
Chỉ trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ không còn chút do dự rời khỏi hoàng hôn giới. Đợi đến khi hắn cùng Chiến Tuyết xuyên qua vô số thời không phong bạo quay trở về Đông Thắng đại lục, liền xuất hiện gần cạnh Băng Nguyệt Thiên Hồ tại Bắc Hoang, ngay bên trong khe nứt.
- Nhớ mười năm nay ta đã từng đi tới đây hai lần. Quảng Lăng Tông cũng đã phái hai đệ tử có số mệnh thâm hậu đi vào, đạt được mười mấy món siêu phẩm trọng bảo, hai môn đại thần thông, cùng vô số đạo điển linh đan, pháp lực bản thân của họ cũng được tiến nhanh. Ngay cả Hư Nhược Nguyệt cũng đi vào lần nữa, cũng đạt được một tiên bảo. Thật không biết hiện tại tu vi của nàng đã đạt tới mức độ nào.
Yên lặng nhìn tới thời không thông đạo, trong lồng ngực Nhạc Vũ chợt sôi trào như sóng triều. Thần hồn của hắn cảm giác được có một cỗ khí tức bất tường cùng khí tức binh đao sát phạt dâng lên.
Thiên cơ lẫn lộn, giờ phút này Nhạc Vũ đã không còn cách nào suy tính ra được tin tức gì giá trị. Nhưng hắn có thể rõ ràng biết được chuyến đi này của mình nhất định vô cùng hung hiểm.
- Chuyến đi Quy Khư Cung mật cảnh lần này chỉ sợ cơ hội sống sót không tới hai thành. Chẳng qua hiện nay cũng chỉ có nơi này mới có khả năng tìm được cơ hội bảo hộ hoàng hôn giới!
Nhớ tới đạo bạch quang kinh khủng kia, trong lòng Nhạc Vũ chợt căng thẳng, nhưng đạo tâm của hắn thật kiên cường, chỉ trong chốc lát tâm thần liền bình tĩnh trở lại.
Hắn cũng không lập tức tiến vào, trước tiên lấy ra Cửu Long Trầm Kim Đỉnh, vật này chỉ bị hao hết linh lực, Nhạc Vũ chỉ cần tế luyện lại một chút liền khôi phục toàn bộ.
Phía sau đến chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân. Hắn vẫn dùng Nhật Nguyệt Thiên Luân kiếm trận trấn áp, bên trong hoàng hôn giới Nhạc Vũ phát hiện tới chín đôi, sau khi thu về dùng, trong tay liền có được chín đôi nhưng không biết có phẩm cấp thế nào. Nhưng ít nhất có thể cao cấp hơn Nghịch Thiên Đao cùng Thiên Ý Kiếm một chút.
Có được chín đôi tiên binh, những siêu phẩm phi kiếm Nhạc Vũ đã nhìn không thuận mắt.
Hồn thức ấn ký trên vật này đã sớm bị hắn xóa đi, ngay cả trí nhớ của khí linh cũng hoàn toàn trống rỗng.
Nhạc Vũ cần phải làm chính là đem vật này phân tích, thăm dò mạch lạc linh lực của chúng, sau đó bắt đầu tế luyện.
Đôi đầu tiên Nhạc Vũ dùng tới mười mấy ngày mới có thể sử dụng thuần thục tự nhiên. Mấy đôi sau chỉ dùng thời gian nửa ngày đã hoàn toàn thu phục. Kết cấu linh trận trong chín đôi tiên binh căn bản xê xích không bao nhiêu, tế luyện tất nhiên được dễ dàng như ý.
Hắn thử khống chế chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân xoay quanh trên không trung, phát ra từng đạo khí mang thật sắc bén.
Cảm giác bất tường trong nội tâm Nhạc Vũ có chút giảm bớt, hắn biết được bản thân mình vừa nắm giữ thêm được vài phần cơ hội an toàn rút lui khỏi Quy Khư Cung mật cảnh.
Ngay sau đó hắn thả ra mấy trăm thanh phi kiếm, tạo thành Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận. Lại dùng Nhật Nguyệt Thiên Luân trấn áp chín phương, chỉ một thoáng liền phát hiện khí tượng trong trận chợt đại biến!
Hắn vốn chỉ dùng bốn trăm năm mươi thanh phi kiếm, lần này tìm hiểu được Tử Khuyết Thiên Chương, hiểu ra được rất nhiều thiên địa đại đạo, Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận cũng được hắn thay đổi, tăng thêm một trăm năm mươi thanh phi kiếm.
Mà giờ khắc này sau khi để Nhật Nguyệt Thiên Luân khống chế chín phương bên trong kiếm trận, bóng kiếm bỗng dưng bạo tăng, đạt tới hơn hai ngàn đạo bóng kiếm. Ở bên trong kiếm trận bay lượn không ngừng, phảng phất như có chín đôi nhật nguyệt thay đổi liên tục, quang hoa rạng rỡ.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ cho dù chính mình xông vào bên trong kiếm trận chỉ sợ cũng chỉ có con đường chết. Ngay tiếp theo hắn tự tin cười lên một tiếng, đem huyền binh toàn bộ thu hồi, lại cùng Chiến Tuyết lao vào trong thời không thông đạo.