Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 711: Vượt ngoài dự tính




"Xoạt" một tiếng vang sắc bén, trong tay áo Nhạc Vũ hiện ra một thanh trường đao hình dáng cổ xưa, phá không bắn ra, bay múa xoay tròn ngay trước người hắn.

Nhạc Vũ đưa tay cầm lấy, một đạo hồn niệm trực tiếp tập trung lên thân thể thần hồn của người nọ. Ngay sau đó thanh trường đao lập tức gầm thét, ý niệm trảm thiên liệt địa không chút sợ hãi trong một thoáng liền bắn thẳng tới chân trời!

Đôi mắt Chiến Tuyết lóe hồng quang, trong nháy mắt Bạch Đế kiếm trướng lớn hơn mười trượng, chuyển sát vi cương, chém về phía trước, liền đem pháp lực hóa thành cự chưởng chém nát. Thập Ngự Phục Ma kiếm trận triển khai quanh thân, xông ra mấy ngàn bóng kiếm, chém lên thân ảnh cao to trên bầu trời.

- Ân? Lại còn dám động thủ!

Tu sĩ trung niên đầu tiên lóe ra ánh mắt lạnh lùng, tiếp theo liền bị sức lực kinh khủng của Chiến Tuyết làm giật mình. Ngay thoáng chốc ánh mắt của hắn đã tập trung trên thanh đao của Nhạc Vũ. Đao ý mạnh mẽ bén nhọn cho dù chính hắn cũng cảm giác bên trong thần hồn của mình phát ra từng đợt đau đớn, có cảm giác không dám đối mặt giao phong.

- Chỉ là một tu sĩ Đại Thừa mà thôi, lại có hồn lực bức người như vậy, đâu có kém gì ta?

Tu sĩ trung niên theo bản năng liền bay lên trời, xa xa né tránh. Ngay sau đó hắn chấn động tay áo, mấy ngàn mũi nhọn màu đỏ sậm từ sau tứ tán bắn ra, cùng kiếm ảnh hợp cùng một chỗ, chỉ thoáng chốc đã chém nát những bóng kiếm.

Trong tay của hắn xuất hiện một loại pháp bảo tương tự như chiếc quạt lông, đang định quạt xuống, bỗng nhiên một đạo đao mang vô cùng mạnh mẽ chợt phá không xuyên tới, vô số thời không mảnh nhỏ lập tức bị cắt nát, chỉ chốc lát đã đem tiên y hộ thân của hắn phá vỡ, thân thể da thịt bị cắt sâu mất đường vết máu.

Trung niên tu sĩ chau mày, ngay tiếp theo liền cuồng nộ, giờ khắc này hắn chỉ muốn đem hai người trước mắt chém thành nát bấy!

Hắn vứt quạt không dùng, chỉ trong nháy mắt thanh quang bắn ra, hiện ra một ngọc bội hình tròn quấn quanh hai thanh long, xuất hiện ngay trước người hắn.

Thanh quang tán ra bốn phía, uy thế hiển hách đem đao mang trấn áp, đột nhiên vô số thời không toái nhận bỗng dưng bạo liệt, một đoàn lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa cơ hồ bộc phát ngay trước mắt hắn, phá hủy phương viên trăm trượng chung quanh.

- Bí quyết đao pháp gì vậy? Cổ quái như thế!

Trung niên tu sĩ lập tức cả kinh, vẻ sợ hãi kinh ngạc vô tận đánh thẳng vào thần hồn, tiếp theo không chút do dự liền nổ tung ngọc bội, ngay cả cây quạt cũng nổ tan. Cả người hắn lập tức thoát thân ra ngoài ngay trong tích tắc linh lực phong bạo toái nát, toàn thân hắn nhuộm đỏ máu tươi, tiếp theo sau một khắc trên không trung hiện ra một đầu tham lang sáp sí đỏ rực cũng lao thẳng xuống.

Hắn theo bản năng xuất ra một mặt lệnh kỳ, một đạo ngũ thải linh quang phát ra cuốn về phía trước.

Trung niên tu sĩ vốn tràn đầy tự tin, chỉ trong chốc lát vẻ mặt liền biến đổi. Hình dạng của đầu tham lang trong nháy mắt liền phá vỡ ngũ thải linh quang, mà Bạch Đế kiếm ẩn núp bên trong thân ảnh cự lang ngưng tụ bảy trăm sáu mươi vạn thạch thần lực của Chiến Tuyết bỗng dưng bộc phát, chỉ một kiếm liền đem mặt lệnh kỳ chém thành nát bấy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cuối cùng dư lực của lệnh kỳ bị đánh tạt sang bên, tuy trung niên tu sĩ kịp thời lắc mình tránh né, nhưng vẫn bị Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết thật linh hoạt dứt khoát chém đứt cánh tay trái.

Cơ hồ quên mất đau đớn, tu sĩ trung niên bật lui về phía sau. Ngay khi nhìn vào ánh mắt hai người phía trước, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ khó tin. Chỉ trong một khắc hắn liền nhìn thấy tia ánh mắt lạnh băng không chút xúc cảm của Nhạc Vũ.

Trong con ngươi lóe đầy sát cơ, Nhạc Vũ tiện tay chém ra một đao, vô số bóng kiếm đánh thẳng ra ngoài ngàn trượng, trong nháy mắt bộc phát, lực lượng xé nát pháp tắc liền đem thân thể của tu sĩ trung niên chém thành nát bấy.

Đợi tới khi năng lượng phong bạo hủy diệt hoàn toàn tiêu tán, trong mắt Nhạc Vũ không hề có chút mừng rỡ, ngược lại còn tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Thật sự quá dễ dàng! Linh Tiên tu sĩ sao chỉ có trình độ thấp tới như vậy?

Trước khi động thủ hắn chỉ cảm giác pháp lực của tu sĩ kia cao hơn mình một chút, thần hồn xê xích không xa. Nhưng trong đáy lòng hắn không có nửa phần nắm chắc. Thậm chí hắn đã làm sẵn chuẩn bị tâm lý một kích không trúng lập tức chạy trốn, hoặc chuẩn bị liều mạng tử chiến, nhưng kết quả cuối cùng lại vượt ngoài ý liệu.

Mặc dù người kia có chút khinh thường địch thủ, nhưng Nhạc Vũ cũng chỉ mới sử dụng Nghịch Thiên Đao đã dễ dàng vững vàng áp chế người kia! Những thần thông pháp bảo khác còn ẩn giấu vẫn còn chưa được sử dụng!

Mà kết quả cùng Chiến Tuyết hợp lực đã lập tức đem người kia miểu sát ngay tại chỗ! Ngay cả thủ đoạn nào khác cũng chưa cần dùng tới.

- Đây chính là Linh Tiên sao?

Chỉ trong một thoáng Nhạc Vũ chợt có cảm giác vô cùng hoang đường buồn cười. Cảm giác cẩn thận lẫn kính sợ vừa rồi phảng phất giống như một câu chuyện cười.

Tại Đông Thắng đại lục trình độ của tu sĩ Đại Thừa cùng Tán Tiên bình thường cũng đã ngang hàng với thực lực của Linh Tiên vừa rồi, nhưng những Linh Tiên này chưa hẳn chiến thắng được một cửu kiếp Tán Tiên bình thường. Chẳng hạn thực lực như Đông Hoa Tán Nhân, Thanh Huyền Tán Nhân căn bản đã có thể hoành hành không cần e ngại. Nhìn thân thể người này rèn luyện cũng xem như không tệ, pháp lực cũng mạnh hơn cửu kiếp Tán Tiên rất nhiều, nhưng xem phản ứng vừa rồi của hắn, cũng không giống như là người từng có nhiều cuộc thực chiến, thực lực không ngờ lại yếu ớt tới như thế. Mà tiên bảo gì đó của hắn chẳng qua chỉ cùng một tầng cấp với Nghịch Thiên Đao cùng Thiên Ý Kiếm của hắn mà thôi.

- Người này thật quá kém! Cảm giác như chỉ cần một mình Tuyết nhi cũng có thể giết chết hắn!

Chiến Tuyết thu hồi Bạch Đế kiếm cùng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, khẽ cau mày, nhìn cánh tay bị chém đứt của Linh Tiên kia, khó hiểu lắc đầu.

Nhạc Vũ cười tự giễu, tiếp theo lại nghiêm mặt nói:

- Vừa rồi thật quá mạo hiểm, nếu không gặp phải chuyện bất đắc dĩ, đừng nên dùng vu lực thì tốt hơn!

Chiến Tuyết gật đầu yên lặng không nói, tiếp tục đưa mắt nhìn ra xa, sau đó vẫy tay, trong tay xuất hiện một tiểu châu bị vỡ, phân biệt một lát lại đưa cho Nhạc Vũ, thanh âm lạnh lùng nói:

- Thiếu gia! Hẳn do vật này giấu diếm được linh giác của ta.

Nhạc Vũ cầm trong tay, chỉ làm phân tích thoáng qua liền hiểu rõ linh trận bên trong, nguyên lai là Ẩn Linh Châu! Hắn cầm chặt trong tay niết thành bột phất, tiếp theo hắn lại đưa mắt nhìn về phương xa.

Viên hạt châu này tự nhiên có thể sánh bằng Ẩn Linh Châu trước kia của hắn, đáng tiếc đã bị hư hao không cách nào sử dụng.

Bất quá giờ phút này điều hắn để ý chính là những tu sĩ tiên đạo tiến vào nơi đây, nếu người người đều có thủ đoạn che đậy linh lực, chỉ sợ không phải là chuyện trùng hợp.

- Vô luận như thế nào, nếu những Linh Tiên này đều chỉ có trình độ như người kia, cũng không cần quá để ý! Tòa núi lớn này ta vẫn có thể đi xem qua một chút.

Nhạc Vũ vừa nghĩ tới đây, không do dự thêm chút nào, trùng hợp nhìn thấy vẻ mặt Chiến Tuyết lộ vẻ ngưng trọng nhìn về nơi xa, trong lòng hắn biết được nhất định động tĩnh vừa rồi tại đây đã làm kinh động những người khác trong Quy Khư Cung mật cảnh. Nhạc Vũ liền thu thập mọi thứ, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng trong nội tâm hắn vẫn không hề có chút buông lỏng khinh thường.

Dù sao trong những tu sĩ Linh Tiên hắn chỉ mới gặp phải một người mà thôi. Rốt cục có phải đều yếu ớt như thế hay không, hay chỉ riêng một mình tên kia là trường hợp đặc biệt. Nhạc Vũ không cách nào xác nhận, điều hắn có thể làm là phải thêm nhiều cẩn thận, chẳng qua trong nội tâm cũng đã có cảm giác hơi sợ hãi đối với những người đã chứng nhận tiên đạo kia.

Có được một lần kinh nghiệm từ sau khi quan sát Ẩn Linh Châu, Chiến Tuyết dẫn hắn tránh đông tránh tây, không còn gặp gỡ bất cứ người nào, duy nhất trên đoạn đường tiến tới đã gặp thêm mười mấy cỗ thi thể của Linh Tiên cùng Thiên Tiên.

Mãi cho tới khi đi tới sơn môn hai người mới ngừng lại. Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên ngọn núi cao mấy vạn trượng phân chia vô số đình đài lầu các. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khí thế như vậy liền biết ở mấy vạn năm trước nhất định là cực thịnh một thời!

- Quy Khư Môn quả nhiên khí tượng thật lớn! Tại sao lại đột nhiên bị suy tàn tới mức độ này!

Nhạc Vũ âm thầm kinh dị, ngay sau đó liền đem lực chú ý nhìn tới sơn môn phía trước. Linh giác của hắn cảm giác được xa xa cũng có hai gã Linh Tiên đang trú đóng tại đây.

Tuy giờ phút này tầm mắt bị ngăn trở, không cách nào nhìn thấy, nhưng hắn có thể loáng thoáng phân biệt hai người này cũng cùng một đẳng cấp với người vừa rồi. Mấy người này ít nhất có tám phần là tu sĩ đồng môn. Bọn hắn cũng thật thông minh, không chạy quanh sưu tầm mà ngăn chặn ngay nơi này. Nghĩ tới đây, Thiên Ý Kiếm trong tay áo Nhạc Vũ đã lặng lẽ bắn ra, cầm chặt trong tay. Hắn đang muốn dẫn động kiếm quyết, Chiến Tuyết chợt híp mắt nói:

- Bên kia hẳn còn có một người tu vi khó lường!

Vẻ mặt Nhạc Vũ giật mình, ngạc nhiên nhìn qua Chiến Tuyết.

Có thể giấu diếm được linh giác của hắn cùng Chiến Tuyết, hoặc là có được Ẩn Linh Châu cấp bậc cao hơn, hoặc tu vi pháp lực hơn xa hai người bọn họ.

Ánh mắt Chiến Tuyết thật bình tĩnh trong suốt, nhưng tràn đầy vẻ sát cơ kiên quyết. Nhạc Vũ cười khổ, thầm nghĩ bản thân mình giờ phút này vì sao còn không quyết đoán bằng một nữ tử? Tiếp theo trong con ngươi hắn cũng lóe lên lệ khí.

Đã đi tới nơi này, không thể lui bước nếu không đạt được kết quả, nơi nào còn cần do dự? Điều hắn có thể làm chính là đem mọi thứ cản đường chém giết là xong!

- Giết!

Trong miệng quát lạnh một tiếng, hồn niệm thần thức của Nhạc Vũ liền dung nhập vào trong phiến thiên địa nơi này.

Trên bầu trời như có thiên ý mênh mông cuồn cuộn phủ xuống. Thiên Ý Kiếm trong tay Nhạc Vũ bỗng nhiên vang lên tiếng long hồn phẫn nộ gào thét, sau đó cực kỳ tùy ý bắn tới.

Với thành tựu căn cơ trận phù cùng pháp lực của hắn giờ phút này, đã sớm đem ba chiêu trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm suy diễn thành trăm ngàn chiêu thức tan ra trong một kiếm. Sau đó hắn tự nghĩ ra Thiên Ý Kiếm, lại càng am hiểu được kiếm ý thâm sâu, trận đánh mấy tháng trước lại càng thu hoạch hơn rất nhiều.

Một kiếm chém ra, nơi cổ Nhạc Vũ sái ra một đoàn máu tươi. Đầu của một Linh Tiên tu sĩ ở nơi xa đột nhiên bị bắn lên, kim dương thần thoát ra, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. Giống như mãi đến giờ phút này cũng không hiểu được vì sao thân thể mình lại bị phá hủy.

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, đây mới là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mà Quảng Lăng Tán Nhân đã sử dụng hoành thành nhân gian!