Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay chợt nắm chặt lại, đem nguyên thần trong tay hoàn toàn giết chết.
Tiếp theo lại tản đi pháp lực, khiến mảnh không gian này bỗng dưng trở lại bên trong thế giới. Mấy thân ảnh mang theo vẻ mặt ngạc nhiên lập tức hiện ngay trước người. Những người kia thuộc về chư tông, vẻ mặt đều có phản ứng khác nhau, có người hiện lên vẻ kiêng kỵ, có người lại do dự chần chờ. Nhạc Vũ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với những Tán Tiên kia, nhìn thấy trong mấy người này cũng không có người của Thính Vân Tông cùng Hạo Dương Tông, mà phương xa còn có mười mấy Tán tiên đang hướng bên này chạy tới, hắn chỉ giẫm chân đã bước qua vạn dặm, chỉ mười mấy lần hô hấp, đã đi tới trên bầu trời Quảng Lăng sơn, đứng ngạo nghễ trên không trung Thủy Hàn Phong.
Nơi này có mười mấy vạn tu sĩ đang vây khốn, tất cả đều giật mình, nhất thời cũng không kịp phản ứng. Duy chỉ có mấy tu sĩ Đại Thừa trong mắt lóe lên tinh mang, nhưng không hề động thủ, chỉ bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Bên trong Quảng Lăng sơn, có không ít đệ tử trên mặt đều lộ ra thần sắc vui mừng.
Nhạc Vũ nhàn nhạt nhìn chung quanh mọi người, sau đó đem ánh mắt dừng lại ở Huyền Tĩnh chân nhân cùng Thiết Kiên đạo nhân, trong mắt lóe ra sát cơ nhàn nhạt.
Bất quá lấy thực lực của hai người này, cộng thêm ba cửu kiếp Tán Tiên, chỉ sợ muốn vây khốn Quảng Lăng Tông thật sự không thể nào!
Mà sau một khắc, Nông Dịch Sơn đã lắc mình đi tới bên cạnh hắn, vẻ mặt ngưng đọng hỏi:
- Vũ nhi, nguyên nhân chuyện này ngươi đã biết chưa?
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, nếu không làm rõ nguyên nhân hôm nay, hắn làm sao dám tùy tiện hiện thân? Chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái, với thực lực của Quảng Lăng Tông, vốn không nên bị buộc tới quẫn cảnh hôm nay.
Nông Dịch Sơn thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tựa như nhìn thấu nghi ngờ của Nhạc Vũ, cười khổ nói:
- Bên Yêu tộc có nhúng tay vào, Thôn Tinh tổ sư bị vây ngoài trăm vạn dặm, đang chiến đấu cùng mấy người kia!
Hai mắt Nhạc Vũ nheo lại, lộ ra vài tia nguy hiểm, ngay lập tức muốn đi tới gặp ba Yêu Đế tại Thanh Châu. Tiếp theo hắn liền cảm giác không đúng, Loan Thiên Yêu Đế chẳng lẽ thật can đảm không để ý tới căn cơ của mình hay sao?
- Chuyện hôm nay tuy do Thính Vân cùng Hạo Dương hai tông khởi xướng, nhưng cũng do Minh Linh Tử của Tử Nghiễn Tông cầm đầu! Huyễn Tâm Tông cũng xuất lực không ít, chẳng qua làm việc còn chút do dự. Ngoài ra còn có Thiên Đạo Liên Minh!
Dùng phương pháp truyền âm, nói xong câu này Nông Dịch Sơn cũng không tiếp tục nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, hiểu được ý của Nông Dịch Sơn, muốn hắn chỉ cần để ý thế lực năm phương này là được.
Tuy căn cơ của Tử Nghiễn Tông cùng Huyễn Tâm Tông đều nằm tại Ty Lạc hai châu, nhưng phạm vi thế lực cũng ở phía bắc. Đều tự xưng hùng tại bắc phương. Một tây một đông, tây vực dựa vào rừng rậm, đông vực dựa vào Đông Hải. Tử Nghiễn Tông cùng Hạo Dương Thính Vân hai tông hợp lại cũng không kỳ quái, tam tông vốn là đồng minh, chỉ cần nhường ra Nhân Hoàng đạo thống, liền có thể làm cho Tử Nghiễn Tông suy tính lại. Nếu tiêu diệt Quảng Lăng, Tử Nghiễn Tông sẽ là thế lực đạt được lợi ích nhiều nhất.
Về phần Huyễn Tâm Tông, có được Thanh Châu giảm đi áp lực, giữa hai tông còn chưa có xung đột trực tiếp, tuy kiêng kỵ bắc phương có tông phái mạnh mẽ quật khởi, nhưng nếu như Quảng Lăng diệt vong, họ cũng không được bao nhiêu chỗ tốt. Hơn phân nửa sẽ chỉ dùng thái độ bàng quan làm chủ yếu, khi làm việc tất nhiên lộ ra vẻ do dự.
Còn lại Tĩnh Hải Tông, Đông Dương Tông, Đạo Lâm Tông, hơn phân nửa chỉ là góp cho đủ số mà thôi, không cần quá mức để ý.
Ánh mắt Nhạc Vũ lại tuần tra trong đám người, không bao lâu đã tập trung vào một lão nhân mặc đạo bào màu xanh, tóc bạc tiên nhan, khí độ ngưng trọng, mơ hồ là người đứng đầu.
Hắn thầm nghĩ người này hơn phân nửa là chưởng giáo Minh Linh Tử của Tử Nghiễn Tông, cũng thật sự có vài phần bất phàm. Pháp lực tu vi tựa hồ yếu hơn Thiết Kiên đạo nhân một chút, nhưng danh xưng trong thiên hạ mười đại tu sĩ cũng không hổ thẹn.
Chỉ trong một thoáng, Huyền Tĩnh chân nhân tựa hồ đã biết Tán Tiên trưởng lão đồng môn đã bị diệt sát, trên mặt chợt lóe lệ khí, trên cổ nổi lên gân xanh, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ sắc bén như đao.
Vẻ mặt Minh Linh Tử khẽ động, tiếp theo cau mày, khom người thi lễ nói:
- Nông chưởng giáo, Nhạc đạo hữu, chúng ta tới đây chẳng qua nói chuyện đạo lý với quý tông, tuyệt không địch ý. Vì sao đang tốt đẹp lại động thủ giết người? Tuy Thính Vân Tông cùng quý tông có chút ít thù hận, nhưng chuyện lần này cũng là công tâm, chỉ là tạo phúc cho tu sĩ Đông Thắng đại lục, một tháng nay cũng chưa từng tổn thương người nào, Nhạc đạo hữu không hỏi nguyên do, liền tùy tiện xuất thủ, không thấy quá đáng? Kính xin quý tông nhất định phải công đạo rõ ràng!
Hắn vừa dứt lời, mười mấy vạn tu sĩ trên không trung đều ồn ào.
- Đúng là quá đáng!
- Chúng ta tu hành không dễ, người này ngay cả thần hồn cũng không chịu lưu lại. Nếu không giải thích, thật khó làm thiên hạ chư tông, trăm vạn tán tu tâm phục!
- Quảng Lăng cấu kết Vực Ngoại Thiên Ma, làm việc tàn nhẫn, thật không phải phần phúc của thiên hạ tu sĩ.
Hắn thầm nghĩ đây cũng là mưu đồ của ngươi đi? Chỉ sợ hôm nay không công mà lui, có chuyện lần này ngày sau Quảng Lăng Tông cũng không thể tiếp tục vững chắc căn cơ tại thế giới này.
Cùng thiên hạ tu sĩ là địch, có lẽ có thể mạnh mẽ nhất thời, nhưng thật khó thể trường tồn.
Không có đồng minh vững chắc, không có môn phái phụ thuộc đáng tin, chỉ cần thế hệ tiền bối như hắn cùng Nông Dịch Sơn và Thôn Tinh, những người có thể trấn áp khí vận đều phi thăng rời đi, thế lực Quảng Lăng Tông sẽ tan thành mây khói.
Cảm giác được ánh mắt Nhạc Vũ, Huyền Tĩnh chân nhân khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn qua, tiếp theo khóe môi nhếch lên cười nhẹ.
Tiếng huyên náo trên bầu trời vang lên chốc lát, Minh Linh Tử lấy ra một kim hoàng sắc linh tỏa, mỉm cười lắc nhẹ, liền có một tiếng chuông thật dễ nghe vang ra hơn ngoài mười vạn trượng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những tu sĩ trên không trung chỉ một thoáng đã yên tĩnh lại, tám trăm dặm phương viên Quảng Lăng sơn ngoại trừ dư âm tiếng chuông còn vang vọng bên ngoài, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Minh Linh Tử khẽ mỉm cười, tiếp theo nhìn Nông Dịch Sơn nói:
- Nông chưởng giáo, Nhạc đạo hữu, không biết hai vị nghĩ như thế nào?
Mười mấy vạn người trong một thoáng đều đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, giờ khắc này tinh thần uy áp của các tu sĩ trên không trung đều phảng phất tập trung cùng một chỗ, lớn như vực sâu, nặng như núi cao.
Nhạc Vũ không chút nào để ý tới, vẫn chắp tay phía sau, vẻ mặt đạm mạc nhìn mười mấy vạn tu sĩ trước mắt. Từ ngày nghĩ ra đao quyết, ngay cả hồn niệm của hắn cũng đã có tiến cảnh không ít.
Có thể quan tưởng ra nghịch thiên đao ý, chém vỡ hết thảy, ý niệm mạnh mẽ vốn chưa từng có từ trước tới nay, giờ phút này ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn tới, vạn phu vô địch.
Nông Dịch Sơn cau mày, tiếp theo cười lạnh đáp:
- Tuyệt không địch ý? Vậy cũng chưa chắc. Nếu thật sự muốn giảng đạo lý với bổn tông, cần gì phải hưng sư động chúng.
Minh Linh Tử cũng là người biết ăn nói, nghe vậy lập tức lắc đầu:
- Chư vị nơi đây phần lớn đều do lòng căm phẫn mà đến. Mười mấy ngày nay chúng ta chưa từng đả thương người của quý tông, không động tới quý tông, xem như biểu hiện thành ý. Thật ra lúc ban đầu nếu quý tông giao ra Lý Nại Lạc, làm sao đến nỗi thế này? Người tu chân như chúng ta, không thể làm bạn với Vu Thần, không thể cấu kết với Vực Ngoại Thiên Ma, đây là quy củ do mấy vị Đạo tổ sở định. Chẳng lẽ quý tông đối với lời nói của các vị Đạo tổ cũng không chút nào quan tâm?
- Thành ý? Mười mấy ngày trước Băng Liên Tiên Tử trọng thương trốn vào bổn tông, ngay cả nguyên thần cũng không thể duy trì, chẳng lẽ không phải do các ngươi gây nên? Có thành ý hay không, chính trong lòng các ngươi hiểu rõ ràng, ta cũng không muốn tranh cãi. Về phần Lý Nại Lạc, ta đã nói bao nhiêu lần, hắn không phải Vực Ngoại Thiên Ma, chẳng qua khi còn nhỏ thần hồn từng cắn nuốt qua một đầu sát ma mà thôi. Đạo tổ nói như vậy đương nhiên chúng ta sẽ không làm trái quy củ.
Trong lòng Nhạc Vũ ngạc nhiên, âm thầm kinh ngạc, Băng Liên Tiên Tử bị thương? Chuyện này hắn không thấy được bên trong thần hồn của ngũ kiếp Tán Tiên vừa rồi. Vốn tưởng rằng trong các môn phái phụ thuộc, Băng Nguyệt Tông khó thể tin tưởng nhất mới đúng, cũng không ngờ Băng Liên Tiên Tử thật sự trở mặt với chư tông mà chọn Quảng Lăng Tông.
Còn có chuyện của Lý Nại Lạc, càng làm người ta ngạc nhiên. Không trách được tiểu tử kia cũng không sợ hãi Vực Ngoại Thiên Ma, đan dược cũng được cung cấp không ngừng. Tư chất ngộ tính cũng đứng đầu Quảng Lăng, hai mươi mấy năm cũng đã tu hành tới Nguyên Anh cảnh giới, thậm chí còn hơn Hư Nhược Nguyệt một bậc.
- Có lẽ nếu mình không xuất thế, chỉ sợ Nại Lạc sư đệ chính là người duy nhất có thể đối kháng được Băng Nguyệt Tông đi? Là hậu chiêu sư tổ lưu lại? Có thể từ lúc nhỏ cắn nuốt sát ma mà ngay cả Linh Tiên tu sĩ cũng sợ hãi, chỉ sợ tuyệt không phải chuyện tình cờ.
Trong lòng Nhạc Vũ vừa nảy ra ý nghĩ này, liền nghe Minh Linh Tử cười lạnh cắt đứt lời Nông Dịch Sơn, nói:
- Một hài tử không có chút tu vi, cắn nuốt sát ma? Chuyện hoang đường vô lý như vậy, chẳng lẽ chưởng giáo đang nói đùa hay sao? Ở nơi đây lại có ai chịu tin?
Nói tới đây, Minh Linh Tử phẩy tay áo nói:
- Thật ra chuyện lần này ta cũng không nhất định ỷ thế hiếp người, cưỡng bức quý tông tru diệt đệ tử mới được! Tới chủ trì chuyện này chỉ là do công đạo, như vậy thế nào? Chỉ cần hôm nay nơi đây có mười vạn tu sĩ có một người tin được lời ngươi nói, nói một tiếng không thể giết, bọn ta liền lập tức tản đi!
Mí mắt Nông Dịch Sơn giật mạnh, trầm mặc không nói, chỉ thấy ánh mắt mười mấy vạn tu sĩ sầm xuống, trong vòng mười mấy lần hô hấp cũng không ai lên tiếng, một cỗ áp lực quỷ dị nhất thời tràn ngập bầu trời Quảng Lăng Tông.
Ngay cả Tĩnh Hải Tông cùng Đông Dương Tông có quan hệ thật tốt với Quảng Lăng Tông dù không nhiều lời, nhưng trong mắt cũng hàm chứa oán giận.
Về phần Đạo Lâm Tông cũng mang theo ý cười nhẹ, thờ ơ lạnh nhạt.
Nông Dịch Sơn thở dài một tiếng không ai nghe thấy, lạnh lùng cười, giọng nói lạnh nhạt:
- Nại Lạc có phải bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào thân hay không là chuyện của bổn tông, không tới phiên người khác nhúng ta nghị luận. Nếu các ngươi không muốn cùng tông ta là địch, hãy mau lui đi…
Đang nói tới đây Nông Dịch Sơn đột nhiên ngẩn ra, nhìn xuống dưới núi. Một bóng người đang ngự kiếm chạy ra khỏi Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận, ngự kiếm phóng lên cao, không bao lâu đã tới trước mặt hai người.
- Lý Nại Lạc?
Nhạc Vũ thoáng sững sờ, tiếp theo ngầm cười khổ. Hắn cũng đoán với tính tình của tiểu tử này, làm như vậy thật không ngoài dự liệu của hắn.