Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 826: Thần bí bảo kính




Luồn nước lũ lam sắc tuôn trào qua mấy canh giờ vẫn không hề có dấu hiệu biến mất.

Nhạc Vũ nỗ lực chi trì, dưới chân hiện ra đồ án Âm Dương Thái Cực Đồ chuyển hóa khí tức băng hàn, quanh thân phủ một tầng băng dày đặc, linh diễm trong cơ thể ngay cả Bất Diệt Đâu Suất chân diễm nóng cháy nhất cũng áp chế tới cực điểm.

Cũng may hắn trốn vào một góc bên cạnh, nếu chậm đi một chút thì lúc này nhất định đã táng thân trong nước lũ.

Bất quá dù là như thế, Nhạc Vũ cũng cảm thấy khó có thể chống chọi, chỉ có thể dùng từng viên linh đan khôi phục pháp lực. Bất quá đến cuối cùng thì dược lực trong cơ thể hắn gần như bão hòa, khó có thể bổ sung hơn nữa, ngay cả nội tức bền bỉ của Ngũ Hành phù trận trong ngoài cũng dần khô cạn, linh trí thần hồn dần trở nên hỗn loạn, chỉ theo bản năng đem hết toàn lực chống cự.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhạc Vũ cảm thấy ngày đêm điên đảo, tựa hồ đã qua vài ngày mới thanh tỉnh lại. Chỉ thấy nước lũ lam sắc đã rút hết, trong cơ thể cũng đã khôi phục vài phần nguyên khí.

Nhạc Vũ tràn ngập cảm giác may mắn sống sót. Hắn cũng không vội rời khỏi chỗ ẩn nấp mà tiếp tục tĩnh tọa, khôi phục pháp lực khí huyết trong cơ thể, thêm vào bài trừ những độc chất và tạp chất sau khi phục dụng một lượng lớn đan dược.

Ước chừng qua một ngày hắn mới cảm giác toàn thân linh hoạt liền phá vỡ tầng băng bên ngoài rồi xuyên thẳng ra, nhìn chung quang chỉ thấy đều là huyền băng lam sắc.

Nhạc Vũ bất giác thầm hoảng sợ.

- Mình chủ quan rồi, chỉ cho là có Ngũ Sắc Thần Quang nơi tay thì không còn sợ bất kỳ linh trận nào trong thiên hạ. Đáng ra phải sớm nghĩ đến sát trận Tiên Thiên này đã có thể khiến những đại tông Hồng Hoang coi trọng như vậy thì sao có thể đơn giản. Cũng không biết tình hình những người sau lưng thế nào?

Nghĩ đến bản thân lần này sớm phá vỡ khiếu huyệt khiến cho sát trận Tiên Thiên sát trận không khống chế được nên bộc phát mấy lần, e là ngay cả ba vị của Ngũ Đài tông cũng không có chuẩn bị, Nhạc Vũ cười nhẹ rồi tiếp tục tiến về hướng tây.

Phi hành ước chừng hơn nghìn dặm thì đến một chỗ phân ra hơn vô số nhánh lớn nhỏ không rõ sâu cạn.

Nếu như lúc trước đổi không có linh vật tác động, Nhạc Vũ nhất định sẽ dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn để tính toán hồi lâu rồi mới xác định thông đạo an toàn.

Nhưng lúc này hắn không chút do dự dùng Nhất Khí Hỗn Nguyên châu cùng Ngũ Sắc Thần Quang che lấp khí tức tiến vào từ cửa động thứ tư bên trái.

Hắn cũng không phải là người dễ tin nhưng vật lần này triệu hoán hắn từ xa cho hắn cảm giác thân cận đến cực điểm, phảng phất như thân nhân nên tuyệt không thể sai.

Bất quá khi vừa vào trong cửa động thì Nhạc Vũ cảm thấy thắt lại, tình hình trong này hoàn toàn khác biệt với chỗ thông đạo hắn vừa trải qua.

Đồng dạng là Huyền Vũ cương nham nhưng bên kia là trận trận âm phong, tràn ngập huyền băng còn nơi này nóng như hỏa lò, bốn bên đều là bụi cát hóa thạch.

- Nơi đây ngoại trừ dòng hàn lưu còn có viêm lưu! Cũng không biết tuần hoàn cuối cùng như thế nào.

Biết dừng lại ở đây dù chỉ một khắc cũng cực kỳ hung hiểm, Nhạc Vũ toàn lực thôi động bí pháp thời gian xuyên qua động quật.

Một lát sau, thân hình Nhạc Vũ đột nhiên không ngừng né tránh vẽ lên một quỹ đạo quỷ dị, lại đem tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa bảo hộ quanh người, không ngừng quay cuồng.

Đến khi thân hình hắn dừng lại thì đã qua bốn canh giờ, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Chỉ thấy toàn thân hắn đã bị vô số vết thương lớn nhỏ, một số còn xuyên thấu thân thể, có một lực lượng thần bí đang ngăn vết thương khép lại.

Trong 365 viên tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa thì đã bị tổn hại non nửa, hơn một trăm viên đã bị mài nhẵn.

Nhạc Vũ toát đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Vừa rồi nếu hắn chỉ phản ứng chậm một chút thì nhất định đã vẫn lạc.

Vô số khí Canh Kim ngưng tụ thành châm từ phía trước ập đến như suối, may mắn là linh giác hắn nhạy cảm, lại nắm giữ bí pháp thời gian, cộng thêm với tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa thỉnh thoảng tranh thủ một ít thời gian nên còn giữ được tính mạng.

Bên trong sát trận trong quả nhiên là từng bước sát cơ! Uy lực hoàn toàn khác biệt với sát trận Thiên Tiên trong Thiên Ý Phủ.

Mười ngày kế tiếp, Nhạc Vũ tuy nóng ruột nhưng cũng không dám đẩy nhanh tốc độ, thận trọng từng bước tiến về hướng tây. Trên đường đi quả nhiên có vô số cấm chế, có một số có thể dùng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang để phá nhưng có một số thì không thể, hung hiểm không dưới âm phong hàn triều ở chỗ đầu tiên.

Hắn càng tiếp cận hạch tâm của sát trận Tiên Thiên thì càng trông thấy vô số ảo ảnh. Chỉ cần hơi chút không chú ý là sẽ bị mê hoặc chết dưới cấm chế hay bị dẫn vào lối khác càng ngày càng xa hạch tâm, thậm chí tâm thần mê loạn, linh trí mất sạch.

Nhạc Vũ có Thái vi Thanh Lương Chân Dịch cùng Vô Vọng chân thủy trấn áp thần hồn nên không sợ ảo thuật nên không ngại đoạn đường này. Đi tiếp hơn trăm dặm thì hắn chợt dừng lại.

Nơi này lại có một đường rẽ song linh vật tác động đến hắn lại phía bên phải, chỉ là sau chỗ này nhất định sẽ rời xa sát trận Tiên Thiên.

Nhạc Vũ chau mày, suy nghĩ chốc lát rồi rẽ trái. Hắn không biết thứ triệu hoán hắn là gì nhưng theo vô thức cảm giác được cực kỳ trọng yếu.

Trong lúc mơ hồ, hắn thêm hiểu rõ vài phần an bài của Hồng Vân tán nhân năm đó trước khi vẫn lạc.

Nếu như sở liệu của hắn là đúng thì thiên địa nguyên thai và sát trận Tiên Thiên nơi đây không có quan hệ tới Hồng Vân tổ sư mà đã tồn tại từ thời Hồng Hoang.

Nhờ vào sát trận Tiên Thiên này mà cách thế tổ sư của mình mới có thể bình yên bảo hộ linh vật không bị người đoạt đi.

Cũng không biết linh vật này làm sao để phân biệt hắn là truyền thừa của nhất mạch Tử Vân.

Quả nhiên đi theo hướng phải trăm dặm liền thấy một đám mây mù hồng sắc đang quay cuồng không ngừng trong hành lang.

- Hồng Vân?

Đồng tử Nhạc Vũ hơi giãn ra, sau đó chần chừ một lúc. Hắn biết tổ sư chính là một đóa hồng vân Thượng Cổ thành đạo. Đám mây này có thể là vật chí độc, ăn mòn huyết nhục thần hồn nưng cũng có thể là thánh vật chữa thương, đến cùng như thế nào hoàn toàn là một ý niệm của Hồng Vân tán nhân.

Hắn cũng không sợ Hồng Vân tán nhân sẽ hại hắn, chỉ lo lắng Hồng Vân sẽ không phân biệt địch ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngừng chân một lát, Nhạc Vũ cười khổ dùng một ngón tay thăm dò vào trong thì cảm giác được sự ấm áp làm người cực kỳ thoải mái đang tràn đến. Sau đó một tia hồng khí rót vào cơ thể khiến hắn khôi phục toàn bộ thương thế do các loại cấm chế.

Nhạc Vũ khẽ vui mừng, không do dự bước thẳng vào.

Phạm vi bao phủ của đám Hồng Vân này cực lớn, khoảng chừng ngàn dặm. Cũng may sau khi vào đây thì không còn tồn tại cấm chế Tiên Thiên, bất quá sau một lát thì cánh cửa đá phía trước lại khép chặt.

Nhạc Vũ bước vào thì lộ vẻ ngưng trọng, cảm giác khí tức nơi đây so với sát trận Tiên Thiên còn khủng bố hơn vô số lần. Hắn biết bản thân chỉ cần ứng đối không thoả đáng thì chắc chắn sẽ vẫn lạc. Cho dù là thân có đại thần thông Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang cũng chỉ vô dụng.

Liếc nhìn chung quanh, Nhạc Vũ liền tập trung vào một chỗ trên cửa động. Chỉ thấy nơi này có một mặt kính, mặt trái là băng lam, mặt phải hỏa hồng. Từng đợt linh lực mênh mông từ trong tràn ra, cảm ứng với Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết trong cơ thể hắn.

Nhạc Vũ nhướng mày, đè ép nỗi vui sướng trong lòng. Hắn cẩn thận quan sát thì quả nhiên là vật Tiên Thiên. Bất qua vẫn chưa tới Tứ phẩm, chỉ là uy lực đến cùng không biết thế nào.

Hơi cảm giác thất vọng, tiếp đó hắn chợt tụ một luồng Băng Diễm tuyệt quang tầng thứ mười lăm trùm tới.

Bảo kính thoáng hiện lên một quang hoa chói mắt, quay tròn phi đến trong tay hắn, cánh cửa đá đang đóng chặt cũng ầm ầm mở ra.

Nhạc Vũ hóa thành độn quang, cấp tốc nhảy vào trong đó. Sau khi lọt qua thì cánh cửa đá lại nhanh chóng khép lại

Tiếp đó hắn nhìn lại chiếc kính trong tay.

Cảm giác triệu hoán của hắn chính là đến từ vật này.

Nhạc Vũ ngẩn ra rồi đặt tay phải lên đó, cảm thấy bên trong thế giới bản nguyên đang không ngừng thôn thổ linh lực, chỗ sâu còn có mấy thứ khác.

Bất quá Nhạc Vũ còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã cảm thấy bên trong động quật chấn động dữ dội.