Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 853: Khí thế ngập trời




Kiếm ý xông lên tận trời, xuyên thẳng bên trong đại điện, tràn đầy khắp nơi, ép tới mức hơi thở cũng cứng lại.

Giờ khắc này, mọi người bên trong điện vẻ mặt giật mình nhìn thân thể Liên Hải bị chia làm hai nơi, chỉ còn lại một đạo nguyên hồn thoát ra.

Mà lúc đầu lâu rơi xuống đất, vẫn mang theo thần tình mờ mịt, bên trong đại điện có thật nhiều Thiên Tiên đều vắng lặng im bặt, trên mặt mang theo vẻ mê mang khó tin.

Theo kiếm quang của Nhạc Vũ bạo lên, đến khi đầu của Liên Hải bị chém đứt mới bất quá chỉ trong nháy mắt!

Nhanh tới mức mấy chục Thiên Tiên tu sĩ bên trong điện cùng mười hai Ngọc Tiên trưởng lão đều không kịp phản ứng! Trong đầu chỉ còn kịp toát ra vài phần ý niệm.

Động thủ ngay tại chỗ, sao hắn gan lớn như vậy?

Như thế nào với thực lực của Liên Hải, lại không kháng cự được người này một kiếm?

Người này thật sự là Uyên Minh? Là tên phế vật suốt vạn năm nay cũng không cùng người động thủ?

Thủ đoạn thật ác độc!

Phảng phất giống như bị người gắt gao bóp chặt yết hầu, lại phảng phất như trái tim bị người đâm một kiếm. Chung quanh đại điện đều chỉ còn tiếng hô hấp dày đặc.

Mà có người thần sắc lại trầm như nước.

Thủy Vân kiếm quyết! Dung Vũ Hóa Vân Quyết…

Bên trong những Thiên Tiên, có người cuối cùng không nhịn được phun ra suy đoán này. Không khí bên trong nhất thời hạ thấp thêm vài phần, cơ hồ đã hạ xuống điểm đóng băng.

Ánh mắt một số người lóe ra, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một số người lại nhìn Nhạc Vũ, lộ ra sát khí lạnh lùng nghiêm nghị. Sau đó lại có một bộ phận người cũng đã giận dữ không kiềm chế được.

Bên cạnh Hoán Ưu cũng vắng lặng, hắn đã sớm đoán được kết cục của Liên Hải sẽ không quá may mắn, cho dù sống qua hôm nay, cũng khó thể giữ được vị trí Tập Đan các chủ, hơn phân nửa sẽ là kết quả lưỡng bại câu thương.

Thật không nghĩ ra Uyên Minh này bình thường không bộc lộ nhưng khi ra tay một kiếm đã chém Liên Hải thành hai đoạn!

Tầm mắt hắn không tự chủ được dừng ngay trước thanh trường kiếm màu trắng trước người Nhạc Vũ.

Ngũ phẩm tiên binh, tiên thiên sinh thành, gần như hậu thiên linh bảo!

Mà bên trong kiếm phù lần trước, hắn rõ ràng chưa từng cảm giác được có nửa phần chân khí của thanh kiếm này!

Nếu như lúc ấy Uyên Minh chỉ dùng thanh kiếm này, chính mình còn có thể ngăn cản được hơn trăm kiếm hay không? Có phải mình cũng sẽ như Liên Hải, chỉ một kiếm đã bị chém giết đương trường?

Một cỗ băng hàn khí tức thâm trầm đánh thẳng đáy lòng, khiến trong lồng ngực hắn thành một mảnh băng sương.

Nhạc Vũ giống như đối với ánh mắt mọi người hoàn toàn không có cảm giác, kiếm quang trôi đi, lại nhấp nháy bên trong đại điện. Vô số vân hà lại bay lên, một đạo thủy sắc kiếm quang hạo đãng đánh thẳng tới nguyên hồn Liên Hải.

Bên trên đại điện cuối cùng đã có người nổi giận.

Ở trước mặt ta cũng dám động thủ, ngươi thật to gan!

Âm như tiếng sấm, phảng phất nổ vang bên tai mọi người. Một đạo hỏa quang từ trên không đập xuống, một tòa lục tầng bảo tháp hóa thành phạm vi một mẫu khí thế nguy nga, giống như một tòa núi lớn ầm ầm rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, nhiều tu sĩ phụ cận cũng lần lượt ra tay.

Ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng, trên thân Sương Thạch kiếm lộ ra kiếm quang, tiếp tục tăng lên ba phần, Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí hạo đãng trực tiếp đem pháp bảo huyền binh đang bay tới, thậm chí cả thần thông pháp lực đều hoàn toàn phá vỡ. Cương khí chấn động, trực tiếp đem tán tiên nguyên hồn của Liên Hải chân nhân vừa độn ra chấn thành dập nát.

Lúc này kiếm quyết trong tay dẫn dắt, vân quang quanh người bỗng dưng tràn ngập trong phạm vi mười trượng, bên trong vô số thủy lưu vân khí lần lượt biến đổi, đem tòa tháp đang nện xuống trực tiếp dẫn dắt rời qua một bên.

Ngay sau đó hắn lạnh giọng cười, nhìn lên trên bậc thang.

Nếu không đem Liên Hải chém giết, đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ của người này, hắn làm sao lấy lại công đạo cho hai gã đồng tử đã mất đi sinh cơ nằm một bên kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bên trong đại điện có sáu mươi Thiên Tiên, mười hai Ngọc Tiên, làm sao có thể kháng được một kiếm của Nhạc Vũ bảo vệ tính mạng của Liên Hải?

Các nơi trong điện, hơn mười bảo quang tế lên, hồn lực cuồn cuộn hội tụ bên trong không gian phạm vi ba ngàn trượng đại điện, tựa như núi cao sụp đổ!

Ánh mắt Nhạc Vũ càng lạnh hơn vài phần, mặc dù đang ở bên trong gió lốc, lại không nửa phần sợ hãi:

Hay là các ngươi thật muốn khiến cho Cực Uyên Phong nhất mạch hôm nay phản bội rời khỏi Thủy Vân Tông!

Tiếng nói trầm thấp, lại tràn ngập khắp ngõ ngách bên trong không gian này. Hơn mười Thiên Tiên chợt cứng lại, đồng loạt dừng động tác. Mười hai Ngọc Tiên tu sĩ bên trên đều đồng loạt dao động!

Những hành vi của Liên Hải, các ngươi đều là thủ tọa một núi, nhất điện tôn sư. Thật sự chưa từng nghe nói qua sao?

Cực Uyên Phong của ta cũng thuộc Thủy Vân Tông nhất mạch, mấy vạn năm nay vì tông môn tử thương vô số, lại nên bị đồng môn bắt nạt như vậy?

Đã bao nhiêu ngày đêm, bên trong tông môn này có từng có người nào đưa ra một câu nói trượng nghĩa? Có từng có người nào có nửa phần ý tứ tương trợ?

Làm việc bất công vô nghĩa như thế, lãnh huyết vô tình, bất chấp tình đồng môn. Thủy Vân Tông này, còn tồn tại có ích lợi gì, ta xem còn không bằng giải tán cho xong chuyện!

Giờ phút này mỗi lời nói của Nhạc Vũ lại tiến lên trước một bước, khí thế càng thêm tăng cao.

Khi bước thứ năm mươi bước ra, tuy Nhạc Vũ vẫn còn ở dưới bậc thang, nhưng trong mắt mười hai Ngọc Tiên tu sĩ lại phảng phất giống như bị Nhạc Vũ nhìn xuống, chỉ cảm thấy sự hiện hữu của mình giờ phút này vô cùng nhỏ bé.

Từng lời nói như giết sát tâm thần, khiến thần hồn chấn động, cơ hồ lại đạo tâm bất ổn, kiếm ý hạo đãng thẳng hướng trời cao, cơ hồ qua mỗi một nơi càng tăng thêm vài phần.

Mà khi chữ cuối cùng phun ra từ miệng Nhạc Vũ, nhiều tu sĩ trong điện sắc mặt đều nhất thời trắng bệch, trong đó có hơn mười người còn hiện ra vẻ mặt ưu tư.

Yên lặng chừng một lần hô hấp, trong đó có một tu sĩ mặc lam sắc đạo bào tóc bạc vươn người đứng lên nói:

Cho dù Liên Hải có sai, cũng cần theo tông môn quy pháp làm việc. Trong tay ngươi có chứng cớ chứng thật hắn từng làm việc cắt xén đan dược sao? Nếu như không có, đó chính là tàn sát đồng môn!

Chứng cớ? Ta cần gì có chứng cớ! Tu sĩ cảm ứng thiên cơ, hết thảy thế gian này đều có thể phân biệt thật giả!

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ lợi hại bức người:

Ta có thể dùng thần hồn thề, việc Liên Hải gây nên nếu có nửa phần không thật, để Uyên Minh ta chết vào ngàn đao vạn nhận. Thử hỏi chư vị, có ai dám sao? Có ai dám lấy nguyên hồn chứng minh sự trong sạch của Liên Hải?

Nói tới tận đây, một bên điện vang lên một tiếng "khanh". Mọi người chuyển mắt nhìn lại, là một tu sĩ Thiên Tiên sơ kỳ không còn cách nào chống cự được kiếm ý bàng bạc của Nhạc Vũ, cả người ngã ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt, vội vàng điều tức.

Nhưng trông thấy cảnh này mà trong mắt mọi người cũng không có nửa phần ý tứ kinh ngạc. Giờ phút này tinh thần kiếm ý của Nhạc Vũ cũng thế giới tương hợp, chính là lúc cực thịnh nhất. Ngay cả hơn mười Ngọc Tiên tu sĩ trên bậc thang đều không dám đối thẳng uy phong kia, người này có tu vi như vậy chống đỡ đến bây giờ đã là không kém.

Đúng ngay lúc này, khí thế của Nhạc Vũ càng tăng thêm vài phần, mọi người trong điện cũng không còn ai lên tiếng nói.

Nhưng trong nội tâm bọn họ lại cực kỳ quái dị, người trước mắt này thật sự là Uyên Minh? Là phế vật trong mắt Thủy Vân Tông?

Lời nói của người này sắc bén, đạo pháp mạnh mẽ, trong tông môn người có thể so sánh chỉ sợ cũng chỉ vài người mà thôi.

Chịu nhục, ẩn nhẫn đến nay, lúc vừa bùng nổ đã không thể chế áp, tâm tính này thật sự kinh ngạc đáng sợ!

Hoán Linh ở trên bậc thang, phía dưới ngai vàng chưởng giáo, từ đầu tới cuối chưa từng bày tỏ chút phản ứng nào.

Giờ khắc này trong lòng hắn thầm than, biết được đi tới một khắc này mình không thể tiếp tục yên lặng được nữa.

Ánh mắt hắn vô cùng phức tạp nhìn xuống bậc thang, Hoán Linh chỉ cảm thấy trong nội tâm vừa kinh ngạc lại vừa kinh hãi.

Ngay sau đó trong lòng hắn khẽ động, nhìn ra hướng ngoài điện, mười mấy đạo kiếm quang đang lần lượt bay vút tới.

Nhìn lên những độn quang từ xa chỉ thoáng chốc tới gần trước điện, người cầm đầu mặc phục sức trưởng lão Thủy Vân Tông, tướng mạo mập mạp.

Người còn chưa tới, đã phát ra tiếng bi rống lay động chấn thiên:

Uyên Minh, Cực Mộc ta hôm nay nếu không băm thây ngươi vạn đoạn, thì thề không làm Thủy Vân Tông trưởng lão!

Mấy vạn mai ngân châm bỗng dưng từ trong tay áo người nọ xuyên ra, giống như một dòng sông lớn tràn tới.

Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, chỉ tùy tay phẩy qua, Sương Thạch kiếm bên cạnh bỗng dưng huyễn hóa thành một mảnh quang hoa, xoay quanh vũ động.

Mà vân quang quanh người lại khuếch tán ra phạm vi trăm trượng, vô số thủy lưu mênh mông không ngừng, khiến hàng vạn hàng ngàn châm quang xuyên tới liền giống như rơi xuống biển, không còn thấy bóng dáng. Lại bị dòng nước giống như huyền binh tiên kiếm tẩy rửa, chỉ trong chớp mắt đã không còn cách nào lao tới phía trước.

Vài Thiên Tiên tu sĩ vừa nhảy vào trong điện, sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ, cơ hồ lập tức tế ra tiên binh trảm tới bên trong vân quang, tất cả đều có vẻ uy danh hiển hách, oai vũ khó lường!

Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, hít một hơi dài, ngay sau đó sát khí kiếm ý ngập trời liền tăng lên vài phần!

Thủy vốn là thiên hạ chí nhu, có thể ngự vạn vật!

Vân quang quanh người lại trương lên, tăng lên phạm vi ba trăm trượng! Cũng giống như dòng sông biến thành thực chất, xoay chuyển quanh người hắn, một kích hợp lực của mấy Thiên Tiên tu sĩ chỉ làm hồ nước kia thoáng dao động, liền bị nhu lực tầng tầng lớp lớp hóa giải, không tổn thương được Nhạc Vũ mảy may.

Ngay trong lúc trong lòng mọi người đều chấn kinh, tốc độ xoay tròn của hồ nước không ngờ bạo tăng gấp trăm lần! Vô luận là tiên binh do vài tên Thiên Tiên tu sĩ chém ra, hay mấy vạn hắc sắc châm Cực Mộc chân nhân đánh vào, đều bị triền cuốn bên trong, không cách nào thoát thân.

Mà giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tới cực điểm của Nhạc Vũ lại vang lên bên tai mọi người.

Thủy cũng có thể làm thiên hạ chí cương, trở thành vạn kiếm!

Khi tiếng nói rơi xuống, Sương Thạch kiếm bỗng dưng chém ra, từng đạo thủy khí nồng đậm bỗng dưng hội tụ, hỗn hợp cùng Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí, giống như một thanh kiếm thẳng tắp chém lên giữa không trung, thẳng chém thanh sắc tiên binh cổ xưa, từ xa xa chém thẳng xuống Cực Mộc chân nhân.

Ngay khi nhìn thấy vô tận thủy khí theo kiếm khí nháy mắt ngưng tụ thành thanh vạn năm huyền binh, Sương Thạch kiếm trước người Nhạc Vũ giống như kéo dài hơn trăm trượng, hóa thành một thanh cự kiếm trùng điệp chém xuống.

Một tiếng vang chói tai rầm rĩ, thanh sắc tiên binh liền bị nện bay ra ngoài điện, Cực Mộc chân nhân sắc mặt khẽ biến, lắc mình tránh đi.

Mà trên bậc thang, một vị Ngọc Tiên tu sĩ đã không còn nhịn được đứng bật lên, thần sắc kinh nghi.

- Đây là Thủy Vân mười sáu kiếm!