Thoáng thi triển một phen Tam Linh Khống Hồn Châm để điều khiển Bạch Thường thì cảm giác rất như ý,
Nhạc Vũ lại đằng không bay về chỗ trung ương của Vạn Lôi Điện. Một đường hắn cũng không trấn áp mà mặc kệ Bạch Thường đi theo sau lưng, hơi chậm chạp một chút liền thôi động Ba La Thần Diễm khiến nàng không thể nghịch ý, dần dà thôi không chống cự mà thần sắc đờ đẫn theo sát, chỉ có trong mắt lộ ra vài tia kinh dị nhìn Nhạc Vũ.
Nàng phát hiện tốc độ bay trong Vạn Lôi Điện của Nhạc Vũ cực nhanh, có cấm chế gì liền quét ra một luồng ngũ sắc quang hoa là có thể phá vỡ toàn bộ, nhanh hơn xuyên toa không gian của nàng chút ít.
Thậm chí lúc này nàng còn hoài nghi thân phận thanh niên trước mắt này kỳ thật là Khổng Tước nhất tộc. Nếu không như thế, tuyệt đối không thể thi triển ra đại thần thông như Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang.
Sau một hồi lâu, Nhạc Vũ dừng lại trước một lối tắt rồi lấy ra một cây trường châm kim sắc.
Đây là vật duy nhất trong thân hình của Cửu Tiết Kim Văn không bị kiếm khí Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt phá nát, tuy bị đánh xuyên qua nhưng vì kiếm khí ngưng súc đến cực điểm nên ảnh hưởng không lớn.
Tiếp đó hắn đột nhiên hóa thành văn nhược tú sĩ rồi cười nói với Bạch Thường:
- Bộ dạng ta như vậy có giống đồng bạn Tiết Minh tán nhân của ngươi?
Bạch Thường khẽ giật mình rồi lập tức hiểu ý, nói vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi muốn giả mạo thân phận Tiết Minh tán nhân đi cùng ta tiến vào? Không trách lại lưu cho ta một mạng.
Nhạc Vũ im lặng không đáp, thầm nghĩ nữ tử này tuy hơi ngây thơ nhưng cũng không ngốc, xem như cực kỳ thông minh. Bất quá hắn dùng Tam Linh Khống Hồn Châm chế trụ nàng dĩ nhiên chủ yếu là vì thần thông không gian có thể so với Đại La Kim Tiên. Nguyên nhân khác là hai người kia khiến hắn cực kỳ khó chịu, khách quan mà nói thì hắn nhìn nàng có chút thuận mắt.
Bạch Thường thấy hắn im lặng thì cười lạnh:
- Giống thì giống rồi nhưng còn thần thông của Cửu Tiết Kim Văn thì sao? Ba người chúng ta tuy phụng mệnh mà đến Vạn Lôi Điện nhưng cũng chưa chắc thuận buồm xuôi gió, cũng chưa chắc có bao nhiêu người sẽ cố kỵ người đứng sau chúng ta.
Nhạc Vũ nghe vậy bật cười rồi thân hình đột nhiên biến mất trước mặt Bạch Thường. Vào lúc nàng đang biến sắc thì hắn lại đột nhiên hiện ra phía sau, cự châm màu vàng mang theo vô số khí canh kim sắc bén kích đến.
Bạch Thường vội vàng thôi động vô số ngân quang hội tụ sau lưng, chín cặp cánh vỗ lên đánh ra tầng tầng liệt nhận nhưng vẫn bị kim châm dễ dàng phá hủy xuyên thấu đến trước cổ.
Bạch Thường bất giác toát mồ hôi lạnh, biết hắn chỉ cần thoáng phát lực là có thể xuyên thủng cổ nàng.
Nàng lại càng kinh dị, cũng không biết đối phương tu luyện công pháp nào mà điều dụng khí canh kim còn mạnh hơn Cửu Tiết Kim Văn vài phần, thôi động pháp tắc thiên địa lại càng vượt lên.
Dị năng tàng hình như thế đã vượt xa nguyên bản Tiết Minh tán nhânn.
Bạch Thường hừ nhẹ một tiếng nhưng cuối cùng không lên tiếng phản bác. Chiến lực của Tiết Minh khẳng định không chỉ như thế, tuy không phải là thân thể thần thú nhưng thực sự có đại thần thông, bất quá như vậy cũng đã quá đủ để giả mạo.
Nàng cũng không nói thêm, đằng không bay lên, chừng một tuần hương thì quay đầu hỏi:
- Sau khi xong chuyện của Vạn Lôi Điện thì đạo hữu ý định xử trí Bạch Thường như thế nào? Chuyện lần này ba người chúng ta không đúng nhưng không đáng chết. Nếu như đạo hữu nhất định muốn đem ta diệt khẩu, vậy thì xin mời . Nhưng nếu muốn thu phục Bạch Thường ta làm tọa kỵ hay hộ viện thì ta cho dù chết cũng không theo.
- Chết cũng khó theo?
Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng nữ tử này có bốn chữ giết người diệt khẩu thì cũng ý thức được vấn đề là đâu, lắc đầu nói:
- Bạch đạo hữu tự thấy còn có tiền vốn để mặc cả?
Bạch Thường hơi ngẩn ra, hết thảy sinh tử bản than đều nằm trong tay Nhạc Vũ, nếu như đối phương không đồng ý quả thật nàng muốn chết cũng không được.
Một bộ Tam Linh Khống Hồn Châm tự nhiên còn chưa có hiệu quả nhưng nếu thêm vào Tiên Thiên Ba La Thần Diễm thì thật sự nàng không có dư địa phản kháng.
Nhạc Vũ tiếp theo nhìn chín cặp cánh của Bạch Thường vẻ hào hứng:
- Giết ngươi diệt khẩu cũng có thể, ta có chút hứng thú với mấy đôi cánh của ngươi, vừa có thể luyện thành pháp bảo không gian. Bất quá nếu là tiến hóa sắp tới thì chúng ta đợi thế nào?
Bạch Thường trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong nội tâm sầu não không ngừng tuôn nước mắt.
Nơi này đã gần với trung tâm Vạn Lôi Điện, Nhạc Vũ lo lắng người khác phát giác nên cũng không dám sử dụng lại Ngũ Sắc Thần Quang. Chỉ cự ly mười vạn trượng nhưng phải qua hồi lâu mới đến một đền thờ cực lớn, mấy chữ triện bên trên chính là Vạn Hóa Lôi Trì.
Nhìn vào đã có mấy trăm tu sĩ tụ tập ở đây, bất quá phần lớn đều đang chau mày nỗ lực quan sát thể nghiệm biến hóa linh lực.
Nhạc Vũ hạ độn quang xuống từ xa nhìn lại thì thấy nơi này trong vòng ngàn dặm được cự sơn vây quanh, trên đỉnh núi lờ mờ nên cũng không nhìn ra thứ gì.
Bất quá theo như ký ức của Quảng Thái chân nhân thì cái gọi là Vạn Hóa Lôi Trì, còn có chính điện của Vạn Lôi Điện trấn áp Tam Thập Tam Thiên đều nằm trong chỗ trung ương của vòng cung cự sơn kia.
Nguyên Trí linh thụ cũng ở trong đó, do Vạn Hóa Lôi Trì cung cấp năng lượng nuôi dưỡng nên vốn ngàn năm sẽ cho quả nhưng trong đây chỉ cần ba trăm năm.
Ngoài ra còn có rất nhiều tin tức do Bạch Thường cung cấp nên dù hắn chưa đi vào nhưng cũng nắm được rất rõ.
Vấn đề nơi này chính là chỗ cấm chế mạnh nhất của toàn bộ Vạn Lôi Điện, trực tiếp liên kết với Vạn Hóa Lôi Trì thành nhất thể, đầy đủ các chủng lôi kiếp lục giai, thêm vào hơn mười loại lôi kiếp thất giai, vài loại lôi kiếp bát giai nên cho dù là Đại La Kim Tiên chính diện đối chiến cũng là chữ chết.
Bạch Thường có chút hả hê, trong mắt lộ ra ý cười. Nàng biết cấm chế nơi đây không ngăn được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang nhưng nếu Nhạc Vũ đã không có ý định lộ ra cân cước thì cũng không có khả năng sử dụng.
Tiếp đó nàng lại cảm thấy bi ai, coi như tự an ủi mà thôi, vì không cách nào phản kháng nên thấy đối phương gặp khó khăn thì nàng thoáng cao hứng.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ liền quay đầu hỏi:
- Vị Yêu Thánh đại nhân có nói với ngươi thế nào để có thể tiến nhập Vạn Hóa Lôi Trì?
- Yêu tộc còn có thể có thủ đoạn gì? Hơn phân nửa đều đã đầu nhập vào dưới trướng Tiệt Giáo, còn lại kéo dài hơi tàn, ẩn cư nơi hoang vắng. Cho dù có thứ gì tốt cũng đã bị Tây Phương Giáo cướp đi. Vị đại nhân kia chỉ nói để cho chúng ta chờ ngoài đến ngày mở ra là được. Cấm chế lôi trận ở đây qua sáu năm sẽ mở một lần, tính ra cũng đã sắp tới.
Bạch Thường biết cho dù mình không muốn đáp thì Nhạc Vũ cũng có thể hỏi lên nên cũng không cần giấu diếm nhưng ngữ điệu cực kỳ lãnh đạm.
Nhạc Vũ quả nhiên hơi nhướng mày rồi cười lạnh:
- Đã như vậy thì để ngươi dẫn ta đi vào. Thần thông không gian của ngươi chẳng phải sở trường nhất là xuyên qua hàng rào không gian sao?
- A?
Bạch Thường ngẩn ra nhưng động tác thân thể của nàng đã không do bản thân làm chủ nên chín đôi cánh lập tức mở ra quạt mạnh xé rách hàng rào không gian.
Tiếp theo là một đôi cánh tay ngọc ôm lấy Nhạc Vũ đầu nhập vào khe hở không gian để lại sau lưng vô số ánh mắt kinh ngạc.
Vừa lọt vào không gian ngoại tầng, Nhạc Vũ đã có cảm giác cố hết sức, mức độ phong bạo thời không ở đây so với Thiên Huyền giới vượt qua cả trăm ngàn.
Dù là hắn hiện giờ nắm giữ không ít pháp tắc thời không đem hết toàn lực trấn áp cũng không cách nào ở phi độn tự nhiên.
- Quả nhiên vẫn chưa được
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, trước khi đem hồn ấn trùng kích tầng thứ năm thì hắn vẫn muốn bản thân trùng kích những phong ấn của đạo tổ.
Bất quá hiện giờ xem ra ngày bản thân tự mình thoát ly Hoàng hôn giới còn rất xa, chỉ mượn lực linh trận chí bảo Hỗn Độn mới có thể trùng kích tầng thứ năm
Cũng may có chín cặp cánh của Bạch Thường bảo vệ, mỗi một lần vỗ đều có thể khiến cho phong bạo thời không yếu bớt mấy phần.
Bất quá Bạch Thường lúc này lại nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói:
- Ta thấy ngươi điên rồi, ngươi cũng biết hàng rào không gian gần Vạn Hóa Lôi Trì khác nơi khác, ngay cả ta cũng không cách nào xé mở? Chỗ đó càng có thêm lực của mấy ngàn loại kiếp lôi nên tiến vào là chân chính tự tìm đường chết.
Nhạc Vũ không đổi thanh sắc, cười lắc đầu nói:
- Vừa rồi ngươi đã có ý muốn chết thì còn sợ gì? Ngươi xem ta có phải lỗ mãng? Nếu không nắm chắc một chút thì há chịu mạo hiểm như vậy?
Bạch Thường chỉ cảm thấy là trong lồng ngực vô cùng phiền muộn, hận không thể lúc này ném Nhạc Vũ ra xa , mặc kệ tự sanh tự diệt. Nhạc Vũ lại phảng phất như hiểu được ý nghĩ của nàng nên thôi sử hai cánh tay nàng ôm chặt, cả người dán chặt vào hắn.