Quân Môn Trưởng Tức

Chương 12: Thứ 012 - Nhập vai quá sâu



Lục Châu cũng rất bất ngờ, theo lý thuyết, đất đóng băng trong ngày tuyết rơi đáng lý ra phải rất cứng mới đúng, nhưng khoảnh khắc cậu cầm xẻng cắm xuống, lại giống như chạm vào một miếng bánh xốp, bông bông mềm mềm, tùy tiện xúc mấy cái đã đào ra một cái hố nhỏ.

"Tầm 30cm, chắc là đủ sâu rồi nhỉ?" Cậu lấy một hạt giống ra chôn xuống hố, rồi tiếp tục đào một cái khác, người xung quanh xúm lại, cả kinh nói: "Cậu đào cái hố thứ hai sao mà dễ quá vậy? Có thấy mệt không? Hay là không thoải mái chỗ nào?"

"Không có." Lục Châu bỏ xẻng xuống, cười nói: "Ngược lại tôi cảm thấy sau khi đào xong hai cái hố, thân thể càng ngày càng thoải mái, vận động quả nhiên là một việc tốt, có thể khiến người ta trở nên khỏe mạnh."

Quần chúng nghẹn họng.

Có người kích động nói: "Cậu lừa người, cậu tuyệt đối là đang lừa người."



Lục Châu khó hiểu: "Sao tôi phải làm thế?"

Một ông lão hỏi cậu: "Chàng trai trẻ, cậu có biết đây là loại đất gì không?"

"Đất gì cơ?"

"Đất trong cái sân này hết thảy đều là Phật thổ, năm đó Phật Tổ vì để trấn áp thập phương yêu ma quỷ quái, đem một phần nhỏ Phật thổ từ Phật giới lấp vào đây, cho nên từ bề mặt đất xuống độ sâu 1000km đều là Phật thổ, xuống nữa chính là Hoàng Tuyền quỷ thổ, Hoàng Tuyền quỷ thổ lạnh lẽo vô cùng, cùng Phật thổ tương khắc hút nhau, vạn năm qua, lực lượng hai bên dây dưa một chỗ, cũng đã tạo thành thổ địa cứng chắc không gì sánh được như ngày nay, kẻ không có bản lĩnh đào không nổi đâu, nhớ năm đó, Lệ thiếu tá bỏ ra thời gian một tháng mới đào được một cái hố nhỏ rộng 10cm."

"..." Chuyện bịa như thật ấy, nếu không phải vì mình đào dễ như vậy, Lục Châu chắc đã bị vẻ mặt nghiêm túc của đối phương lừa rồi, với thể phách cường tráng được tôi luyện nhiều năm của Lệ Nam Huyền, đào có cái hố mà mất đến cả tháng á? Lừa quỷ đấy à?

Ông lão hỏi: "Cậu không tin lời lão nói đúng không?"

"Lão nhân gia, tôi thật sự không muốn lừa ngài, nhưng mà..." Lục Châu lại lần nữa dễ dàng đào ra một cái hố: "Ngài muốn tôi phải tin chuyện mảnh đất này cứng như ngài nói thế nào đây?"

Ông lão: "..."



Lục Châu gieo ba hạt giống xong, nhanh chóng vào trong nhà bưng một chậu nước ra tưới, sau khi tất bất một phen, cậu cảm thấy trạng thái tinh thần của mình tốt hơn bao giờ hết, khiến cậu đặc biệt muốn nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cậu lười biếng vươn vai, quay người trở vào nhà, phía sau truyền đến tiếng thảo luận của mọi người.

"Các cậu cảm thấy hạt giống có thể nảy mầm được không?"

"Ta cược một triệu Minh tệ, đống hạt này không thể nảy mầm."

"Ta nhổ vào, Minh tệ bây giờ mất giá khủng khiếp, một triệu Minh tệ còn không đáng giá bằng một hào trên nhân gian, cậu cũng không thấy ngại mà đem ra đặt cược, ta cược 100 tỷ Minh tệ, đống hạt này phải mất mười năm mới có thể nảy mầm."

"Như trên, như trên, 100 tỷ Minh tệ, có điều, ta cược chúng mọc không nổi."

"Ta cũng muốn cược..."

"Ta cũng muốn..."

Lục Châu nghe được những lời này, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Những người này đúng là diễn đến nghiện rồi, còn thật sự coi mình là quỷ, cứ mở mồm ra là Minh tệ."

"Cơ mà, trời lạnh như thế này, hạt giống đúng là không nên nảy mầm mới phải ha."

Lục Châu đóng cửa lại, chặn hết tiếng ồn bên ngoài, sau đó nằm dài trên giường ngủ.

Cậu đánh một giấc thẳng đến 8 giờ sáng hôm sau, khi tỉnh lại, cậu cảm thấy bản thân như được thay da đổi thịt, cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn thấy uể oải mỗi lần thức dậy như trước nữa.

Cậu đứng dậy vén rém ra, nhìn thấy bốn ông lão vốn thích ngồi trong đình đánh cờ đều đang xúm lại chỗ mấy cái hố cậu đào trong vườn hoa tối qua nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.