Ngoài sân, giữa tuyết trắng và đèn vàng là một 'người', mặc đồ đỏ, đội nón đỏ, vác theo một cái túi thật to trên vai.
Hắn đơ ra. Ông già Noel? Trò gì đây?
Hắn nghe ông già đối diện nói, "Ta cưỡi tuần lộc phát quà, đến lượt nhà cậu."
Ông già đè giọng, âm khàn khàn, Lục Huyền Âm nhìn lúc lâu, sau đó hỏi, "Duệ Thư Bạch?"
Đôi mắt đen láy của ông già trợn lên, hung hăng nói, "Là ông già tuyết!"
Hắn ngậm cười, tim mềm nhũn, "Ừ, ông già tuyết."
'Ông già tuyết': "Có muốn mời ông vào nhà lấy lộc không?"
Hắn nghiêng người chừa ra lối đi, "Mời vào."
Ông già - Duệ Thư Bạch - tuyết vác theo cái túi to đùng khó khăn bước qua cửa làm hắn không nhịn được cười.
Sao mà đáng yêu quá.
Đóng cửa, hắn hỏi, "Không phải ông già Noel sẽ lén vào nhà lúc nửa đêm sao?"
"Xin hỏi ngài Đại tá, tự ý vào nhà dân có tính là đột nhập bất hợp pháp không?"
Hắn khựng lại, sau đó gật đầu, "Ừ."
"Mau ngồi xuống, ông già tuyết phát quà cho cậu." Lại là âm thanh khàn khàn khi nãy.
Hắn ngồi đối diện, thấy cậu cận thận gỡ túi quà to bự của mình ra, từ bên trong lấy ra một hộp quà tinh xảo, "Đây, chúc cậu năm mới chăm ngoan, à không, chăm chỉ làm việc, tiền đồ xán lạn, gia đình và tình cảm đều như ý."
Hắn nhìn hộp quà được kỳ công chuẩn bị, đáy mắt sâu thẳm, "Tôi không có chuẩn bị quà."
Đột nhiên thấy hơi hối hận.
"Đây là quà của ông già tuyết, chỉ cần nhận, không cần đáp lễ." Ông già tuyết run giọng như đang nén cười.
Lục Huyền Âm nâng mắt, "Cảm ơn cậu." Sau đó hắn bắt đầu vận dụng mớ đầu óc khô khan của mình, nghĩ xem nên tặng gì lại cho cậu. Ít nhất là không được thua kém món quà này.
Người đối diện gật gù cái đầu, nói, "Được rồi, vậy ông già tuyết chuẩn bị đi đây."
Lục Huyền Âm giật nảy mình, "Cậu..." nhưng chưa nói xong thì khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt, cậu đưa tay tháo nón, sau đó cởi cả áo chỉ chừa mỗi cái quần.
"Ông già tuyết đi rồi, tạm biệt ông ấy đi." Cậu cười nói, tay thì nhét râu nón vào cái túi bự của mình.
Lục Huyền Âm vô thức khẩn trương, cậu nói vậy có phải hắn rất nhạt nhẽo không?
Nhưng hắn không biết nên nói gì. Lần đầu tiên có người làm như vậy với hắn. Nói thật, cho tới bây giờ hắn còn hơi mơ màng.
Duệ Thư Bạch thấy hắn ngẩn người thì bật cười, cậu mở túi ôm ra một đống lon bia. Lục Huyền Âm ngăn tay cậu, "Cậu muốn làm gì?"
"Uống bia. Giáng sinh không nên uống sao?"
Hắn vẫn đè tay cậu, "Cậu biết uống sao? Khuya rồi đừng làm ẩu."
Cậu bĩu môi, "Anh không uống thì thôi, tôi mang về tự mình uống."
Tốn công cậu chuẩn bị đầy đủ, chất lượng như thế lại bị người ta từ chối, đau lòng quá đi.
Hắn thấy cậu không vui, não còn chưa kịp động miệng đã nói, "Uống."
Nói ra xong mới thấy bản thân thiếu kiên định thế nào.
Có lẽ đám người kia thường ngày trù hắn nên bây giờ hắn mới có khắc tinh như cậu.
Duệ Thư Bạch lập tức trải lon ra, cậu cong mắt, "Yên tâm, nồng độ cồn không nhiều, chủ yếu cho vui thôi, vả lại tôi uống được."
Và kết quả của "cho vui" và "được" là...
"... Lục, Lục Huyền Âm, anh đâu rồi?"
Lục Huyền Âm ngồi kế bên đen mặt, kéo cái tay đang quơ loạn xạ của con ma men, "Uống được của cậu đây sao?"
Hắn có điên mới tin cậu lần nữa.
Một lon rưỡi.
Chưa được hai lon, mà người đã như cọng bún, ngả trái ngả phải.
"Được, được mà. Sao không uống nữa?"
Nói rồi giơ tay định kéo một lon. Sau đó bàn tay trắng nõn bị đánh một cái, "Còn muốn uống?", đánh không nặng, như là phủi bụi vậy, nhưng lại làm con ma men kinh hãi, "A a, đánh tôi? Ai dám đánh tôi, tôi mách mẹ...hu hu...mẹ ơi..."
Lục Huyền Âm thấy cậu giở trò thì vừa tức vừa buồn cười, sau đó lại cảm thấy bản thân hơi quá đáng, tự dưng lại đánh con người ta, "Được rồi, đừng khóc, tôi đưa cậu về nhà."
Bên ngoài tuyết đổ lớn, hắn lại đang phân vân giữa giữ người và tiễn người.
Một luồng suy nghĩ chiếm cứ lí trí hắn, hắn nhìn người mặt đỏ tai hồng dựa bên sopha, miệng lâu lâu còn uất ức mà "hức hức" hai cái, thôi thì cho cậu ở nhờ đi, ngày mai lại lí do sau.
Hắn mím môi, ừ thì cuối cùng cũng có người bảo hắn đừng ồn cơ đấy.
"Tôi đưa cậu lên phòng."
Nói rồi định ôm cậu lên thì ma men nhảy dựng, "Đừng chạm vào tôi!"
Hắn bị hét nên dừng tay, sau đó nghe cậu hét, "Lục Huyền Âm, Lục Đại tá, có người muốn bắt cóc tôi!" Nói rồi lồm cồm dùng hai tay hai chân bò đi, nom vô cùng gấp gáp, chỉ là do say rượu nên dáng vô cùng buồn cười.
Lục Huyền Âm lần đầu cảm thấy lực bất tòng tâm như vậy, thẳng thừng vươn tay nắm eo cậu kéo về, "Đừng chạy lung tung."
Cậu giãy giụa dữ dội, tay chân đều quơ quào về phía trước, "Á á!! Lục Huyền Âm..."
Hắn không biết nên vui hay nên buồn vì lúc cậu cho rằng mình bị bắt thì không ngừng kêu tên hắn. Ờm, thực ra vui nhiều hơn buồn, không, không hề buồn, rất vui.
Hắn khóa tay cậu, trông nhỏ nhắn mà khi say lại có lực gớm, nhưng làm sao có thể bì lại ngài Đại tá, hắn nhếch môi, "Nhìn xem tôi là ai?"
Duệ Thư Bạch ngưng giãy, phì phò đưa mặt đến gần, hơi thở đan vào nhau làm ngài Đại tá nháy mắt cứng đơ.
Nhưng ma men làm sao phát hiện ra, cậu nhìn một lúc lâu, sau đó chậm rì rì tổng kết, "Ờm, Lục... Lục Huyền Âm..." Nói rồi liền kéo khoảng cách ra một khoảng, Lục Huyền Âm lúc này mới có không khí để thở.
Cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm.
Hắn thở dài, kéo cậu, "Đi ngủ được chưa?" Âm cuối dịu dàng pha chút bất đắc dĩ làm hắn cũng giật mình.
Nhận được cái gật đầu thì hắn mới ôm ngang cậu lên bước lên lầu.
Duệ Thư Bạch sắc tâm không giấu nổi lúc say, vô cùng tự nhiên mà ôm cổ người ta, gác đầu lên vai mà thở đều đều.
Đặt người xuống giường, hắn lại có chút không nỡ đi ra. Bèn ngồi xuống bên cạnh, dém chăn kỹ càng cho cậu. Cậu còn mặc cái quần đỏ, nhưng hắn không dám cởi, sợ đi quá phận.
Vén tóc mái lòa xòa trên trán cậu, hắn nhỏ giọng, "Em đúng là đòi mạng tôi mà." (*)
(*) Đổi xưng hô chỗ này cho nó tềnh thú. Chương sau đổi lại, khà khà.
Từ lúc phát hiện bản thân thích cậu, hắn càng lúc càng khó giấu tâm tư của mình với cậu. Muốn thấy cậu, muốn cùng cậu nói chuyện, muốn quan tâm cậu, càng muốn cậu chú ý tới mình.
Hắn như đứa trẻ lần đầu biết yêu.
Không khống chế nổi, nhưng sợ lỗ liễu quá sẽ bị đối phương chán ghét. Hắn chỉ có thể âm thầm để ý, lâu lâu lại dịu dàng một chút, thấy cậu cười vui vẻ hắn cũng vui mừng, thấy cậu mệt mỏi hắn chỉ muốn ôm lấy cậu.
Hôm nay thấy cậu như vậy, con thú trong lòng hắn gào thét muốn xông ra nuốt chửng lấy cậu. Cậu ôn hòa tặng quà cho hắn, khiến hắn bất ngờ, cậu nói chuyện với hắn, cùng hắn uống bia, sau đó lại không ngừng kêu tên hắn, hắn lúc đó chỉ muốn chặn cái miệng kia lại.
Đôi mắt đen nhánh càng lúc càng sâu, lạnh lẽo tan đi nhưng lại có thêm hút đen bí ẩn, khiến linh hồn người khác như bị hút vào.
"Em đừng hối hận. Là em chủ động dây vào tôi." Nói rồi cúi người, đặt lên trán cậu một nụ hôn, dịu dàng thành tâm.
"Ngủ ngon." Mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt sáng bừng làm hắn giật mình, sau đó khẩn trương đến nỗi không dám nhúc nhích.
Cậu... liệu sáng mai dậy có nhớ chuyện gì không?
Cậu có giận hắn không? Không cùng hắn nói chuyện, chuyển đi...
Hắn...
Lục Huyền Âm cảm thấy vô cùng bối rối.
"Bắt gặp ngài Đại tá lén lút hôn người ta."
Cậu nhỏ giọng nói, nhưng lọt vào tai hắn vô cùng rõ ràng. Hơi thở hắn có chút dồn dập, ánh mắt từ hối hận chuyển sang không thể tin cuối cùng là nguy hiểm.
Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Từ mắt mũi đến miệng, khóe mắt chân mày đều toát ra sự quyến rũ động lòng người lúc say, nhất là cặp mắt ửng đỏ cùng đôi môi hồng nhuận.
Hắn nuốt nước bọt, "Em có cho không?"
Hắn muốn tham lam một lần.
Cậu nghiêng đầu, nâng mắt nhìn hắn, đầu mày cuối mắt đều như đang mời gọi, hắn thầm chửi một tiếng, môi lần nữa áp xuống, chỉ là lần này không phải trên trán, mà là trên cánh môi hắn đã để ý từ lâu.
Duệ Thư Bạch nheo mắt, "ưm" một tiếng, tay vô thức níu áo hắn.
Cánh môi cậu bị mút vào, bị cắn nhẹ, sau đó đầu lưỡi ấm nóng lướt qua, cạy mở từng lớp phòng tuyến, chiếm lấy khoang miệng ngọt ngào.
Duệ Thư Bạch mơ màng, cậu không biết đây là thực hay mơ. Lục Huyền Âm đang hôn cậu, người cậu yêu thầm đang cùng cậu đan môi.
Như một giấc mơ ngọt ngào, cậu nhắm mắt, buông thả mọi thứ, bị động tiếp nhận sự cuồng loạn đầy yêu thích.
"Ưm, Lục, Huyền Âm..." Cậu thều thào kêu, mí mắt díp lại nhưng tay vẫn nắm lấy cánh tay săn chắc.
Lục Huyền Âm đang cuồng nhiệt đột nhiên sửng sốt, cậu, lại gọi tên hắn.
Có lẽ nào...
Hắn không dám nghĩ nhiều, nhưng tràng cảnh trước mắt làm tim hắn đập liên hồi.
Hắn rút lưỡi về, ở trên môi cậu mút một cái nhẹ, sau đó dứt ra.
Hơi thở của cậu vẫn còn đọng trên môi, đầu lưỡi hắn cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu, như thuốc phiện vậy, hắn thừ được một lần, liền có cảm giác, bản thân đã nghiện rồi, bởi vì vừa buông ra hắn lại muốn lần nữa.
Nhưng hắn phải kìm lại.
Sửa lại chăn đã xộc xệch, hắn đứng thẳng dậy, nhìn cậu lúc lâu sau đó mới tắt đèn rời đi.
Ngủ ngon.
Tối hôm đó, Duệ Thư Bạch luôn mang theo nụ cười ngọt ngào lúc ngủ, có vẻ đã mơ thấy một giấc mơ đẹp, còn một người thì mất ngủ, trong phòng không ngừng vang lên âm thanh nước chảy.