Sáng nay Duệ Thư Bạch có giờ thực hành, cậu mài mò viết được một đoạn chương trình rồi bât đầu thả hồn bay mất.
Cậu cứ nghĩ tới tối nay là lại bắt đầu cảm thấy lo lắng hồi hộp. Đúng rồi, có ai không lo khi chuẩn bị đi tỏ tình đâu?
Một bước sai lầm thì toàn bộ quan hệ, tình cảm giữa họ sẽ không còn sót lại gì.
Nhưng Duệ Thư Bạch cảm thấy Lục Huyền Âm cũng có ý với cậu nên cậu mới dũng cảm mà quyết định nói ra hết thảy.
Quà cũng đã có, lời lẽ cũng sẵn sàng, thế nhưng cậu vẫn không yên tâm.
Trong đầu cậu lúc nào cũng tự vẽ nên viễn cảnh hắn từ chối cậu, hoặc lạnh lùng bỏ đi, hoặc nhìn cậu với ánh mắt khác thường.
Cậu cũng từng nghĩ đến cảnh hắn đồng ý cậu. Hai người đều phải lòng đối phương, nhưng cảnh đẹp quá, cậu không dám mơ nhiều, nhỡ đâu tính trước lại bước chẳng qua.
Hết giờ, Quý Trường Minh lập tức bay tới lôi lôi kéo kéo cả đám tối nay tụ tập chơi game trong kí túc xá của cậu ta.
Ừm, kí túc xá một tháng ở được 5 lần.
"Bạn cùng phòng tao đi chơi hết cả rồi, không có ai ồn ào, đi không đi không?"
Cao Gia Hiểu trợn mắt, "Đừng đánh đồng tao với mày."
Knock out!
Quý Trường Minh khinh bỉ: "Đồ có bồ thối tha!"
Tương Lạc: "Xin lỗi nha, có hẹn rùi..."
Knock out +2!
"Đáng khinh!"
Rồi lại thêm 2 người nữa từ chối.
Quý Trường Minh: Khóc tiếng chó.
"Tụi mày không xứng làm anh em với tao! Mày xem Bạch đệ của tao đi... Tiểu Bạch à~"
Duệ Thư Bạch khó xử, "Minh à, ngày khác đi há, ngoan, tối nay tao có việc rồi."
Quý Trường Minh: "..."
Đau tim!
Từng người đều rời bỏ hắn mà đi.
Gạt lệ vô hình trên khóe mắt, hắn hỏi: "Đêm valentine mày có việc gì?"
Ngay cả đám người kia cũng hóng hớt.
"Mày nói xem, lễ tình nhân tao có thể bận việc gì?"
"Khốn nạn! Mày có người yêu cũng không nói cho tao biết chúng mày có người yêu lại bỏ tao một mình."
"Không tệ nha Thư Bạch, âm âm thầm thầm lại có đối tượng nha."
Duệ Thư Bạch hú hồn, "Chưa có chưa có, đang tính tỏ tình thôi, chưa biết được."
Quý Trường Minh trợn mắt, "Đứa nào mù mới từ chối mày. Ông trời bất công với tao, tao về nhà mách mẹ."
Vốn dĩ muốn thức khuya chơi game, ai ngờ cuối cùng chỉ còn mình hắn ta. Hắn ta chợt nhận ra, "Ế, mày giấu tao để ý anh nào?"
Tính hướng của cậu bọn họ đều biết, không có gì đáng ngạc nhiên.
Duệ Thư Bạch như bị tra khảo, có chút ngại ngùng, "Nếu bên nhau tao sẽ nói cho mày biết."
Quý Trường Minh liếc cậu, "Nhớ đó, chuyện này tao sẽ từ từ tính với mày."
Hắn ta cũng nên đi kiếm một người bạn gái thôi. 21 tuổi đầu vẫn chưa yêu đương với ai bao giờ, thất bại của tạo hóa!
Cao Gia Hiểu cong mắt cười, "Cố lên nha Bạch."
Duệ Thư Bạch: "... Cảm ơn."
Có cảm giác như cha mẹ tiễn con đi về nhà chồng.
....
Lục Huyền Âm sau sự kiện trung tâm thương mại thì được cấp trên khen thưởng, cho hắn một ngày nghỉ phép. Lúc này hắn đang ngồi cùng Đàm Khải ở Đàm thị.
"Không muốn làm con trai nhà hào môn nữa, đầu tớ sắp nứt ra rồi." Đàm Khải lê lết trên bàn làm việc, dưới mắt là quầng thâm như gấu trúc.
"Cái đám người kia cứ như tiêm máu gà vậy, bên đây thọc một đao bên kia đâm một gậy, nói qua nói lại tai tớ đã mọc cả kén rồi."
Đàm thị dạo này bất ổn, bên ngoài thì tranh giành bên trong thì nội bộ lục đục, Đàm tổng vì muốn con trai sau này có thể vững vàng mà thẳng tay quẳng hết cả công việc cho anh ta xử lí, ba ngày này anh ta ngủ tổng cộng chưa được 8 giờ, bây giờ ngay cả chữ trên văn kiện còn đọc không ra.
Lục Huyền Âm thì không quản chuyện thương trường, nhưng cái đầu siêu quần kia đã bày cho anh ta không ít mưu kế, thật sự không kinh doanh lại lỗ mất một tên cáo già biết kiếm tiền.
Đàm Khải có lúc lại hâm mộ hắn vô cùng, nhưng khi nhìn hắn vác súng luyện tập không ăn không ngủ thì lại quyết định trở về văn phòng.
Má, anh ta tốt hơn là nên đi bình loạn.
Hai người trò chuyện một hồi, Lục Huyền Âm nghe kế hoạch của Đàm Khải thì nhếch môi cười khinh bỉ.
Đàm Khải lập tức xù lông, "Cậu có ý gì? Cậu xem thường tớ?"
Đàm Khải: "..." Không muốn nói chuyện. Gọi bảo vệ!
Nhưng sau đó, chính anh ta lại là người bắt chuyện, "Cậu chắc không rảnh rỗi tới nỗi đến đây ngồi nghe tớ than vãn đâu nhỉ?"
Lục Huyền Âm gật đầu, "Ừ."
Anh ta ngả mình ra sau ghế, sờ sờ mặt, "Nói đi, muốn tớ khuyên nhủ chuyện gì?"
Lục Huyền Âm nhìn anh ta, "Cậu biết tớ muốn hỏi gì?"
Đàm Khải trừng mắt, "Chúng ta còn có ảnh cởi truồng tắm mưa cơ đấy!"
Lục Huyền Âm: "..."
"Tớ muốn tỏ tình với cậu ấy."
"Khụ khụ khụ!!!" Đàm Khải sặc nước miếng, mặt mũi đỏ bừng. "Sao cơ?"
Lục Huyền Âm nói: "Tớ cảm thấy hôm nay là ngày tốt."
Đàm Khải đứng bật dậy, chạy lại ngồi vào bàn.
"Cậu tỏ tình cơ á? Không được, không được, nghĩ kỹ chưa? Quan hệ hai người tới mức nào, cậu ấy có suy nghĩ gì, có ý tứ gì với cậu không? Cậu nhất thời cao hứng cẩn thận không còn đường lui đâu đấy."
Lục Huyền Âm nhăn mày, nhớ tới biểu cảm lúc lo lắng cho an nguy của hắn của Duệ Thư Bạch, hắn càng có quyết tâm muốn cùng cậu thử xem. Giác quan của hắn nhạy bén, hắn đương nhiên nhận ra sự thay đổi của cậu.
Hắn muốn cược một lần.
Hắn cũng không biết lấy đâu ra tự tin, mà lại dám chắc rằng, cậu sẽ đồng ý.
Chắc là điên rồi.
Đàm Khải nhìn hắn, biết rằng nói không được, anh ta đành thở dài. "Thôi được rồi. Nếu cậu quyết định thì cứ vậy đi."
Lục Huyền Âm nhìn anh ta, "Tớ phải nói thế nào? Tớ phải chuẩn bị gì?"
À há!
Điểm mù tri thức rồi.
Chưa theo đuổi ai bao giờ.
Cáo lỗi.
.....
Duệ Thư Bạch ngắm mình trong gương.
Mũi cao mắt to môi hồng. Da dẻ trắng mịn, dáng người cân đối.
Hôm nay cậu phá lệ mặc đồ đẹp, không phải styles sinh viên đơn giản như ngày thường.
Áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài khoác áo gile màu đen, quần tây thẳng thớm, tóc cũng được xịt ít keo tạo nếp, lại phun phun một chút nước hoa.
Trong không khí thoảng qua hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ.
Người trong gương, bớt đi vẻ tinh nghịch thường ngày, nhiều thêm một chút trưởng thành của tuổi hai mốt.
Cậu săm soi kĩ bản thân tới từng lỗ chân lông, da mặt mịn màng như em bé, còn thấy cả lông tơ mảnh dẻ nhạt màu. Cậu sợ mình hồi hộp nét mặt xanh xao liền lấy cả son ra đánh một lớp mỏng.
Tim đập thình thịch thình thịch. Không nhịn được suy nghĩ miên man, nếu cậu tỏ tình thất bại, cậu sẽ nhượng lại nhà ở đây, trở về nhà cũ mẹ mua, tiếp tục đi học, hẳn sẽ không gặp người này nữa. Chỉ là nghĩ đến lúc đó, Duệ Thư Bạch liền thấy buồn nao lòng.
Chưa gì mà cậu đã muốn khóc. Nhưng sợ ảnh hưởng tới mặt mày nên cậu hít sâu thở ra, đè sự lo lắng xuống đáy lòng.
Run quá đi.
Ai tiếp sức cho cậu đi.
Hu hu...
Lục Huyền Âm Lục Huyền Âm...
"Em thích anh."
Cậu nhủ thầm, nắm chặt tay sau đó cầm lấy hộp quà, tự cổ vũ bản thân sau đó xuống nhà.
Hai ngôi nhà đối diện nhau, cửa sổ bên kia sáng đèn, Duệ Thư Bạch khiến bản thân bình tĩnh bằng cách đọc chương trình, đọc xong một chương trình tâm tình đã thả lỏng hơn nhiều, cậu kéo cơ mặt vài cái cho tự nhiên sau đó đi xuyên qua bồn cây.
Cầu trời cầu đất... giúp con thoát kiếp cô độc...
Đứng trước cửa nhà của đối phương, cậu giơ tay đè trái tim bất ổn của mình lại, hô hấp đều đặn sau đó giơ tay bấm chuông.
Chuông kêu đến lần thứ 2 liền có âm thanh mở cửa.
'Cạch'
Lộ ra khuôn mặt của Lục Huyền Âm. Hắn thấy cậu thì giật mình, sau đó không hiểu kiểu gì mà như lãng tránh không dám nhìn cậu. Chỉ là Duệ Thư Bạch lo lắng nên không phát hiện, lỗ tai Lục Huyền Âm đỏ bừng.
Cậu giấu hộp quà phía sau lưng, nhưng bao lời đã chuẩn bị lại nghẹn ứ trong cổ họng, nói không được.
Duệ Thư Bạch: "..." Khóc tiếng chó!
"Có chuyện gì sao?" Hắn thấy cậu không nói gì liền hỏi.
Duệ Thư Bạch ngẩng đầu, vành mắt đỏ ửng, cậu lắp bắp, "Em, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừ?"
"Em, em..."
Lục Huyền Âm cảm thấy có chút không ổn.
Tình huống này trông quen quen.
Bấy giờ hắn mới nhận ra, hôm nay cậu chải chuốt vô cùng kĩ lưỡng, thậm chí xung quanh còn có hương thơm không thuộc về hắn, quanh quẩn nơi chóp mũi, nhẹ nhàng phiêu đãng, tay lại còn giấu sau lưng...
Trong lòng hắn vang lên chuông báo động.
Duệ Thư Bạch siết chặt hộp quà.
"Em thích..." / 'Rầm!!'
Tiếng đóng sầm cửa cắt ngang câu nói của cậu.
Duệ Thư Bạch ngơ ngác, cậu thấy tim đập chậm dần, chậm dần, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cũng trở nên lạnh lẽo...
Chóp mũi cay cay, vành mắt ửng đỏ, cậu hít một cái, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt tinh xảo.