Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 37



Đội đặc nhiệm làm nhiệm vụ vô cùng nhanh gọn, chỉ sau một ngày đêm đã moi được đối phương đang lẩn quẩn trong một khu rừng sát biên giới phía tây.

Lúc bị bắt, gã ta mang một khuôn mặt tuyệt vọng và ẩn chứa giận dữ của kẻ cùng đường.

Gã hận người kia không thể hoàn thành lời đã hứa, giờ đây bị bắt gã chỉ còn con đường sống không bằng chết.

Gã không thể lên máy bay xuất ngoại chỉ vì tất cả sân bay đã được lệnh giới nghiêm cấm xuất cảnh trong bất cứ trường hợp nào khi chưa được sự đồng ý của cấp trên. Lực lượng canh giữ biên giới cũng gia tăng không ít để truy lùng tội phạm. Trong vòng một tháng hơn, thủ đô đã trở thành một cái lồng chỉ có vào không có ra.

Gã bị đưa lên trực thăng, tay và chân đều bị còng vào ghế, miệng cũng bị bịt chặt phòng trường hợp túng quẫn mà tự sát, máy bay cứ kêu một tiếng là hi vọng của gã lại vơi một phần.

Khi máy bay đáp xuống Quân khu, gã đã mường tượng được tương lai của mình. Gã đã chuẩn bị tinh thần bị tra khảo nặng nề, nhưng mà sự thật là gã bị đưa vào một căn phòng trống rỗng không có ai.

Chỉ có một cái bàn và một cái ghế, ngay cả giường cũng không có.

Căn phòng quá trống trải khiến gã sinh ra dự cảm không lành. Cảnh tượng này...

Bốn bức tường có vẻ đều là tường cách âm loại cao cấp, nên âm thanh bên ngoài không thể lọt vào, chính vì thế mà bên trong ngay cả tiếng hô hấp cũng phóng đại rõ ràng.

Gã nhíu mày ngồi xuống ghế, camera ở bốn góc phòng và trần nhà quay lại toàn cảnh tượng bên trong, thấy rõ gã đang run nhè nhẹ.

Trên đời này không phải chỉ có đánh đập mới là đáng sợ, tra tấn tâm lý càng là nỗi ám ảnh điên rồ. Ở trong một nơi mà ngay cả tiếng muỗi vo ve cũng không có, an tĩnh đến mức khiến trán gã dần toát mồ hôi. Dù có là người tâm trí kiên định đến thế nào, khi bị nhốt vào nơi như thế này, một lời cũng không được nói bốn phía kín mít chỉ có một cánh cửa khép chặt cùng một cái cửa sổ nhỏ không thấy ánh sáng thì cũng khiến người đó dần nôn nóng rồi sợ hãi cuối cùng là cuồng loạn.

Mà gã đàn ông đã bắt đầu sợ hãi. Dù chỉ mới vào nơi này vỏn vẹn chưa tới 15 phút nhưng gã đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.

Lục Huyền Âm ngồi trong phòng giám sát, hắn nhìn một lát sau đó rời đi. Đợi khi gã ta chịu không nổi thì sẽ tiến hành hỏi cung. Một cách làm không tốn sức nhưng hiệu quả khá tuyệt vời, đây là cách dùng để tra khảo những đối tượng mang tính nguy hiểm trong thời gian ngắn.

Ở trong phòng, gã đàn ông không ngừng đi lại rồi lại ngồi xuống ghế, bất an nôn nóng đang không ngừng hun nóng thần kinh của gã, căng thẳng tột độ.

Người kia đâu? Hắn ta đâu?

Hắn ta không lẽ không biết bản thân sắp bị bại lộ?

Hắn ta không cứu gã... Chết tiệt! Khốn nạn! Tên chó má chỉ biết lợi dụng người khác!

Gã muốn băm vằm tên kia ra, tại sao ban đầu gã lại đồng ý chứ, chỉ vì chút tiền kia mà đổi lại có thể là cả tính mạng và cuộc đời sau này của gã. Lúc trước gã lại ngu như thế, coi thường quân đội, càng coi trọng mình phạm pháp vẫn được sống an nhàn.

Từng suy nghĩ hối hận không ngừng lan tỏa làm gã hoảng hốt không yên. Gã không thể giữ bộ mặt bình tĩnh nữa, gã bắt đầu cảm thấy khó thở, đập vào tường ầm ầm như muốn đập vỡ bức tường kia ra.

Gã muốn khai ra... Muốn kéo tên kia chết cùng...

Nhưng... gã không biết tên kia là ai.

Tên, tuổi, chức vụ gã đều không biết, thậm chí giọng nói cũng là giả, gã biết. Nhưng tại sao, tại sao gã lại đồng ý, gã chỉ muốn tát cho mình đến chết.

Khi đã đến mức cuồng loạn, một giọng nói vang vọng trong phòng:

"Chúng tôi cho anh thời gian 5 phút, khai hết những gì anh biết ra, nếu không chúng tôi sẽ áp đặt lệnh trừng phạt đối với anh, anh có muốn nói không?"

Gã điên cuồng gào, "Nói nói nói!! Tôi nói tôi nói hết, thả tôi ra..."

.....

Nửa tiếng sau.

Gã ta lần nữa bị áp giải vào ngục, chỉ là lần này không phải căn phòng trống kia mà là nhà giam đúng nghĩa. Bên ngoài, trong phòng thẩm vấn, Lục Huyền Âm ngồi im lặng nhìn bản ghi lời khai, đối diện là Liễu Tùng đang che mặt.



"Cậu nói đi, tên kia bị đần có đúng không?" Lát sau anh ta mới lên tiếng, "Vì lời dụ dỗ của một kẻ không biết là ai, lợi ích cũng chẳng rõ ràng mà dám đâm đầu đi đặt bom, cái này... chậc!"

Lục Huyền Âm trầm ngâm, "Xem đi, không phải ai cũng chịu được sự cám dỗ của đồng tiền."

Liễu Tùng gật đầu, anh có tiền, anh nói gì cũng được.

Kẻ xúi giục chắc chắn trong quân khu, chỉ là vẫn chưa khoanh vùng được đối tượng tình nghi. Nếu kẻ đó biết được gã đàn ông mình thuê được đã bị bắt...

Sau khi họp lần nữa, cấp trên quyết định thả tin tức này ra, nhưng với một cách mập mờ không rõ, khiến kẻ đó nóng vội một chút. Mục đích của kẻ đó chắc chắn không phải chỉ là đặt bom trong thành phố. Hắn muốn Quân khu rối loạn sau đó lấy đi thứ mà Quân khu đang nắm giữ, đó là suy đoán của họ, và có khả năng rất cao, bởi chỉ có người lãnh đạo mới biết hiện trong tay họ đang nắm thứ gì. Chỉ là, nếu kẻ đó biết món đồ ấy nằm ở Quân khu, thì có lẽ đằng sau đó là một thế lực không nhỏ.

Chuyện đặt bom đến đây tạm thời bị đứt đoạn, nhưng cũng rút dây động rừng, thứ cần canh giữ càng được canh giữ kín kẽ hơn, mà thứ cần loại bỏ cũng dần lộ diện.

****

Lúc về đến nhà đã trời cũng sập tối, chỉ là tối nay nhà hắn sáng đèn. Không cần nghĩ cũng biết là ai, chiều này trước đó hắn đã gửi tin nhắn cho cậu, hai ngày nay quá bận rộn khiến hai người cũng chẳng có mấy thời gian ở cạnh nhau.

Bước vào nhà thay dép, cởi áo ngoài vắt lên sopha sau đó đi vào nhà bếp. Gần đến đã nghe mùi thức ăn thoang thoảng, mùi hương như dòng nước ấm chảy qua tim hắn, xua đi hết mệt mỏi cả ngày.

Duệ Thư Bạch nghe tiếng quay lại, thấy hắn thì cười cười, "Anh về rồi à? Em nấu sắp xong rồi, anh đợi một lát đi."

Hắn cong môi, rửa tay sau đó ôm lấy cậu, thơm lên má cậu một cái, "Nấu gì vậy?"

Cậu có chút ngượng, "Em học trên mạng đó, chắc không ngon như anh nấu đâu, nhưng mà ăn được, em nếm qua rồi."

Lục Huyền Âm xoa hai má cậu, một câu "Vất vả cho em rồi" làm cậu đỏ mặt, đẩy hắn ra, "Anh mau lên phòng tắm rửa đi."

Hắn bật cười, lại hôn mặt cậu một cái sau đó lên lầu dùng 2 phút tắm và thay đồ, cái tốc độ khiến Duệ Thư Bạch tròn mắt kinh ngạc. Hắn giúp cậu dọn chén và đồ ăn lên bàn, nhìn một bàn thức ăn, hắn khen ngợi, "Đã lâu rồi không có không khí gia đình như vậy."

Duệ Thư Bạch cởi tạp dề ngồi xuống, thúc giục, "Mau thử xem, em nấu cả buổi chiều đấy."

Hắn không để cậu đợi lâu, thử một món lại một món, càng ăn càng bất ngờ, "Rất ngon." Duệ Thư Bạch cười tít cả mắt rồi cũng động đũa.

"Kẻ đó bị bắt rồi hả anh?" Cậu hỏi.

"Ừm, đang bị giam giữ trong Quân khu." Hắn cũng chẳng giấu cậu. Duệ Thư Bạch nhìn thấy nét mệt mỏi giữ hai hàng mày hắn thì đau lòng, "Mệt lắm không?"

Lục Huyền Âm cong môi, "Không mệt nữa." Vì có bữa cơm này nên hắn cảm thấy mệt mỏi kia chỉ như thoảng qua. Cậu bĩu môi, sau lại gắp thức ăn cho hắn, "Ăn nhiều vào."

Hai người anh anh em em một hồi mới xong bữa tối, hắn ôm lấy cậu ngồi trên sopha, "Tiểu Bạch, em có cảm thấy ở bên cạnh anh rất nhàm chán không?" Hắn suốt ngày bận rộn, dường như ít có thời gian gặp mặt với cậu, hai người chỉ có thể ở bên nhau qua vài dòng tin nhắn hay một cuộc gọi video mà thôi.

Duệ Thư Bạch đang gặm trái cây tức thì ngẩng mặt, "Không, sao có thể nhàm chán chứ, ban ngày em cũng học, đến tối chúng ta có thể ôm nhau thế này, thỉnh thoảng lại ra ngoài cũng thật tốt rồi. Sao vậy?"

Hắn tiếc nuối hôn trán cậu, "Anh sợ em cảm thấy tủi thân." Dạo này công việc càng bận rộn hơn nữa, hắn sợ cậu buồn.

Duệ Thư Bạch cười đến rạng rỡ, "Không đâu, tủi thân gì chứ, anh đừng nghĩ lung tung. Em thích anh như vậy, có thể ở cạnh anh đã là tốt lắm rồi."

Câu nói tưởng chừng như an ủi của cậu lại khiến ai đó rung động, "Cảm ơn em." Hắn không thể ngừng cảm giác yêu thích cậu được, bởi cậu luôn khiến hắn động tâm hết lần này đến lần khác. Duệ Thư Bạch ngẫm nghĩ, "Vả lại em nghe nói, gặp nhau thường xuyên quá rất dễ sinh ra chán nản, em không thể để anh chán em được." Khó khăn lắm mới đuổi được đến tay.

Chút phiền lòng bị cậu đánh tan, hắn xốc cậu dậy, nhìn cậu nói: "Không chán em, gặp em thế nào cũng không đủ, không bao giờ chán em." Cậu bị hắn thả thính đến nỗi đỏ mặt, ngượng ngùng úp mặt vào lồng ngực rộng lớn kia, "Sao tự dưng lại..."

Hắn bật cười, hôn lên môi cậu, dịu dàng triền miên.

"Đợi anh xin nghỉ phép, chúng ta ra ngoài hẹn hò, có được không?"

Duệ Thư Bạch ngẩn người, hình như bọn họ cũng chưa có một buổi hẹn nào tử tế giữa hai người yêu nhau, nghĩ vậy cậu lại mong chờ hôm đó.

"Ừm, hẹn hò." Cậu vui vẻ lặp lại.



Chuyện trong Quân khu tạm gác sang một bên, nên Lục Huyền Âm liền xin nghỉ phép hai hôm.

Trước giờ hắn là người cuồng công việc, dường như chưa từng chủ động xin nghỉ phép, vậy nên lần này xin nghỉ vô cùng thuận lợi, một cuộc điện thoại liền xong xuôi.

Tối đó hai người ôm nhau trên giường, Lục Huyền Âm hỏi cậu muốn đi đâu, hôm sau hai người liền xuất phát.

Duệ Thư Bạch ngẫm nghĩ, nghĩ một hồi lại chẳng biết mình muốn đi đâu.

Cậu nhớ tới lúc trước Cao Gia Hiểu đi hẹn hò kể lại, nếu muốn vui vẻ ngọt ngào thì đi khu trò chơi, còn muốn im ắng lãng mạn thì đi rạp chiếu phim.

Chỉ là hẹn hò mà đi rạp chiếu phim thì còn gì là hẹn hò nữa, ai nấy xem phim cả rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đáp, "Đi khu vui chơi đi."

Lục Huyền Âm cúi đầu, lát sau đáp, "Ừm."

Duệ Thư Bạch cười vui vẻ, ôm lấy hắn, "Ngài Đại tá?"

"Sao thế?"

"Anh có cảm thấy em trẻ con không? Em 20 tuổi rồi còn muốn đi khu vui chơi cho con nít."

"Không trẻ con, dù sau này em có còng lưng vẫn có thể bảo anh đưa em đi khu vui chơi." Hắn nghiêm túc đáp.

Duệ Thư Bạch nghe thấy chữ "còng lưng" thì thoáng ngẩn người, bọn họ có thể nắm tay nhau đến già sao?

"Tiểu Bạch? Tiểu Mật Tử?"

Cậu giật mình, đỏ mặt, "Anh vừa kêu cái gì?"

"Tiểu Mật Tử, ngọt ngào."

Duệ Thư Bạch bị câu này dỗ đến ngọt ngào, nào nhớ tới chuyện nắm tay bạc tóc nữa.

"Anh, anh đừng kêu lung tung."

Lục Huyền Âm mím môi cười, hôn lên trán cậu, "Tiểu Mật Tử."

"..." Đỡ không nổi, âm thanh trầm ấm khiến cậu như lạc vào sương mù chẳng biết lối ra.

"Tiểu Mật Tử." Hắn kêu tiếp, giọng nói đượm ý cười trêu chọc cậu.

Cậu ụp mặt vào đệm, thanh âm rầu rĩ trong đệm truyền ra, "Em chết rồi." Nghe sướng quá à.

Hắn bật cười, kéo mặt cậu ra, "Ngoan, ngủ đi, sáng mai chúng ta hẹn hò."

Duệ Thư Bạch híp mắt, "Ngủ ngon, ngài Đại tá."

Hắn lại hôn lên môi cậu một cái, âu yếm nói, "Ngủ ngon, Tiểu Mật Tử của anh."

Tối đó, cậu ngủ mà môi treo nụ cười hạnh phúc không giấu được, ngay cả giấc mơ cũng đầy bong bóng hồng.

_____

P/s: Đã lâu không gặp ^^ Hơn 2 tháng không cập nhật, truyện cũng sắp mốc luôn rồi QAQ