Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 39: Quấn quýt



Duệ Thư Bạch xộc xộc đi tới đôi cẩu nam nữ kia. Lục Huyền Âm đi theo sau cậu. Vừa nãy cậu mắng hắn đều nghe thấy, chỉ là không biết tại sao cậu lại tức giận như thế. Chẳng qua Lục Huyền Âm lại phát hiện một mặt khác của cậu rồi.

Còn về Duệ Thư Bạch, cậu đã phẫn nộ đến nỗi có thể tay không xé gã đàn ông kia ra.

Nếu ai hỏi cậu đó là ai, cậu chắc chắn sẽ nghiến răng đáp: Lâm Nhất Khương, bạn trai hiện tại của chị cậu.

Mối quan hệ giữa hai người có lẽ đã không thể quay lại, cậu không hỏi nhưng cậu vẫn có thể biết tâm trạng chị mình thông qua vài dòng tin nhắn.

Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hai người vẫn chưa chia tay. Vẫn chưa chia tay mà hắn ta lại dám anh anh em em thân mật với người khác. Xem chị cậu là gì cơ chứ!

"Lâm Nhất Khương! Đồ khốn!"

Lâm Nhất Khương còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu dồn sức đẩy cho lảo đảo suýt té.

"Cậu làm cái gì vậy?!" Gã ta quát.

Cô gái bên cạnh giật mình kêu lên, hoảng hốt nhìn cậu trai, vài đôi mắt giương về phía này tò mò chuyện gì xảy ra.

Lục Huyền Âm sợ cậu bị thương, thấy cậu thất thố thì kéo người lại, ôn nhu trấn an, "Tiểu Bạch, bình tĩnh nào. Xảy ra chuyện gì?"

Duệ Thư Bạch lớn giọng nói, "Anh ta là bạn trai của chị em, lại dám nắm tay người phụ nữ khác công khai đi dạo thế này! Còn biết liêm sỉ là gì không!"

Lâm Nhất Khương tiến lên, hung ác nhìn cậu, "Tôi và cô ta sớm muộn gì cũng chia tay, loại phụ nữ như cô ta tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi đi với ai liên quan gì tới cậu?"

Duệ Thư Bạch cũng không vừa, không quản đang bên ngoài vẫn tiếp tục mắng, "Loại phụ nữ gì? Mẹ nó anh lặp lại xem? Chị tôi vớ phải tên đàn ông như anh mới là xui tám kiếp đó!"

Tên khốn ngoại tình còn đổ lỗi cho cậu, uổng công cậu còn từng vì gã mà khuyên chị cậu bình tĩnh nói chuyện.

Nói đi cũng phải nói lại, ban đầu gã ta đúng là không tồi, quan tâm chị cậu hết mực, lại yêu chiều không giới hạn, đưa đi ăn, mua đồ, lời mật ngọt, đi du lịch, không thiếu thứ gì. Chỉ là con người ai cũng thay đổi, tình cảm cũng càng dễ biến chất khi gặp nhiều người. Người đàn ông năm đó ôn nhu theo đuổi Duệ Tư khiến cậu cũng cảm động đã không còn.

"Cậu nói cái gì!?" Gã ta tiến lên, mặt mày dữ tợn.

Cô gái bên cạnh hoảng hồn kéo tay gã lại nhưng bị gã gạt phăng ra. Bộ dáng hùng hổ như chuẩn bị giơ tay đánh cậu.

Lục Huyền Âm nhíu mày, tiến lên đứng trước Duệ Thư Bạch, khí thế bức người khiến gã ta vô thức nuốt nước bọt, chân cũng lui lại hai bước.

"Anh là ai? Có quan hệ gì với cậu ta? Quản tốt cậu ta đi!"

Lục Huyền Âm lạnh lùng nhìn gã, uy hiếp trong mắt càng đậm hơn, dường như bảo gã câm miệng, lại như bảo gã cút đi.

Khí tràng lớn đến nỗi khiến lưỡi gã đơ lại không thể nói chuyện được.

Hai bên cũng chỉ đang cãi nhau, chưa động tay động chân nên nhân viên cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.

Duệ Thư Bạch kìm cơn giận lại, lạnh lùng nói, "Anh đừng có vui vẻ quá sớm, tôi sẽ nói với chị tôi, những gì anh từng chiếm của chị ấy thì mau chóng trả lại đi, nếu không tôi không tha cho anh đâu!"

Cậu có hàng tá cách khiến hắn có thể bị vùi dập ở Thủ đô, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng không phải không được.

Gã ta phẫn nộ vô cùng, nhưng bị người đàn ông cạnh cậu trấn áp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bước đi cùng hắn ta.

"Mẹ nó, ngày xúi quẩy gì thế này!"

Còn phần Duệ Thư Bạch, sau khi vào xe cậu mới bình tĩnh lại, sau đó nhớ tới lúc giận dữ mình nói lời gì, cậu chỉ thấy một cơn gió thu lạnh lẽo thổi qua.

Mất hình tượng rồi.

Đanh đá... Hung dữ...

Xong rồi xong rồi, lúc nãy hăng quá quên mất hôm nay đi hẹn hò...

"Ặc, ngài Đại tá... lúc nãy em..."

Cậu không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu...

Lục Huyền Âm cài dây an toàn cho cậu, sau đó xoa hai má vì giận mà đỏ ửng của cậu, "Khó chịu lắm sao?"

Duệ Thư Bạch bi phẫn gật đầu, "Chị em yêu gã ta lắm, nhưng năm lần bảy lượt bị gã tổn thương. Thật không đáng chút nào!"

Lục Huyền Âm nói: "Mỗi người đều có lựa chọn riêng, chị em không nỡ buông bỏ tình cảm, còn em thì không muốn chị em buồn. Nhưng mà Tiểu Bạch, một ly nước chỉ có người trong cuộc mới biết rốt cuộc nó nóng hay lạnh. Nếu ly nước không còn thích hợp để uống thì lúc đó họ mới từ bỏ. Em hiểu không?"

Hắn nói thật nhiều làm cậu ngơ ngác, lúc sau mới chậm chạp đáp lời, "Em biết rồi, em sẽ nói với chị ấy chuyện này, còn lại là do chị ấy quyết định."

Sau đó cậu cúi đầu, "Lúc đầu gã yêu chị lắm. Đến em còn cảm nhận được..."

Nhưng không biết từ khi nào, chị cậu đã bắt đầu rơi lệ.

Lục Huyền Âm biết cậu lo cái gì, hắn thở dài, "Em tin anh không?"

Cậu ngẩng đầu, không chút do dự đáp, "Tin chứ!" Nếu có lúc hai nguồ thật sự chia tay, có lẽ là do ngài Đại tá không thể chịu được cậu nữa.

Lục Huyền Âm cong môi, "Chúng ta sẽ cùng nhau cả đời." Hắn biết rõ mình muốn gì, một khi hắn đã nhận định thì chính là cả đời không đổi. Đó là cốt cách của một người quân nhân.

Duệ Thư Bạch đỏ mặt, "Em, em còn chưa nói gì cả."

Lục Huyền Âm cười, rướn người khẽ hôn lên trán cậu, "Ừ, là anh tự nói."

Cậu ngượng ngùng cúi đầu, lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại cúi mặt nhỏ giọng thì thầm, "Yêu anh."

Lục Huyền Âm cảm thấy như có một bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve trái tim hắn, hắn không nhịn được trêu cậu, "Hửm? Em nói gì?"

Sắc đỏ đã lan qua tai cậu, vừa nóng vừa rát, rõ ràng đã hôn qua rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại ngại ngùng như lần đầu tiên. Cậu lặp lại, "Em yêu anh."

Đáy mắt Lục Huyền Âm đong đầy ý cười, nhưng vẫn xấu xa trêu cậu: "Không nghe thấy."

Cậu ý thức được mình bị lừa, ngẩng mặt ấm ức nhìn hắn, bĩu môi.

Tim Lục Huyền Âm mềm nhũn cả ra, dụ dỗ, "Lúc nãy em nói gì cơ?"

Tim cậu đập 'bang bang' như trống bỏi, cậu khó khăn nói, "Em, em yêu anh...ưm..." Vừa dứt lời đã đón lấy nụ hôn nóng bỏng của ngài Đại tá.

Môi lưỡi dây dưa quấn quýt không rời, không khí trong xe tăng cao khiến hai người cảm thấy khô nóng vô cùng.

Lục Huyền Âm hôn vô cùng mạnh mẽ, trong mạnh mẽ lại lộ ra cỗ ôn nhu mềm mại làm Duệ Thư Bạch mê muội trầm luân.

Quần áo lộn xộn.

Lúc kết thúc cũng là cậu đẩy hắn ra bởi khó thở, bốn cánh môi tách ra mang theo sợi tơ mỏng manh ngượng ngùng, hai cánh môi đỏ hồng sung huyết do bị cắn mút không ngừng, trông mê người đến nỗi đáy mắt người nào đó đen thẫm lại.

"Đang, đang trên xe đó."

Lục Huyền Âm bật cười, vuốt lại quần áo cho cậu sau đó nâng má cậu lên, hôn lên chóp mũi cậu một cách đầy âu yếm, "Anh cũng yêu em, Tiểu Mật Tử."

Duệ Thư Bạch đỏ mặt, có lẽ vì ngày đặc biệt mà cứ hễ ngọt ngào một xíu là cậu sẽ ngại ngùng ngay.

"Lục Huyền Âm, trước lúc thích em anh có để ý ai không?" Nếu không sao kỹ thuật lại tốt như vậy, không thể tin được.

Lục Huyền Âm nhìn cậu, vô cùng nghiêm túc đáp, "Em là mối tình đầu." Cũng là mối tình cuối.

Chỉ là nửa câu cuối hắn không nói ra, hắn sẽ chứng minh cho cậu thấy chuyện này.

Nhưng chỉ nửa câu đầu đã dỗ Duệ Thư Bạch đến ngọt ngào, cậu lầu bầu, "Kỹ năng học hỏi kinh người nhở."

Lục Huyền Âm mím môi cười, thắt dây an toàn sau đó lái xe về nhà.

Cái bầu không khí giữa hai người yêu nhau chính là ngọt ngào đến mức khiến người ta đỏ mắt.

_____

Về đến nhà, đã thấy xe chở hàng đậu trước cổng chung cư.

Tài xế theo hai người chạy xe vào, sau đó còn giúp mang gấu bông vào trước cửa nhà.

Duệ Thư Bạch nhìn năm con gấu to bự mà không biết nên để đâu.

Cuối cùng dứt khoát một con trên ghế sopha phòng khách, hai con trên giường, còn lại để trên tủ.

Cũng may giường lớn, thêm hai con gấu vẫn dư sức cho hai người lăn lộn, chỉ là Lục Huyền Âm nhìn hai con gấu chiếm chỗ kia sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Từ ngày Duệ Thư Bạch dọn vào, nhà của hắn ngày càng nhiễm đầy hơi thở và thói quen của cậu. Không còn nhạt nhòa nghiêm túc như trước, nó dường như mang theo cảm giác ôn hòa và vui vẻ, như chính con người của cậu.

Mà hắn đối với sự thay đổi này, cho đến bây giờ đều không có một chút phản cảm nào, ngược lại còn tràn đầy yêu thích.

"Sao vậy? Anh không muốn chúng nó ở đó sao?" Duệ Thư Bạch đi vào phòng, thấy hắn đứng im nhìn hai con gấu, sợ hắn không thích liền dè dặt hỏi.

Lục Huyền Âm mỉm cười, đáp, "Không có. Căn nhà này em muốn thay đổi gì cũng được, anh đều thích."

"..." Gã này thật sự 28 năm không yêu ai sao?

Sao mở miệng câu nào là thính bay tung tóe câu đó vậy?

"Đại tá, hôm nay anh quá phạm quy rồi."

Hắn bật cười.

Hắn cũng không nghĩ mình có thể nói ra những lời yêu đương như này, nhưng sự thật hắn lại nói rất trơn tru, giống như đã từng nói rất nhiều lần trong lòng vậy.

Ngày nghỉ đầu tiên, hai người sau khi hẹn hò thì đều ở trong nhà, dính nhau như sam, anh anh em em chim chuột nhau, đến khi nhìn lại thì sắc trời đã đỏ.

Duệ Thư Bạch đang nằm trong lòng bạn trai xem tivi đột nhiên cất giọng hỏi, "Đại tá, anh có thẻ bài quân nhân không?"

Lục Huyền Âm cúi đầu, "Có. Mỗi người đều có hai cái, khi làm nhiệm vụ thì đem theo bên người. Sao thế?"

Duệ Thư Bạch ngồi dậy, đi chân trần chạy lên lầu, rất nhanh đã lại chạy xuống, ngồi vào cạnh hắn, đưa thứ trong tay ra, nói, "Đây là thẻ ba em để lại. Ba nói không được để mất, cũng không được để rơi vào tay người khác, nếu không mọi chuyện sẽ rất phức tạp."

Lục Huyền Âm trầm ngâm, "Trên thực tế thì đúng là không được để mất. Chỉ là nếu mất cũng không phải chuyện gì quá rắc rối."

Thẻ bài của Quân khu toàn nước đều thống nhất, ghi tên, ngày tháng năm sinh, nhóm máu, chức vụ, đơn vị trực thuộc (*). Chỉ là không đến mức phải gặp rắc rối khi mất.

(*) Hư cấu hư cấu, xin đừng tra khảo.

Nếu vậy, thân phận của ba Duệ Thư Bạch chắc không đơn giản, chính là không thể để lộ thông tin ra bên ngoài.

Lục Huyền Âm nhìn thẻ bài, bên trên ghi tên: Duệ Tấn Triều, chức vụ: Trinh sát.

Bên góc thẻ bài bị móp một chút, hẳn là chịu qua không ít trắc trở.

Hắn ôm lấy cậu, "Tiểu Bạch, nếu ba em đã nói thế thì em hãy cất kỹ thứ này đi."

Duệ Thư Bạch gật đầu. Cậu chỉ muốn hỏi hắn chuyện thẻ bài thôi, còn lời ba nói cậu vẫn nhớ như in, thẻ bài này là ba trộm đưa cậu, ngay cả mẹ và chị cậu cũng không biết.

Chỉ là cậu không biết, thẻ bài này lại giúp cậu một chuyện lớn vô cùng.