Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 41: Ngọt chết ngài Đại tá rồi



Lục Huyền Âm chỉ cảm thấy nhức đầu. Hắn quên mất khi nãy bông thấm máu vứt vào sọt rác, vẫn chưa đem ra ngoài. Hẳn là Duệ Thư Bạch thấy nó nên mới hoảng hồn như thế.

Giây sau, cậu đã xuất hiện trước mặt hắn, tay vẫn còn cầm miếng bông dính máu, vội nói, "Anh bị thương chỗ nào rồi? Sao nhiều máu như vậy?"

Lục Huyền Âm chẳng giấu nổi đôi mắt lo lắng kia, đành kể hết mọi chuyện.

Duệ Thư Bạch ngơ ngác nghe hết câu chuyện, lát sau mới lắp bắp: "Vậy, vậy em ra mắt gia đình anh rồi hả?" Đột nhiên bạn trai comeout, lại giới thiệu đối tượng với gia đình, thật sự rất là...

Lục Huyền Âm thấy cậu chưa load kịp thì bật cười, "Không cần lo lắng, ông nội không cản chúng ta, còn chuyện của ba anh sẽ xử lí."

Hắn dừng lại một chút sau đó nói tiếp, "Nếu ông ấy tìm em em cứ nói với anh, đừng nghe ông ấy nói gì cả, biết không?"

Duệ Thư Bạch nghe ra ý của hắn. Hắn lo ba hắn sẽ tìm cậu gây khó dễ, lo cậu không chịu được áp lực sẽ buông xuôi.

Chỉ là hắn lại xem thường Duệ Thư Bạch rồi.

Cậu gác lại lo âu, dụi vào lòng hắn, "Biết rồi, em chỉ nghe anh nói thôi, hơn nữa, em không yếu ớt tới vậy đâu, nói một câu sau đó khóc lóc bỏ đi? Chậc, cũng đâu phải trong phim."

Lục Huyền Âm nghe cậu luyên thuyên, cảm thấy sao mà đáng yêu như vậy. Hắn ít nói nhưng lại có thể nghe cậu trò chuyện cả ngày, thật kì diệu.

Nhưng mà Duệ Thư Bạch không muốn bỏ qua cho hắn, chuyện hắn bị thương thế mà muốn giấu cậu, cậu nhăn mày, "Nhưng mà chuyện anh giấu em khi bị thương thì tính sao đây? Anh không tin em sao?"

Lục Huyền Âm thầm than một tiếng, thở dài, "Sao lại không tin em chứ, anh chỉ là không muốn em lo lắng thôi. Anh định sắp xếp ổn thỏa mới nói với em, không muốn em phiền não suy nghĩ."

Hắn nhìn sắc mặt của cậu, tuy đã thả lỏng nhưng vẫn còn chút buồn bã. Lục Huyền Âm trước giờ không thích giải thích bây giờ lại dịu dàng dỗ dành người yêu nhỏ bé, "Sau này có chuyện gì anh cũng nói với em được không Tiểu Mật Tử?"

Duệ Thư Bạch nghe cái danh xưng kia là liền luống cuống, "Đã bảo đừng gọi như vậy mà. Em không giận anh đâu, em cũng không bắt anh phải nói hết mọi chuyện, nhưng mà em chỉ muốn cùng anh chia sẻ chút chuyện thôi. Nếu chỉ có mình anh gánh vác thì sẽ mệt biết bao?"



Cậu muốn nói là, nếu không nói ra, nếu có chuyện gì xảy ra thì hai người biết làm sao đây? Một bên âm thầm xử lí, một bên lại vô tư không rõ, rất dễ xảy ra tranh cãi. Duệ Thư Bạch không muốn hai người cãi nhau chút nào, mặc dù cậu biết có lẽ Lục Huyền Âm sẽ chẳng bao giờ lớn tiếng với cậu đâu.

Nhưng lời nói ra lại thành mềm mại như kẹo bông, ngọt chết ngài Đại tá rồi. Thấy cậu không còn nhăn mặt nữa hắn liền thở phào. "Không mệt, Tiểu Mật Tử, không ai có thể bắt em rời khỏi anh, không cần lo lắng."

Hai tai cậu đỏ ửng, cúi đầu che đi sự ngại ngùng. Hắn cứ kêu cậu thế kia làm cậu ngượng muốn chết, nhưng dường như hắn lại rất thích gọi như thế. Lại thêm lời đường mật kia nữa, vốn là lời tán tỉnh nhau, nhưng khi thoát ra khỏi miệng của hắn lại nặng tựa ngàn cân, khiến người ta tin tưởng hắn sẽ làm được.

"Em biết rồi." Nhưng cậu vẫn bắt hắn ra ghế, để cậu xem vết thương cẩn thận. Thấy đã được bôi thuốc cậu mới yên tâm thả người.

Hai người ôm nhau trên ghế, Duệ Thư Bạch nghe Lục Huyền Âm kể chuyện về gia đình của mình.

Duệ Thư Bạch nghe mà há hốc mồm. Từ chuyện ông nội hắn năm xưa chiến đấu thế nào, bị thương ra sao, cuối cùng được thăng quân hàm thế nào, rồi tới ba hắn cũng tham gia chiến tranh, còn gặp được một chiến hữu thân thiết, nhưng sau giải phóng hai người mất liên lạc.

Chỉ là hắn đã lượt bỏ chuyện đính hôn vớ vẩn kia, nếu không chắc Duệ Thư Bạch sẽ buồn chết mất.

Kể từ hôm đó, Lục Huyền Âm cũng không trở về Lục gia mặc cho ba hắn kêu hắn về. Mỗi ngày sau khi tan tầm hắn đều đúng giờ về nhà, nếu ngày nào Duệ Thư Bạch có tiết thì đến trường đón cậu.

Hôm nay như thường lệ đỗ xe trước cổng trường, chẳng mấy chốc đã thấy cậu bước ra cùng mấy người bạn, một người trong số đó hất mặt về phía hắn, cười trêu, "Có người yêu vào là bận rộn hẳn ra."

Duệ Thư Bạch cười nói gì đó, sắc mặt người kia thay đổi liên tục, sau đó lườm cậu.

Cậu tạm biệt bọn họ sau đó chạy tới, mở cửa lên xe.

Lục Huyền Âm lấy cặp cậu bỏ ra sau lưng, lại thắt dây an toàn giúp cậu, "Mệt không?"

Cậu lắc đầu, hôn chụt lên má hắn một cái rõ to, cười nói, "Hết mệt rồi."

Hắn bất đắc dĩ bật cười, vuốt mũi cậu một cái, rồi khởi động xe, chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Hắn hỏi cậu, "Muốn ăn gì nào?"

"Ăn ngoài sao?"

"Ừm, không phải em bảo muốn ăn ở Phú Lâu Hương sao? Anh đặt bàn rồi."

Duệ Thư Bạch sửng sốt. Hôm qua cậu thấy bảo Phú Lâu Hương mới có món mới, tùy ý nói khi nào rảnh sẽ đến thử xem, không ngờ Lục Huyền Âm nghe thấy, lại đặt bàn xong cả rồi. Như có con mèo nhỏ khẽ vuốt ve trái tim, cậu âm thầm nở nụ cười, mắt như chứa cả ánh nắng sáng rực.

Hai người dừng chân tại Phú Lâu Hương, quản lí đã nhận được tin niềm nở ra chào đón.

Đùa, Lục gia ở Thủ đô chính là thế gia có máu mặt, không thể đắc tội, thái tử Lục gia càng không thể đắc tội.

Bất quá, khi hai người vừa bước vào cửa liền có người gọi lại.



Lục Huyền Âm nhìn cảnh vệ trước mặt, sắc mặt lạnh lùng vô cùng.

"Có chuyện gì?"

Duệ Thư Bạch có chút cảnh giác. Người này có vẻ là người của Quân khu. Hoặc có thể nói, là người của ba Lục Huyền Âm.

Lục Huyền Âm thấy cậu căng thẳng thì khẽ bóp ngón tay cậu, lại vuốt một cái, tỏ ý yên tâm.

"..."

"Báo cáo Đại tá, Trung tướng mời ngài về nhà dùng cơm."

Lục Huyền Âm nhìn cảnh vệ hai giây, sau đó nhàn nhạt đáp lời, "Nói với ông ấy, tôi không rảnh."

Nếu ba hắn nghe lời này, hẳn ông ấy sẽ tức tới dựng râu lên trời.

Cảnh vệ run rẩy trong lòng, nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình, nói: "Trung tướng mời Duệ thiếu gia cùng đến dùng bữa."

Duệ Thư Bạch ngạc nhiên vô cùng, ngay cả Lục Huyền Âm cũng nhướng mày.

Ba hắn chịu thua rồi à?

Ai biết được.

Hắn nhếch môi, cười khẽ, nhưng giọng lại lạnh lẽo nghiêm nghị, "Nói với ông ấy, muốn gì thì tự mình đến nói." Nói rồi dắt Duệ Thư Bạch đi mất.

Cảnh vệ lau mồ hôi trên trán, than thở trong lòng.

Cũng chỉ có Lục Huyền Âm nói một không hai dám nói như thế với ba hắn thôi, à, còn có ông hắn nữa. Hai ông cháu cùng một tính đúc ra.

Lục Điền Nhân quả nhiên không ngoài dự đoán giận dữ đến nói không nên lời.

Lát sau ông thở ra, thôi vậy, ông có mỗi thằng con này thôi, cái nhà này sớm muộn gì cũng là của nó, ông không can được nữa rồi.

....

Ngày học quân sự sắp tới gần, đối với kẻ vừa nếm mùi yêu đương như Duệ Thư Bạch thì kỳ quân sự chẳng khác nào cây gậy đập chết uyên ương.

Cậu suốt ngày ủ rũ, lúc nào cạnh Lục Huyền Âm liền dính hắn như keo 502.



Lục Huyền Âm cũng vô cùng vui lòng ôm ấp với cậu, chẳng chê phiền chút nào.

Chỉ là lúc hai người đang ôm ấp vui vẻ thì Lục Huyền Âm có điện thoại. Duệ Thư Bạch ngồi dậy để hắn nghe máy.

Bên kia nói gì đó khiến Lục Huyền Âm nhăn mày, hắn ừm một tiếng, lại nói cảm ơn sau đó tắt máy.

Nhìn điện thoại hồi lâu rồi thở dài.

Duệ Thư Bạch thấy vẻ mặt hắn thì có chút lo, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lục Huyền Âm nói, "Đàm Khải uống say rồi, lại không chịu để người ta đưa về nên ông chủ gọi cho anh thông báo."

Duệ Thư Bạch: "Đàm thiếu ấy ạ?"

Lục Huyền Âm gật đầu.

Trong điện thoại, ông chủ có nhắc Đàm Khải liên tục gọi tên một người...

Lục Huyền Âm suy tư một chút sau đó nhấc máy bấm gọi.

"Alo, cậu đang ở đâu?"