Mang theo nghi vấn, cô lật từng trang một. Chờ tới khi khép lại tư liệu hồ sơ, sắc mặt cô đã đại biến. Bóc tách từng tầng từng lớp mà phân tích, suy nghĩ càng sâu, trái tim cô càng co thắt.
Im lặng.
Lại im lặng.
Một lúc lâu sau, cô nghiêng mắt liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị mê người của người đàn ông.
“Họ Quyền kia, người như anh thật đáng sợ.”
“Ừ?” Lạnh lùng nhếch môi, thanh âm Quyền Tứ Gia hơi trầm xuống, “Lời này có ý gì? ”
Chân mày hung hăng thu lại, Chiêm Sắc trầm ngâm làm rõ suy nghĩ của mình, soạn lời thoại, nói từng câu từng chữ chậm rãi mà nghiêm túc, “Anh không chỉ là diễn viên chuyên nghiệp mà còn là cao thủ bắt cá chân chính. Anh giăng một cái lưới lớn, lặng lẽ nhìn mấy con cá nhảy nhót bên trong… Mà anh, vô cùng hưởng thụ quá trình này. ”
Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng nắm chặt.
“Có lý, nói rõ hơn xem?”
Giật mình một giây, Chiêm Sắc rút tay về, từ từ phân tích.
“Thứ nhất, anh đã sớm biết Lý Truyền Bá là cấp dưới của tổ chức gián điệp phát triển trong nước nhưng không động đến hắn, định thả dây dài câu cá lớn.
Thứ hai, sau khi Vệ Thác mất tích, anh đã theo dõi và điều tra toàn bộ giáo viên. Đồng thời cũng nắm được sự thật người gác cổng Trần Thắng bắt cóc cô bé, sát hại Đoàn Minh, thậm chí anh còn biết vì sao Trần Thắng bắt cóc và giết người. Nhưng anh vẫn ung dung thản nhiên, tiếp tục im lặng. Bởi vì thứ anh muốn không phải bọn họ, mà là những con cá lớn đằng sau.
Thứ ba, anh yêu cầu tôi làm một bức chân dung tội phạm, mặc dù trong lòng anh vốn dĩ không tin tưởng cũng không đồng ý. Thế nhưng anh vẫn phát nó cho các chỗ điều tra, mục đích là để giảm bớt áp lực tâm lý của đối phương.
Thứ tư, người nói với Trần Thắng rằng vợ hắn ngoại tình cùng người khác, không phải Lý Truyền Bá hay Satan mà chính là các anh. Mục đích là để chọc giận Trần Thắng. Đương nhiên, tôi không biết anh có khả năng biết trước Trần Thắng sẽ giết vợ hay không. Nhưng tôi đoán, cho dù các anh có biết trước cũng sẽ không ngăn cản. Bởi vì đó là kết quả mà anh mong muốn.
Thứ năm, các anh đang lợi dụng tình cảm thanh mai trúc mã giữa Lý Truyền Bá và chị Chu. Bởi vì anh biết Lý Truyền Bá đề nghị cấp trên lợi dụng Trần Thắng để bắt cóc Vệ Thác, một mặt là vì tổ chức giao tư liệu Bắc X-11C, còn một mục đích quan trọng khác là bởi vì Trần Thắng đối với chị Chu không tốt, hắn muốn một mũi tên trúng hai đích, đạt được mục đích loại trừ Trần Thắng.
Thứ sáu, sau khi chị Chu gặp nạn, các người đã bắt giữ Lý Truyền Bá. Hơn nữa còn để cho hắn biết, người khiến Trần Thắng sát hại vợ, chính là cấp trên của hắn… Tuy Lý Truyền Bá là một gián điệp nhưng cũng là một người có tình có lý. Chị Chu vừa chết, hận ý của hắn chuyển hết lên người cấp trên. Vì vậy, hắn liền cam tâm tình nguyện để các người lợi dụng…”
Bốp —— Bốp ——
Quyền Thiếu Hoàng cười vỗ tay hai cái, cầm lấy một chai nước tinh khiết, mở nắp ra đưa cho cô: “Xuất sắc! Sao em không đi làm biên kịch đi? ”
Mặc kệ anh có thừa nhận hay không, cô khẳng định, lão hồ ly họ Quyền quá nham hiểm.
Người này, phải cách càng xa càng tốt.
“Quyền Tứ Gia, dẫu tôi không biết bản thân mình đã từng đắc tội gì với anh. Hôm nay tôi xin lỗi anh tại đây. Tôi nghĩ, chờ vụ án kết thúc, hai chúng ta coi như không ai nợ ai. Cầu quy cầu, đường về đường, xin anh sau này đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa. ”
Cô nói nghiêm túc, nghe cũng hợp lý.
Nhưng người đàn ông này chỉ nhíu mày một cái, sau đó vô sỉ lợi dụng ưu thế về chiều cao áp tới, nhìn cô từ trên xuống, căn bản không trả lời đề nghị của cô.
“Cô gái thiếu đầu óc!”
“Quyền Thiếu Hoàng——” Sắc mặt Chiêm Sắc rũ xuống, “Tôi rất nghiêm túc. ”
Đôi mắt đen thâm thúy tối sầm lại, người đàn ông lười biếng kéo cô đến bên cạnh mình, khó chịu búng lên trán cô một cái, “Được, em vẫn luôn rất nghiêm túc. Lập tức làm việc, khi quay trở về em lại tiếp tục biên soạn đi. ”
Làm việc?
Chiêm Sắc không được tự nhiên, dời vị trí một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hóa ra, minibus đã đi vào ga tàu phía tây của kinh đô.
Lúc này là xế chiều, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, đám người nhộn nhịp, du khách nối nhau không dứt, kéo vali khiêng túi xách, gọi nhau í ới, mỗi người đều đang làm việc của mình.
Ước chừng khoảng hai phút ——
Chiếc minibus dừng lại trong bãi đậu xe.
Không để ý đến sự giãy dụa của cô, người đàn ông vẫn bá đạo ôm eo cô, lười biếng nằm trên ghế.
“Thiết Thủ, hỏi tình huống.”
Thiết Thủ gật đầu, cầm lấy thiết bị liên lạc không dây trong xe, liên lạc với các phòng ban khác.
“Tứ gia, người của chúng ta đã vào vị trí, tay súng bắn tỉa đã chiếm cứ các điểm bắn tỉa ở những ga phía Tây. Cảnh sát sẽ hợp tác với chúng ta trong một thời gian ngắn. Một khi Bat kết nối với Lý Truyền Bá, kế hoạch có thể bắt đầu. ”
Quyền Thiếu Hoàng mím chặt môi, khẽ “Ừ” một tiếng.
Trước đó Lý Truyền Bá đã căn cứ vào yêu cầu của ZMI, nói dối là lấy được một nửa dữ liệu của Bắc X-11C từ Vệ Quý Bắc. Vệ Quý Bắc yêu cầu gặp con gái trước, sau đó giao ra nửa kia. Sau đó, hắn yêu cầu Bat xác minh dữ liệu.
Vì vậy, Bat đã hẹn Lý Truyền Bá gặp nhau tại nhà ga…
Đúng như dự đoán của Chiêm Sắc, Bat yêu thích làm việc ở những nơi đông người.
Càng có nhiều người càng an toàn.
Nhưng…
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng Chiêm Sắc có chút bất an. Không nói một lời nhìn đám người trong ga, cô nhìn không ra ai là người của ZMI, ai là người dân bình thường, người nào có khả năng là gián điệp. Chỉ cảm thấy cuộc sống đơn giản của mình bị dính vào mấy thứ này, phiền muộn nói không nên lời.
Nửa giờ sau ——
Lý Truyền Bá chờ ở cổng, điện thoại di động vang lên.
Từ trong máy nghe truyền đến tin tức, buổi gặp mặt bốn giờ chiều đã bị đối phương huỷ bỏ. Đối phương bảo hắn đợi đến tám giờ tối.
Buổi tối…
Tại ga tàu phía Tây người đến rồi đi như mắc cửi, không thể nghi ngờ độ khó là lớn hơn.
Bốn giờ chờ đợi, dài đằng đẵng cùng lo âu.
Càng chờ, tính nhẫn nại của Chiêm Sắc càng kém.
Nhưng Quyền Thiếu Hoàng và Thiết Thủ trong minibus căn bản không có nửa điểm phản ứng.
Quả nhiên, chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, khác biệt quá lớn.
Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Chờ đợi như vậy có tác dụng không? Hắn nhất định sẽ xuất hiện sao? ”
“Nhất định sẽ.” Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, như không có chuyện gì xảy ra, “Tư liệu Bắc X-11C, bọn họ nhất định phải có. Mặc kệ tư liệu thật hay giả, mặc kệ mức độ tín nhiệm đối với Lý Truyền Bá là bao nhiêu, bọn họ cũng không thể bỏ qua cơ hội này.”
Bĩu môi, Chiêm Sắc gật đầu một cái, sắc mặt khó coi.
“Em bị bệnh à?” Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, sờ sờ trán cô.
“…… Anh mới có bệnh!” Chiêm Sắc không quen với việc anh động một chút liền tỏ ra thân thiết, đẩy tay anh ra lại quay đầu đi, nhìn về phía bên ngoài cửa xe.
Cách một lúc lâu, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên nở nụ cười.
“Chiêm Tiểu Yêu, mục đích anh gọi em tới rất đơn giản. Chính là cho em một cơ hội để hiểu anh hơn, miễn sau này em oán giận khi gả cho anh. ”
Trong lòng hoảng hốt, trái tim Chiêm Sắc nhảy loạn, “Ai muốn gả cho anh? ”
Cánh tay người đàn ông đặt sau lưng ghế, đầu ngón tay hất mấy sợi tóc trên trán cô, thâm tình nói.
“Hai chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Thập Tam vẫn đang chờ em đấy. ”
“Tôi lười nói chuyện với anh——”
Đối với tâm tình vừa bất thường vừa bá đạo dã man của anh, Chiêm Sắc bực mình không chịu được.
“Không nói là đúng rồi.” Anh nhếch môi, ánh mắt hung ác hời hợt xa cách lại nhu hòa đi mấy phần, “Ngoan ngoãn đi theo lão tử, hửm? ”
“…… Cút! ”
*
Màn đêm dần buông xuống.
Chiêm Sắc đói bụng đến choáng váng, Lý Truyền Bá còn đi tới đi lui trong đám người ở ga xe lửa. Đã lâu như vậy, cũng không nhìn thấy cái người gọi là cấp trên đến giao dịch với hắn.
Cô nghẹn khuất cuộn tròn trong xe, còn phải chịu sự áp bức của người đàn ông, cả người đau nhức.
“Họ Quyền, có phải người của các anh đã bị hắn phát hiện hay không?”
“Ngụy trang là môn học đào tạo cơ bản của ZMI.” Nghiêm túc nói xong, Quyền Thiếu Hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không kiên nhẫn của cô, anh nhếch môi cười cười, vẻ mặt mập mờ kề sát.
“Chiêm Tiểu Yêu, em phải tin tưởng người đàn ông của mình chứ.”
“Quyền Thiếu Hoàng, anh có thể nghiêm túc nói chuyện một chút được không?”
“Giọng nhỏ kêu thật giòn, nếu mà ôn nhu một chút thì tốt rồi.”
Tức đến bốc khói, Chiêm Sắc có một loại xúc động muốn xé xác anh ra.
“Báo cáo lão đại —— mục tiêu xuất hiện!
Thanh âm trong máy phát không dây truyền tới, cắt đứt cuộc đấu khẩu giữa hai người đồng thời khiến Chiêm Sắc lấy lại tinh thần. Ở cổng nhà ga, Lý Truyền Bá cầm điện thoại di động đang nói chuyện với đối phương. Thông qua nghe lén, cuộc trò chuyện của họ đều được truyền vào chiếc minibus chỉ huy này.
Lý Truyền Bá: “Cậu đang ở đâu? Tôi đợi muốn chết, rốt cuộc đang làm cái gì?”
Thanh âm của đối phương đã được xử lý qua: “Ông mặc quần áo như nào?”
Lý Truyền Bá: “Sơ mi trắng, áo vest đen, quần dài đen.”
Đối phương: “Không bị theo dõi?”
Lý Truyền Bá: “Tất nhiên là không.”
Đối phương: “Ok, tôi mặc một chiếc hoodie màu đen đỏ, quần jean, đội mũ trên đầu. Năm phút sau, tôi sẽ đi qua chỗ ông. Ông không cần nói chuyện với tôi, chỉ cần đưa thứ trong tay ông cho tôi. Ngày mai, tổ chức sẽ chuyển tiền vào thẻ của ông.
Lý Truyền Bá: “Hiểu rồi.”
Đối phương nói chuyện xong, trái tim Chiêm Sắc sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lần đầu tiên tham gia loại hoạt động này, bảo cô không căng thẳng cô không làm nổi. Nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn tuỳ ý lười biếng, không chút hoang mang đeo bluetooth ra lệnh.