Đại ma vương trở về công ty sau ba tháng xảy ra tai nạn xe cộ, còn cùng
Ngu Mỹ Nhân Thịnh Hạ trở về.
Toàn bộ văn phòng đều háo hức.
Không ai nhận ra sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cả hai người quay trở lại cùng nhau.
Thịnh Hạ nghĩ thông suốt rồi, Đại ma vương không ngờ cũng có một mặt nhân tính.
Dù sao, từ trước đến nay anh không chấp nhận một người từ chức người lại trở về lần nữa.
Thịnh Hạ mới bước vào văn phòng, Hứa Phi Nhan phấn khích đến mức ôm chầm lấy cô, “Ahhhhh! Thịnh Hạ! Tuyệt vời! Cô đã trở lại rồi! Thật vui quá!”
Những người khác đều tươi cười chúc mừng cô trở lại.
Loading... Không khí ở đây thực sự tốt hơn nhiều so với các công ty khác, Thịnh Hạ cũng thích nơi này, đối diện với những người đồng nghiệp thân thiện này, cô mỉm cười rồi nói cảm ơn.
Chưa nói được mấy câu, Lạc Hàn Đông đi ra khỏi toilet, bước tới chỗ Thịnh Hạ đang bị đám đông vây quanh nói: “Đến đây.”
Đám người Hứa Phi Nhan cứng đờ, hai mặt nhìn nhau: “Quỷ gì vậy? Đại ma vương kêu ai?”
Đám người trợn tròn mắt, giống như tội phạm bị gọi đi xử tử.
Chỉ có Thịnh Hạ nhỏ giọng nói: “…… Gọi tôi.”
Cô khoát tay, gật đầu với mọi người, sau đó đi đến văn phòng của Lạc Hàn Đông và nhẹ nhàng gõ cửa.
Hứa Phi Nhan khẩn trương hỏi: “Tôi đi, Đại ma vương muốn xử cô ấy à?”
Mấy người khác tưởng tượng thử thì lập tức hít một hơi: “Cầu nguyện thay
Thịnh Hạ đi.”
Đám người mắt hướng văn phòng, trong lòng vẫn còn sợ hãi rồi trở lại vị trí của mình, nhanh chóng bận rộn với công việc.
Sau khi Thịnh Hạ tiến vào văn phòng thì bị người đàn ông ôm trong ngực.
Mặc dù cửa chớp đã kéo xuống, nhưng Thịnh Hạ vẫn xấu hổ không chịu:
“…… Không được, nếu có người đến sẽ thấy……”
“Không ai dám đến đâu.” Lạc Hàn Đông ôm cô, một tay kia gõ bàn phím. Anh cúi đầu hôn cổ Thịnh Hạ: “Vào trong ngủ một giấc.”
Mặt Thịnh Hạ đỏ lên, chân Lạc Hàn Đông vừa khỏe hai ngày thì đè cô hết cả hai ngày, ngay cả khi Thịnh Hạ tắm thì toàn thân còn tỏa ra mùi ngọt ngào nồng nặc.
Đêm qua cũng vậy, nói hôm nay tới công ty, người đàn ông còn giày vò nàng cả khuya, buổi sáng, Thịnh Hạ còn chưa tỉnh ngủ đã bị anh bóp eo làm cho tỉnh lại.
Ý thức không tỉnh táo, thân thể đã chảy ra rất nhiều nước, lúc đạt cao trào mới rên một tiếng rồi tỉnh lại.
“Không được, em không buồn ngủ, em đi làm.” Thịnh Hạ đứng dậy từ trên người anh, trước khi đi còn quay trở lại hôn anh một cái.
Nhưng lại bị người đàn ông đè trên bàn làm việc hôn một lúc lâu mới buông ra.
Lúc Thịnh Hạ đỏ mặt ra ngoài, Hứa Phi Nhan đang đợi ở cửa, thấy cô đi ra thì đi đến sờ cánh tay cô: “Không sao chứ?”
“…… Không có chuyện gì.” Thịnh Hạ chột dạ hỏi: “Thế nào?”
“Hầy, tôi lo lắng cô bị Đại ma vương ăn sống đó.” Hứa Phi Nhan sợ hãi vỗ ngực, sau đó kéo Thịnh Hạ lặng lẽ về chỗ ngồi: “A, quên chia sẻ một tin tức trọng đại cho cô.”
Vài đồng nghiệp bên cạnh hưng phấn chen tới. Thịnh Hạ cũng không tự giác vểnh tai.
“Đại ma vương của chúng ta……” Hứa Phi Nhan lộ ra một nụ cười mười phần hèn mọn: “Anh ta bị một người phụ nữ ngủ! Ha ha ha ha ha ha ha!” Thịnh Hạ: “……”
Cô giật giật môi, cười khó xử thêm chột dạ.
Hứa Phi nhan còn đang hào phóng chia sẻ tình báo cô ấy nghe ngóng được: “Vào ngày cuối tháng năm, tôi thấy trên cổ anh ta toàn là dấu răng ha ha ha…… Cô nói xem Tuyết Nhi, có phải là?”
Lưu Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, tình hình chiến đấu đầy ác liệt.”
Thịnh Hạ: “……”
Vào ngày cuối tháng Năm……
Đó là…… ngày hôm sau sinh nhật cô.
Thịnh Hạ đỏ mặt đến mức cúi đầu không tham dự vào cuộc thảo luận hưng phấn của mấy cô gái, trái lại Hứa Phi Nhan thấy cô không nói lời nào, cho là cô đang ngại ngùng nên hỏi một câu: “Cô thật ngây thơ, đừng nói là chưa ‘vượt rào’ với bạn trai nha?”
Thịnh Hạ chưa bao giờ thảo luận về chủ đề này với một bạn nữ nào khác, nên ngay lập tức mặt đỏ tía tai, không đáp lại được gì mà còn bị Hứa Phi