Phàm Hy Bảo đang chửi thầm, rõ là 1 buổi tối tốt đẹp vui vẻ ăn uống thì vừa nhận được điện thoại của thầy trưởng khoa sợ đến như sét đánh ngang tai, phần báo cáo cô gửi trước kỳ nghỉ xuân bị lỗi phải gửi lại liền.
Thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng cô gây ra hoạ gì, gửi lại là xong nên bạn học tiểu Phàm gửi gắm bạn học tiểu Kỷ cho bà chủ quán rượu một lúc, còn mình trở về phòng lấy laptop gửi file cho thầy.
"Tiểu Phàm nhìn như 1 người mẹ hay lo nhỉ" Hàn Ninh buồn cười nói, đứa bé kia trước khi đi còn dặn dò nàng đừng cho Kỷ Hạ Giang uống rượu nhiều, rồi giáo huấn Kỷ Hạ Giang uống ít thôi mới chạy về.
"Cậu ấy chỉ giỏi càm ràm" Kỷ Hạ Giang nói nhưng giờ phút này tha thiết mong con người nói lắm kia nhanh chân lên, ngồi kế Hàn Ninh làm cô thấy lúng túng
Hàn Ninh cũng thấy không khí hơi yên tĩnh, cô lấy gói thuốc ra lịch sự hỏi Kỷ Hạ Giang
"Chị có thể hút 1 chút được không?"
"Được"
Kỷ Hạ Giang sờ túi tìm viên kẹo bạc hà cai thuốc, bóc vỏ xong đưa đến trước mặt Hàn Ninh
"Hút ít một chút dù sao thì thuốc lá cũng không tốt lắm, ăn cái này đi trước đây em hay ăn để bỏ thuốc"
"Cảm ơn, chị đang tập bỏ dần dần lâu lắm mới hút 1 chút, loại này cũng rất nhẹ yên tâm" Hàn Ninh gạt tàng thuốc, nhận viên kẹo
"Ừm..nhìn em không giống như sẽ hút thuốc" Viên kẹo mát lạnh hoà tan trong người nàng làm giảm đi mùi vị thèm thuốc lá.
"Vì sao?"
"Nhìn rất thanh niên nghiêm túc là kiểu giám thị đi tuần hành lang vậy nha" Hàn Ninh đùa
"Làm gì đến nỗi thế" Kỷ Hạ Giang bật cười nói, người phụ nữ này còn rất biết đùa
Hàn Ninh vẫn đang nhìn - lần đầu thấy Kỷ Hạ Giang cười như vậy, cô vừa thấy 2 lúm đồng tiền rất chói loá xuất hiện, thật hâm mộ và làm cô nhớ đến chị gái cũng có 1 đồng tiền bên má như vậy, cười lên đặc biệt chói mắt, cô bất giác đưa tay chọt nhẹ vào gò má bạn nhỏ tiểu Kỷ
"Em còn có cả 2 đồng tiền này, bây giờ mới được nhìn thấy đó thật hâm mộ, rất đáng yêu nha"
"Cảm ơn nhưng chị cũng không cần thêm đâu, dư rồi, đừng nên tham lam" Kỷ Hạ Giang bình thản đáp, trong lòng loạn hết lên bởi Hàn Ninh vừa chạm vào má cô làm vành tai sau tóc không tự chủ đỏ lên
"Đây là 1 lời khen à? Chị xin nhận, tiểu Kỳ hôm nay đặc biệt học theo tiểu Phàm miệng bôi mật ong à" Hàn Ninh cười, người này cư nhiên hôm nay còn có mặt hoạt bát như vậy.
Cô nhìn Kỷ Hạ Giang liền nhớ đến trong nhà cũng có đứa trẻ mới vài tuổi nhưng rất khó chiều, thỉnh thoảng mới ngoan ngoãn chịu nịnh nọt mình không khéo lớn lên cũng càng khó tính như thế, tự nhiên muốn trừng phạt một chút, cô không nhịn được tiến gần đến véo má của Kỷ Hạ Giang
"Này này đừng véo....." Kỷ Hạ Giang giật mình né, càng né Hàn Ninh càng đến gần véo thật mạnh. Cô vừa phải tránh vừa sợ Hàn Ninh đùa quá trớn sẽ ngã nên không dám động tay mạnh, cứ thế bị Hàn Ninh xông đến véo đỏ cả 2 má
"Mệt quá!! không đùa nữa xin lỗi nha hơi mạnh tay" Hàn Ninh ngừng véo mạnh đổi thành xoa xoa gò má đỏ lên của em ấy
"Hahaha...nhìn em kìa..ừm rất hài hước trông em như là make up má hồng đậm để đi diễn kịch vậy" Hàn Ninh nhìn nhìn không nhịn nổi nghiêng ngả cười, không ngờ da của Kỷ Hạ Giang dễ đỏ như vậy, không chỉ gò má mà cổ, vai, cánh tay của em ấy đều đỏ hết lên.
"Do da dễ đỏ với do cồn thôi, đừng cười nữa" Kỷ Hạ Giang đen mặt lấy tay che miệng người phụ nữ này lại, may mắn họ ngồi bàn trong góc cùng bị ngăn bởi những tủ trang trí nên không ai để ý thấy.
Da của Kỷ Hạ Giang là thuộc loại mẫn cảm dễ đỏ, bình thường uống 1 xíu rượu hoặc chỉ đụng nhẹ là đỏ huống chi nãy giờ cô Hàn đây cứ xông lên đùa giỡn khiến người càng đỏ rất đậm.
Hàn Ninh vẫn cười vừa giật tay Kỷ Hạ Giang ra, bạn học Kỷ cảm thấy rất mất mặt cộng thêm có chút cồn nên nổi tính trẻ con liền dùng tay đang để ở vai nàng nhéo vài cái
Hàn Ninh cười đến mệt không tiếp tục trêu nữa còn Kỷ Hạ Giang vẫn vịn vai nàng...
Bạn nhỏ đáng thương chạy đi chạy lại Phàm Hy Bảo vừa đến quán, đang muốn tìm kiếm an ủi từ chị đẹp và bạn tốt thì thấy 1 màn:
Sofa màu đỏ, chị đẹp đồ đỏ, bạn tốt đồ đỏ-trắng, mặt 2 người đều đỏ, người cũng ửng đỏ, chị đẹp đang ngã lưng sofa vừa cười vừa thở gấp, bạn tốt thì 1 tay kia vòng qua cổ đặt lên vai chị đẹp hình như còn nhéo nhéo, tay còn lại cầm cánh tay chị đẹp miệng thì đang nói nói cái gì đó!!!!
Phàm Hy Bảo dụi mắt 1 cái, nghĩ chắc do đi tới lui hoa mắt, dụi xong vẫn thấy y hệt.
Bà chủ quán rượu và bạn tốt của cô đúng không? Nếu không biết họ cô chắc chắn sẽ nghĩ đây là 1 cặp tình nhân đang cùng đi uống rượu còn mặc đồ đôi kìa....ủa trời mình mặc đầm trắng còn thấp hơn 2 người qua đó ngồi khác nào con họ.........aaa tỉnh táo Phàm Hy Bảo ngươi hãy tỉnh táo đi!!
Bạn tiểu Phàm hít thở vài phút bình ổn mới giả vờ ho ho rồi đi đến nói "Hi trở lại rồi đây, mệt chết tớ mất", cô giả vờ uống nước lọc để liếc nhìn họ thì có vẻ hình ảnh lúc nãy đã thay đổ, chị đẹp không còn ngồi như không có xương sống, bạn tốt cũng không phải tay bị đau cần tìm chỗ đỡ, nhưng cả 2 vẫn ngồi sát nhau.
"Nãy giờ 2 người nói gì đó? Kỷ Hạ Giang cậu có uống rượu nhiều không sao người đỏ hết vậy?" Phàm Hy Bảo liếc hỏi
"Không có uống nhiều, do da dễ đỏ thôi" Kỷ Hạ Giang ngượng ngùng nói, Hàn Ninh thấy em ấy rất muốn cười nhưng kiềm chế lại.
"Tiểu Phàm yên tâm, chị không để khách ở quán uống nhiều đến hỏng người đâu, do da em ấy xem ra rất mẫn cảm" Hàn Ninh không quên xấu xa trêu chọc.
Nàng với tay lấy ly nước lọc trên bàn, đồng thời cũng lấy để vào tay Kỷ Hạ Giang rất tự nhiên.
Phàm Hy Bảo vừa ăn vừa không quên quan sát, vừa đùa giỡn à còn đưa nước à....có gian tình!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngồi trò chuyện thêm 1 lúc thì Hàn Ninh phải xuống dưới họp với ban nhạc về hợp đồng gì đó nên tạm biệt 2 người. Nàng không quên nói bữa nay nàng mời như đã hứa.
Ở trên đây, bạn học Phàm bắt đầu tấn công hỏi
"Này cậu với chị Hàn Ninh sao thân thiết vậy? Khai thật đi có ẩn tình gì đúng không?"
"Không có"
"Lúc nãy tớ thấy rõ ràng đùa giỡn dựa nhau nha cậu còn nhéo nhéo vai nàng, không qua được ánh mắt toả sáng cả trong đêm tối của tớ đâu"
"Cậu mù rồi! Chỉ là chị ấy đùa giỡn nên hơi tức giận nhéo lại thôi"
"Thật không?"
"Thật"
"Nhưng chị Hàn Ninh thật sự rất được nha, xinh đẹp nho nhã tài giỏi lại cá tính, thôi được rồi tớ chấp thuận cho Kỷ Hạ Giang cậu đi tìm hiểu" Phàm Hy Bảo nói như thể cô đang là người chứng hôn trong lễ.
"Phàm Hy Bảo nên đổi thành Phàm mất não đi, nhảm"
"Không phải đâu tiểu Kỷ, nghiêm túc đấy cậu cũng nên thử mở lòng đi cũng 6 năm qua đi rồi chuyện gì buông xuống được thì buông, người kia cũng hy vọng cậu hạnh phúc mà" Phàm Hy Bảo nghiêm túc nhìn bạn thân, đứa nhỏ tiểu Kỷ này nhìn như lạnh nhạt nhưng thật ra là kẻ cố chấp vô cùng.
"Tớ biết, nhưng làm sao lại là chị Hàn Ninh được"
"Vì sao?"
"Bản thân tớ cong, không đại diện cho cả thế giới này cong. Hiểu không?"
"Vậy cậu cũng cảm tình với chị ấy à tiểu Kỷ hahaha biết ngay" Phàm Hy Bảo vừa nghiêm túc giờ lại lưu manh đùa cợt
"Không thích. Không hợp, không được hỏi nữa, còn hỏi liền quăng cậu đi"
Kỷ Hạ Giang đánh vào người bạn tiểu Phàm 1 cái, thật phiền phức.
Phàm Hy Bảo đúng là nhiều chuyện, cô không thích Hàn Ninh chỉ dừng ở việc đánh giá nàng rất được. Cô làm sao lại có thể thích được, bọn họ nhìn như 2 người của 2 thế giới, gặp nhau giống như những chiếc xe cùng dừng đèn đỏ, đèn xanh mỗi bên lại tự đi hướng khác nhau.
"Vâng biết rồi cô Kỷ. Hy vọng cô Kỷ nhớ rõ đừng tự vả mặt bản thân, Phàm Hy Bảo này xin im lặng." Phàm Hy Bảo khoa trương giơ tay lên thề, mặc kệ vậy đứa nhỏ này hay nắng mưa lắm, là 1 người bạn cô chỉ biết nếu tiểu Kỷ thích thì ủng hộ, không thì thôi.