Hắn nói ra toàn những lời hoang đường, hành xử lỗ mãng, trên đời này người dám thưởng thức làn da của Sầm Dạ Lan, cũng chỉ có tên hoàng tử ham chơi được yêu chiều từ nhỏ này.
Sầm Dạ Lan trách mắng: "Hoang đường!"
Nói còn chưa dứt lời, tiểu tử kia đã dán tới hôn y, Sầm Dạ Lan cắn mạnh một cái vào môi hắn, cắn mạnh đến mức môi hắn rách ra, chảy máu. Nguyên Trưng khẽ rên một tiếng, hơi lui lại, dùng ngón tay lau đi vết máu, nhìn giọt máu trên ngón tay, nói: "Sơ hở là cắn, Sầm tướng quân, ngươi là mèo sao, hửm?"
Hắn không lùi mà tiến tới, trực tiếp dùng ngón tay xoa lên nốt ruồi dưới mắt phải của Sầm Dạ Lan, máu chảy ra một chút, khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên sinh động hơn. Sầm Dạ Lan thoáng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Nguyên Trưng đã véo má rồi hôn lên môi y.
Nguyên Trưng cảnh cáo y: "Không được cắn ta nữa."
Sầm Dạ Lan tức giận lại muốn cắn thêm phát nữa, nhưng đầu lưỡi đã bị cuốn lấy, răng môi hai người quấn lấy nhau, màn trao đổi nước bọt quá mức thân mật. Hai người bọn họ mấy ngày nay đều bận trấn thủ thành, không có thời gian làm chuyện khác, nụ hôn này giống như giọt nước rơi vào dầu sôi, trong nháy mắt liền sôi trào.
Sầm Dạ Lan trợn tròn mắt, nắm lấy tay Nguyên Trưng: "Dừng lại... Vô liêm sỉ." Y thở hổn hển, cắn răng nói: "Ngươi nhìn xem đây là đâu hả?"
Nguyên Trưng như nghiện ngập ngậm lấy đôi môi y, biếng nhác nói: "Chỗ nào hửm?"
Hắn chợt "À" lên một tiếng, khẽ cười: "Đây là Bắc Thương Quan, là chiến trường của Sầm tướng quân của chúng ta."
Ngay khi hai chữ "chiến trường" được nói ra, trong tâm trí Nguyên Trưng hiện lên hình ảnh phong thái anh dũng của Sầm Dạ Lan, kiên cường lại trầm mặc, lưng thẳng như một bức tường cổ, không thể phá vỡ, hơi thở của hắn dần trở nên nóng rực. Ngày hôm nay Sầm Dạ Lan đi tuần tra quanh thành, cởi bỏ đi bộ áo giáp, chỉ mặc áo bào màu đen đơn giản, hàng cúc phía trước được cài cẩn thận, vừa cấm dục vừa đoan chính. Nguyên Trưng xốc áo lên, luồn tay xuống phía dưới Sầm Dạ Lan, xuyên qua lớp vải xoa nắn hạ bộ của y, nói: "Sao vậy, Sầm tướng quân đang sợ à?"
Phía sau Sầm Dạ Lan đang dựa vào tường, bị Nguyên Trưng áp sát, y cố gắng né tránh, ngay giây sau, một tiếng thở dồn dập phả lên cổ y, tiểu tử kia càng dùng lực chà xát dương v*t y, như thể hắn muốn nhét đống vải vào trong hang động bí mật nào đó 🌚. Sầm Dạ Lan vừa tức vừa đau, Nguyên Trưng liếm vành tai y, giọng khàn khàn chứa đầy dục vọng, nói: "Ngoan, để ta chơi đùa một lúc, đợi ngươi bắn ra rồi thì chúng ta sẽ trở về."
"Hửm?"
Hai chân Sầm Dạ Lan run lên, căm hận nói: "... Nơi này có người."
Nguyên Trưng cười nói: "Vậy phải xem khả năng của tướng quân đến đâu đã."
Hắn nhìn Sầm Dạ Lan, vẻ mặt y tràn đầy nỗi khuất nhục, cau mày, môi mím chặt, khiến người ta vừa đau lòng vừa ngứa ngáy, lửa tình càng sâu.
Nguyên Trưng nói: "Tướng quân, mở chân ra nào."
Sầm Dạ Lan hung hăng lườm Nguyên Trưng một cái, y thật sự bị gió tuyết che mờ mắt, làm sao có thể nhất thời nghĩ hắn là thứ vô dụng cơ chứ, rõ ràng hắn vẫn hèn hạ và vô sỉ như trước. Lồng ngực y phập phồng lên xuống, đôi chân thon dài chậm rãi mở ra, Nguyên Trưng chú ý đến sự buông lỏng thoái nhượng của y, trong lòng bừng lên nhiệt khí, còn có chút thoả mãn khó tả.
Nguyên Trưng từ nhỏ muốn gì được nấy, cha cưng chiều hắn, mọi chuyện đều có cậu hắn đi đằng sau xử lý hậu quả, hắn là chính thiên chi kiêu tử. Hắn chưa bao giờ thiếu thứ gì, có thể ôm Sầm Dạ Lan trong vòng tay, trái tim hắn cảm thấy mãn nguyện đến khó tin.
Lỗ nữ bên dưới của Sầm Dạ Lan nhỏ hẹp ẩn nấp dưới dương v*t, hai người họ như đang ôm nhau, Nguyên Trưng chơi đùa với khe hẹp khép chặt, xoa nắn hai bên môi thịt mềm mại như đang gõ cửa, chỉ giây lát sau, cánh cửa đã mở ra, hút lấy ngón tay của hắn. Nguyên Trưng nuốt nước bọt, mê mẩn hôn lên vành tai Sầm Dạ Lan, khàn giọng nói: "Nó đang chảy nước này."
Sầm Dạ Lan run lên, âm vật cũng mất đi lực giữ, bị đầu ngón tay của thiếu niên nhéo lấy, hạy cảm đến mức chỉ mới xoa hai lần đã dựng đứng lên, nước tuôn trào ra. Bàn tay của Nguyên Trưng bao phủ toàn bộ âm hộ, ngón tay kẹp hột le chơi đùa, tựa như đang thưởng thức một bông hoa chớm nở, vô cơ xoa nắn như muốn phá hỏng nó, phô bày ra vẻ quyến rũ trưởng thành.
Sầm Dạ Lan bình thường không nói nhiều, trên giường lại càng kiệm lời, Nguyên Trưng bóp mạnh, kéo hột le nơn nớt nhạy cảm và trơn trượt, vừa xoa vừa nắn, buộc y phải thốt ra những tiếng rên rỉ không thể nghe thấy: "Đủ... Đủ rồi."
Nguyên Trưng nói: "Chưa đủ."
Thứ dưới đũng quần hắn đã sưng cứng từ lâu, nhưng đang trong thời chiến, việc tuần tra thành rất nghiêm ngặt, nếu hắn thật sự chịch y ở ngay chỗ này, sợ rằng y sẽ trở mặt thành thù với hắn.
Tuy rằng hắn rất muốn, chỉ cần nghĩ đến thôi, Nguyên Trưng hắn đã không thể nhịn nổi rồi.
Nguyên Trưng hít một hơi thật sâu, đè thứ kia lên người Sầm Dạ Lan, miệng lại nói: "Ta muốn chịch Sầm tướng quân."
"Không được ——" Sầm Dạ Lan thật sự thấy sợ rồi, mặt nóng bừng vì tình dục, ánh mắt lộ vẻ vừa hung ác vừa khát tình: "Nếu ngươi dám ở chỗ này..."
Nguyên Trưng đút hai ngón tay vào lỗ huyệt ẩm ướt, cánh tay vừa dài vừa khoẻ, ôm chặt lấy Sầm Dạ Lan đang nhũn chân không thể đứng vững, nói: "Tại sao ta không dám, Sầm tướng quân."
Giọng điệu cà lơ phất phơ không đứng đắn, khàn khàn lại chất đầy dục vọng.
Nguyên Trưng nói: "Nếu như bị người khác nhìn thấy, ta e rằng tất cả mọi người sẽ biết Sầm tướng quân là một kẻ có thân hình dị dạng và kì quái, bọn họ sẽ tò mò muốn biết giữa hai chân Sầm tướng quân là khung cảnh như thế nào."
"Nói không chừng còn có người muốn chịch vào cái l*n nhỏ này của tướng quân —— "
Mắt y đỏ hoe, phía dưới lại đang chảy nước Nguyên Trưng xâm nhập nhanh hơn, hột le gần như sưng lên vì bị hắn chơi đùa, hắn véo một cái khiến y không thể kiểm soát được mà phun nước.
Ngón tay Nguyên Trưng bóng nhẫy nước, hắn vùi đầu vào cổ Sầm Dạ Lan, như thể ngửi thấy được mùi vị dâm đãng, không kìm được hít một hơi, nhưng hắn chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, mát lạnh trên người Sầm Dạ Lan.
Một lúc sau, Nguyên Trưng bị đẩy ra, và một cái tát giáng xuống mặt hắn.
Sầm Dạ Lan mím môi, lườm Nguyên Trưng, nhưng khoé mắt y vẫn đỏ hoe, nốt ruồi ở đuôi mắt bị nóng đỏ lên như nốt chu sa, như thể mới mọc ra, điều này đã làm giảm đi mấy phần uy lực cảnh cáo.
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm khuôn mặt Sầm Dạ Lan, liếm nước dâm dính trên đầu ngón tay ngay trước mặt y.
Sầm Dạ Lan trợn tròn mắt mắng: "Hạ lưu."
Nguyên Trưng nói: "Này sao đã được tính là hạ lưu, tướng quân quả là hiếm lạ."
Hắn lại cười nói: "Nhưng mà nước của tướng quân lại ngọt vô cùng"
"Ngươi ——" Sầm Dạ Lan vừa định nói thì nghe thấy tiếng bước chân, lập tức muốn đứng thẳng dậy, nhưng chân vẫn còn run, phía sau lưng đè lên tường quá lâu nên có chút loạng choạng, cánh tay vẫn bị Nguyên Trưng giữ lấy.
Là một lính canh tuần thành, đứng cách đó vài bước chân: "Tướng quân?"
Sầm Dạ Lan chịu đựng, không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, lui xuống đi."
"Vâng, tướng quân."
Người kia đã đi xa, Sầm Dạ Lan tức giận nói: "Nguyên Trưng."
Thứ đồ kia của hắn đang đưa đẩy chạm vào y, hô hấp như thiêu như đốt phả lên tai y.
Nụ hôn nóng bỏng của Nguyên Trưng in lên vành tai Sầm Dạ Lan, hắn nói: "Ta nói, muốn chịch tướng quân."