Sầm Dạ Lan đã lên kế hoạch cho tất cả, nhưng muốn dồn ép Diên Lặc vào Lạc Vân Cốc thật sự không phải chuyện đơn giản.
Nháy mắt qua đến mấy ngày sau, Nguyên Trưng đã gần đến Lạc Vân Cốc, đường dài gồ ghề, Bắc Cảnh rộng lớn bị màn đêm bao phủ, những dẫy cỏ ven đường như dát lên một lớp sương giá.
Thế núi dốc và cực kỳ khó leo, nhưng vì để tránh đánh rắn động cỏ, họ đã chọn đi đường mòn, phải vượt qua ngọn núi này mới đến được Lạc Vân Cốc. Nguyên Trưng giơ tay lên, ngửa đầu nhìn đỉnh núi, năm ngàn lính tinh nhuệ phía sau cũng dừng lại.
"Điện hạ, hãy nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta sẽ leo lên đỉnh núi." Người đang nói chuyện là trung tướng do Sầm Dạ Lan phái tới, Đường Khánh, không chút rối bời, anh ta khá quen thuộc với địa hình Bắc Cảnh, Sầm Dạ Lan để anh ta làm bạn đồng hành, giúp đỡ Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng gật đầu, Đường Khánh đưa túi rượu cho Nguyên Trưng, nói: "Điện hạ, uống chút để xua đi cái lạnh."
Nguyên Trưng đã ở Bắc Cảnh... lâu như vậy, tất nhiên là biết mấy túi da kia đựng toàn rượu. mùa đông ở biên giới khắc nghiệt vô cùng, các tướng sĩ đều sẽ mang theo một bình rượu mạnh để tránh lạnh.
Rượu Bắc Cảnh rất mạnh, bá đạo hung hăng, lần đầu tiên hắn uống là ở Bắc Thương Quan, tay trống trận kỳ cựu Tề Bách đã đưa rượu cho hắn, rượu vừa vào cổ, tựa như một con dao sắc bén, các cơ quan nội tạng bị đốt cháy như một ngọn lửa khiến cả người sảng khoái.
Nguyên Trưng nhận lúi túi rượu nhấp một hớp: "Sầm Tướng Quân bên kia sao rồi?"
Đường Khánh nói: "Vẫn đang tranh đấu, Sầm Tướng Quân đã ra khỏi thành dựng trại, chắc chắn hai ngày nữa đám người Hồ sẽ bị dồn đến Lạc Vân Cốc."
Nguyên Trưng thuận miệng ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu: "Ngày hôm nay ngày gì?"
Phương Tĩnh nói: "Điện hạ, nay là đêm giao thừa." Gã đã trở nên thành thật hơn nhiều sau sự kiện ở Bắc Thương Quan, không còn tùy tiện trước mặt Nguyên Trưng như trước nữa.
Nguyên Trưng hơi sửng sốt, sau đó bật cười nói: "Ta quên mất."
Những năm trước, trong cung thường tổ chức yến tiệc vào đêm giao thừa, tiền triều hậu cung, quan văn tướng võ cả triều tụ họp ở Nam Các, sáo trúc ca vũ cả đêm không ngừng. Năm ngoái, Nguyên Trưng hắn uống đến say mèm sau yến tiệc, cuối cùng hắn và Phương Tĩnh ngủ gục trong bụi hoa ở vườn ngự uyển cả một đêm, cung nhân sốt sắng đi tìm, sau khi tìm thấy, Nguyên Trưng lập tức giở chứng, không chịu dạy, mãi cho đến khi phụ hoàng hắn đến, Nguyên Trưng mới chịu thu liễm, bị phạt cấm túc ba ngày, Phương Tĩnh cũng bị phạt ba tháng bổng lộc.
Không ngờ năm nay lại đón năm mới ở chiến trường Bắc Cảnh.
Nguyên Trưng nhớ lại chuyện xưa, vỗ vai Phương Tĩnh, đưa túi rượu trong tay cho gã, nói: "Nào."
Phương Tĩnh nhìn Nguyên Trưng, tu một hớp rượu mạnh, rượu cay khiến mặt nhăn nhó lại, Nguyên Trưng bật cười, chân thành nói: "A tĩnh, các ngươi vì ta mà phải ở lại Bắc Cảnh chịu khổ chịu mệt, trong lòng ta đều nhớ kỹ."
Phương Tĩnh ngơ ngác, thấp giọng nói: "A Trưng..."
"Khi nào về lại kinh thành, ta sẽ mời ngươi uống rượu ——" Nguyên Trưng dừng một lúc, cười nói: "Đến Phi Yến Hợp hưởng lạc."
Phương Tĩnh nhìn hắn, lầm bầm: "Được, vậy ta muốn tự tay Ngọc nương ủ."
"Phi Yến Hợp" là tần lâu sở quán nổi tiếng nhất kinh đô, lúc còn ở kinh thành Nguyên Trưng không ít lần đi chơi bời lêu lổng với Phương Tĩnh, Ngọc nương là hoa khôi của "Phi Yến Hợp", thức rượu ngon đều do một tay nàng ủ. Thứ rượu ấy có thể nói là ngàn vàng khó cầu, trong kinh không biết có bao nhiêu vương công quý tộc tình nguyện vung tiền như rác chỉ vì muốn một bình rượu của nàng ta.
Ngày ấy cũng vì đánh nhau tranh giành với con trai của Hộ Bộ Thương Thư, Nguyên Trưng mới bị hoàng đế phạt đến Bắc Cảnh.
Nguyên Trưng cười nói: "Được, trong phủ ta còn chôn hai vò, về rôi sẽ cho ngươi tất."
Cả hai nghĩ đủ thứ chuyện trong kinh, gió bắc rít gào, không hiểu sao bọn họ lại có cảm giác như đang mơ.
Nguyên Trưng nhìn lên mái vòm cong vút, không nhịn được mà nghĩ đến Sầm Dạ Lan. Ngày đó lời hắn hỏi y là thật lòng, Nguyên Trưng nhìn chằm chằm vào y chờ đợi cậu trả lời, Sầm Dạ Lan ngạc nhiên nhìn hắn, mãi một lúc sau mới nói: "Điện hạ, đừng làm loạn nữa."
Trong lòng hắn hơi nguội lạnh, trầm giọng nói: "Ta không làm loạn, ta đang rất nghiêm túc —— "
Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng Sầm Dạ Lan đã chặn ngang lời hắn, y bình tĩnh nói: "Ta không muốn bàn chuyện phong nguyệt với ngươi."
Nguyên Trưng cố chấp nói: "Không phải phong nguyệt, mà là thật lòng."
Sầm Dạ Lan giật mình, nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt thiếu niên rực lửa, nhìn thẳng vào y, Sầm Dạ Lan phân biệt rõ hai chữ "thật lòng" này, cảm thấy tay mình vừa nặng vừa nóng, trong lòng có chút bối rối, thật lòng, hắn dựa vào mà nói thật lòng?
Làm nhục y, cưỡng ép y, huống gì người này mới chỉ là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, còn là dòng dõi hoàng tộc, muốn nói thật lòng với y sao?
Y nhớ lại ngày ấy ở Bắc Thương Quan, thời khắc cửa thành sắp đóng lại, Nguyên Trưng một thân một ngựa xong vào thành nguy hiểm.
Một lúc sau, Sầm Dạ Lan nói: "Chiến sự trước mắt..."
Y còn chưa nói xong, hai mắt Nguyên Trưng sáng lên, nắm lấy tay y nói: "Vậy sau khi chiến tranh kết thúc thì sao?"
"Sầm Tướng Quân, khi chiến tranh kết thúc, Bắc Cảnh thái bình ——" Nguyên Trưng vẫn còn trẻ, rung động đến nhanh mà đi cũng nhanh, lời y nói khiến hắn chạnh lòng, có thể sự do dự của y đã để lại cho Nguyên Trưng thấy được ánh sáng bình minh, nụ cười trên môi không cách nào giấu đi được, hắn thì thầm: "Sầm Dạ Lan, ta không ép buộc ngươi, ngươi thử suy nghĩ chút đi, hử?"
Hắn đã gặp quá nhiều thứ đẹp đẽ trong kinh, ngàn loại màu sắc, nhưng giờ hắn thấy tất cả đều chẳng tốt đẹp bằng Sầm Dạ lan, người này nghìn tốt vạn tốt, bất khả xâm phạm, xa không thể chạm tới, tựa như ánh trăng sáng của Bắc Cảnh.
Có lẽ vì từ khi sinh ra đã mang thân phận cao quý, muốn gì được đó, nên Nguyên Trưng chưa từng có bất kỳ tham vọng nào.
Nhưng bây giờ lòng hắn lại có tham vọng, hắn muốn hái trăng, hắn muốn được ôm ánh trăng sáng này trong vòng tay.
Sầm Dạ Lan và Diên Lặc đã từng đối đầu với nhau ba lần, ngay cả khi liên minh tộc Hồ đang trên đà tan rã, Diên Lặc cũng sẽ không cho phép mình bị tàn sát.
Hắn là đệ nhất dũng sĩ của người Hồ chứ không phải một lãnh tướng tốt bụng.
Hai người chiến đấu suốt một chặng đường, tất cả đều thương vong rất nặng nề, đây là con đường trải đầy máu.
Cho đến ngày thứ ba của năm mới, Diên Lặc đã bước chân vào con đường hẹp đến Lạc Vân Cốc, hòn đá đè nặng trong lòng Sầm Dạ Lan mới tiêu tan. Hai bên đuổi tận giết tuyệt không ngừng, Diên Lặc hiếm khi thấy y đuổi giết mình dữ dội đến vậy, như thế không lấy được mạng hắn sẽ không dừng.
Diên Lặc biết rằng lần này Sầm Dạ Lan đã thật sự căm thù mình.
Hắn nhớ đến những gì y đã nói khi giết Sầm Diệc, y muốn hắn phải trả lại gấp trăm lần, gấp nghìn lần, sắc mặt u ám khiến lòng hắn có chút lo lắng.
Vương Đình đã năm lần ra lệnh khẩn cấp để hắn trở về, nhưng Diên Lặc phớt lờ tất cả, thậm chí hắn còn giết tất cả những kẻ sẽ truyền tin trong tương lai, nóng nảy đến mức căm hận đến chính Thư Đan đã chết.
Một tên rác rưởi như vậy, hắn không biết vì sao cha hắn lại thiên vị yêu chiều một mình gã, huống chi còn có mẫu thân Thư Đan thổi gió bên gối cha, ai cũng cho rằng cái chết của Thư Đan có liên quan đến hắn.
Diên Lặc lạnh lùng nghĩ, cha hắn đúng là một lão già hồ đồ, ông ta bị lời nói của mụ đàn bà đó ảnh hưởng.
Lại như hoàng đế Đại Yến, hắn nghe nói hoàng đế Đại Yến cũng chiều chuộng một tên công tử bột không ra hồn, tất cả các hoàng tử dưới trướng đều ghen ghét, nhìn chằm chằm vào vị trí chí tôn, thậm chí còn không tiếc lấy thành trì quốc thổ ra giao dịch với hắn, diệt trừ dị kỷ*.
* Ý ở đây là chỉ những người tranh giành ngôi vị.
Diên Lặc đột nhiên siết chặt dây cương, nhìn tấm bia đá nghiêng trên mặt đất đã bị hư hại, chỉ còn vài nét chữ Lạc Vân Cốc bị thời tiết bào mòn. Diên Lặc nhìn, không biết vì sao lại cảm thấy tấm bia đá này giống như bia mộ.
Trái tim hắn vô cớ run lên, đằng sau là đội quân của Sầm Dạ Lan, bên trong Lạc Vân Cốc có rất nhiều rắn độc dị thú, đường núi hiểm trở, rất khó phục kích, chỉ cần đi qua Lạc Vân Cốc, hắn sẽ có thể đến Ngọc Bình Quan.
Chỉ cần họ trở về Ngọc Bình Quan, bất kể là quay lại để tiếp tục tranh đấu với Sầm Dạ Lan, hay là quay về Vương Đình giành lấy ngai vàng thì vẫn phải đánh một trận.