Quan Sơn Nguyệt

Chương 91: Phiên ngoại 1



1.

Lúc Sầm Ngọc mới sinh, cô bé rất gầy, nho nhỏ, nhăn nheo và chưa mở được mắt.

Nguyên Trưng hiếm khi vui mừng nhìn đứa nhỏ kiểu nào cũng thấy đáng yêu, chỗ nào cũng giống khuê nữ nhà mình, chỉ ước được bế con cả ngày. Nhưng nhìn cục cưng rất mỏng manh, hắn cảm thấy bế kiểu nào cũng sẽ khiến con đau, ánh mắt tham lam, nhưng chỉ có thể nhìn bảo mẫu có kinh nghiệm nhẹ nhàng bế Sầm Ngọc.

Mấy ngày sau, cục cưng bé nhỏ mặt mày nảy nở, sạch sẽ mềm mại, lại càng trở nên đáng yêu hơn.

Lần đầu tiên hắn bế con, tay chân cứng đờ, hai mắt trợn tròn, nhìn Sầm Dạ Lan rồi lại nhìn đứa con gái trong lòng mình, cả người như lơ lửng trên trời, không biết phải làm sao, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Sầm Dạ Lan mỉm cười, tay Sầm Ngọc duỗi ra khỏi tã lót, y đưa tay chạm lên tay con, cô bé lập tức siết chặt lấy tay y, trái tim Sầm Dạ Lan mềm nhũn thành vũng nước.

Nguyên Trưng cúi đầu hôn con một cái, thơm mùi sữa, không nhịn được lại hôn thêm cái nữa, vui vẻ gọi: "Tiểu công chúa, con gái ngoan."

Kết quả hắn mới vừa hôn cái thứ hai, nhóc con lập tức òa khóc, còn khóc rất to.

Nguyên Trưng: "..."

2.

Cả Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng đều là lần đầu được làm cha, cả hai cũng đều là đàn ông, hai người sững sờ nhìn đứa nhỏ trong tã lót, muốn ôm cũng không dám ôm, chỉ sờ hai má con mà cũng sợ tay mình thô ráp làm con đau.

Sầm Dạ Lan là võ tướng, tay kết kén dày đặc, đối với đứa nhỏ mà mình sinh ra vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, thậm chí còn có chút e ngại.

Suy cho cùng, chỉ yêu con thôi thì chưa đủ, khỉ được bảo mẫu hướng dẫn bế con nhỏ lên,tay chân Sầm Dạ Lan có hơi run run cũng như ngừng thở luôn.

Bảo mẫu được tìm đến từ nơi khác, xuất thân sạch sẽ, kín miệng đáng tin cậy, kinh nghiệm cũng khá là phong phú.

Sầm Dạ Lan đặt tên cho con là Sầm Ngọc, nhũ danh là để Nguyên Trưng đặt, gọi là Trường Ninh.

Sau đó, Trường Ninh cũng trở thành danh hiệu của Sầm Ngọc.

Mặt mày đứa nhỏ nảy nở, như đúc từ ngọc, rất xinh đẹp. Nguyên Trưng nằm bên cạnh nhìn nửa ngày, nói với Sầm Dạ Lan mắt của bảo bối giống y.

Sầm Dạ Lan liếc nhìn hắn, con đang nhắm mắt, nó còn nhỏ như vậy sao hắn có thể nhìn ra giống y được hay vậy?

Nguyên Trưng yêu thích vuốt ve hai má cục cưng nói: "Như đúc từ một khuôn, rất xinh đẹp."

Sầm Dạ Lan nhìn đứa bé trong tã lót, con của y, huyết mạch tương liên với y, cả y và Nguyên Trưng, dù là thế nào cũng khiến trái tim y mềm mại đến kỳ lạ, như thể ba mươi năm này mọi đau khổ trở nên nhỏ bé.

Điều khiến Sầm Dạ Lan bận tâm nhất là cho con bú. Con nhỏ đói bụng là sẽ khóc, mới đầu Sầm Dạ Lan còn chưa hiểu, y cứng ngắc ôm đứa bé đang khóc, không biết phải làm sao, vụng về dỗ con, nước mắt con nhỏ như cứa vào tim y.

Sầm Dạ Lan hốt hoảng gọi bảo mẫu, bảo mẫu nhìn thấy liền mỉm cười nói: "Đại nhân, tiểu thư là đang đói bụng."

Sầm Dạ Lan ngẩn người, hỏi: "Đói... Con đói, con đói bụng thì phải làm sao?"

Bảo mẫu cúi người xuống bế đứa nhỏ trên tay y nói: "Cho bú sữa là được rồi ạ."

Sầm Dạ Lan lập tức phản ứng lại, Đại tướng quân uy nghiêm khiến đám người Hồ sợ mất mật khi nghe đến tên, giờ đây đang sững sờ khô khốc, bảo mẫu đi ra ngoài tấm bình phong, cách một tấm chắn mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh người phụ nữ đang bế đứa nhỏ cho bú. Y chỉ nhìn thoáng qua thôi mà hai má đã nóng bừng như lửa đốt, không biết vì sao, ngực có cảm giác sưng tấy đau đau.

Y hồn vía treo trên mây, không dám nhìn bảo mẫu.

Đó là con của y, Sầm Dạ Lan nghĩ, y là cha, và cũng là —— mẹ, một người mẹ không ra dáng.

Thật sự hoang đường.

Sầm Dạ Lan chỉ cảm thấy đầu v* ngày càng đau, không muốn chạm vào, cũng không muốn nghĩ đến, nhưng điều không thể tả nổi là hình như áo lót của y bị ướt. Sầm Dạ Lan ngẩn ngơ, ngửi thấy thoang thoảng mùi sữa.