Quân Sư Tội Ác

Chương 14: Diệt Khẩu



Chu Sương và Tô Linh bỏ chạy rất nhanh, không hề ngoảnh mặt lại một lần. Vũ Hồng My sau khi chắc rằng họ đã rời đi mới mỉm cười nói với Giang Hàm “Đấy, tôi đã bảo mà, bọn họ sẽ rời đi nhanh thôi.”

Giang Hàm đến lúc này phải công nhận rằng những tính toán của Vũ Hồng My tuy đều không chắc chắn nhưng luôn diễn ra rất suôn sẻ, cô quả là một kẻ may mắn.

Lúc trước, khi truyền đạt kế hoạch với Giang Hàm, Vũ Hồng My đã bảo cô cần phải tách ra với hai người kia. Giang Hàm ngạc nhiên hỏi “Tại sao? Không phải đi ba người sẽ tốt hơn à?”

“Rất tiếc nhưng phải nói với anh một điều, hai người họ buộc phải chết.” Vũ Hồng My đáp.

Câu nói đó khiến Giang Hàm trở nên lo lắng, gã cứ nghĩ chỉ có Hạ Quang Minh và ông chủ của Giang Hùng là người mất mạng trong kế hoạch này. Không cần kể đến kẻ mà gã luôn muốn giết, Hạ Quang Minh cũng không phải là kẻ đáng sống. Anh ta ngoài là một kẻ háo sắc còn là một kẻ rất bạo lực với gia đình, tuy nhiên không ai dám đứng ra tố cáo cả. Giang Hàm tuy cũng rất ngứa mắt nhưng để giúp đỡ họ không dễ, không cẩn thận còn gây thù chuốc oán. Vậy nên nhân dịp này gã để Tô Linh giết Hạ Quang Minh cũng không có gì để áy náy.

Nắm bắt được tâm lý đó, Vũ Hồng My liền giải thích “Chu Sương và Tô Linh chẳng phải cũng là những kẻ nguy hiểm sao? Nếu cứ vậy thả họ về với xã hội thì trước sau gì cũng có chuyện không hay. Ngoài ra nếu họ bị bắt thì khả năng họ sẽ khai ra anh, chuyện như vậy là không hay, đúng chứ?”

Giang Hàm suy nghĩ kĩ, đúng là Chu Sương với Tô Linh, họ cũng là những kẻ đáng chết, nếu tất cả tội của họ mà có bằng chứng, tử hình là kết quả rất rõ ràng. Và quan trọng hơn cả, sự an toàn của gã đang bị đe dọa.

“Nhưng nói như vậy, không phải cô cũng là kẻ đáng chết sao?” Giang Hàm hỏi, gã nghĩ câu nói này sẽ khiến Vũ Hồng My lúng túng.

Nhưng không, cô thản nhiên đáp lại “Phải, tôi là kẻ đáng chết, nhưng cũng như anh thôi.”

“Cái gì? Tôi sao?” Giang Hàm không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, gã liền giải thích “Đúng là để trả thù cho anh trai, trước mắt là sẽ có bốn người phải chết. Nhưng họ đều là kẻ có tội cả, cô không thể nói là tôi đáng chết.”



“Nếu thể thì tôi cũng không phải kẻ đáng chết nhỉ? Kẻ nào mà tôi đã giết lại không có tội, Hoắc Đình Vương ư? Cao Lập hay Tạ Trung Vũ? Những người tôi sẽ giết không phải cũng giống như anh sao? Nên đừng nói tới đạo đức nữa, chỉ cần quan tâm tới lợi ích thôi. Và lợi ích ở đây là tôi sẽ giết người anh muốn giết, vì vậy anh phải để tôi sống.” Vũ Hồng My đáp.

Và kế hoạch của họ là cô sẽ nấp trong cốp xe của Giang Hàm, sau khi phát lệnh truy bắt tội phạm, chắc chắn sẽ không có ai nhẫn nại mà kiểm xe ra vào. Đúng như dự đoán, Giang Hàm phóng xe qua cổng một cách an toàn. Gã là người khá được coi trọng trong các quản ngục, nên trong tình thế chưa liên lạc được với giám đốc Lương Thiểm, gã tạm thời là chỉ huy.

“Tất cả hãy tới mai phục tại điểm bọn chúng chuẩn bị trèo lên. Hãy chia ra và dùng gọng kìm, phòng trường hợp bọn chúng đã tới nơi.” Giang Hàm ra lệnh và đánh một vòng lớn để vòng ra phía trước tạo vòng vây.

Mục đích của việc này là để xe của Giang Hàm nằm cách xa các xe khác, lúc này gã sẽ giả vờ nghe thấy tiếng động từ cốp xe và dừng lại kiểm tra. Theo kế hoạch, gã sẽ giả vờ bị Vũ Hồng My tấn công bằng vật cứng. Sau đó gã sẽ nói với Lương Thiểm rằng Vũ Hồng My đã tách nhóm từ trước và gã không lường trước được việc đó.

Bước tới cốp xe, gã mở lên và bất ngờ cảm thấy một vật nhọn đâm vào mắt của mình.

Với chiếc tua vít vẫn còn giữ bên người, Vũ Hồng My tấn công vào điểm yếu của Giang Hàm một cách chớp nhoáng. Cô đã luyện tập động tác này từ lúc nảy ra kế hoạch, nhưng liệu có đủ nhanh để hạ sát một người được luyện tập bài bản? Cô không biết được, chỉ có thể liều thôi. Và kết quả là cô đã thành công.

Vết đâm này đủ khả năng để đoạt mạng nếu đâm trúng não. Vũ Hồng My liền đẩy ngã Giang Hàm và bước ra khỏi xe. Cô cẩn thận tung thêm vài nhát đâm nữa vào các yếu điểm.

“Nói về đạo đức thì ông chủ của anh trai anh đáng sống hơn anh đấy.” Vũ Hồng My nói với xác chết bên cạnh “Nhưng tôi vốn không thích nói về đạo đức nhiều. Cái chết của anh là vì lợi ích, lợi ích của tôi. Những người tham gia vào kế hoạch vượt ngục này cần phải chết, tất nhiên là chưa đến lượt Kiều Mộng Vân. Và lí do lớn nhất mà anh cần phải chết là tôi đã nói dối anh, anh không thể an toàn đâu, chứng cứ buộc tội anh khắp nơi. Nếu anh thông minh hơn thì có lẽ đã có thể thoát khỏi cái chết rồi.”

Cô bỏ chiếc tua vít lại, không cần xóa dấu vân tay, cô chắc rằng cảnh sát có thể dễ dàng kết luận cô là hung thủ.